Chương 57: Tiểu Lộc đáng thương.....Thiếu niên tương có chút không đành lòng nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa
"Cậu hẳn là đã nghe qua tin đồn? Phương Minh Sơn là một vị đại quý tộc con tư sinh, lúc trước mẹ hắn có mang gả cho Phương công tước. Sau khi hạ sinh hạ hắn, lại lấy thân phận thừa kế thứ nhất, kế thừa tước vị của công tước. Sau đó lại trở thành tổng đốc trẻ tuổi nhất quốc gia.
Nhưng hiện tại, hắn bất mãn. Hắn muốn tranh giành với những anh em trong giá thú, vị đại nhân vật kia muốn lấy lại quyền vị."
Sắc mặt Tiểu Chu trắng bệch.
Tước vị công tước, trong hệ thống hoàng thất, đã là danh hiệu tôn quý nhất! Huống chi tổng đốc, đã là quyền thế ngập trời......So với hai vị trí cao ngất trời này, không phải chỉ có......
Quyền thế cao nhất đế quốc, hoàng đế bệ hạ tôn quý, đã tại vị mấy chục năm. Nghe nói vị kia tuổi già quyền quý, gần đây xác thật có truyền tới đồn đãi thân thể suy nhược......
Nhưng mà, tập đoàn Ninh thị tuy rằng ở trên thương trường một tay che trời, lại chưa từng đặt chân chính giới phong vân. Ninh tổng vì sao muốn cuốn vào chuyện nguy hiểm như vậy?
"Như thế nào, sợ sao?"
"Đương nhiên sợ a Ninh tổng! Đây chính là chuyện rơi đầu......"
Tiểu Chu oán giận.
"Tôi cũng chỉ là nhân viên lãnh tiền lương như bình thường. Tuy rằng Ninh tổng ngài cấp tiền lương rất cao đi, nhưng rốt cuộc......"
"Ít nói nhảm. Đi làm việc."
Ninh Trí Viễn đánh gãy hắn.
"Tôi nghe nói lần trước cậu cảm thấy hứng thú với đảo tư nhân của tôi?"
"A, chủ yếu là biệt thự kia quá xinh đẹp......"
"Sự tình xong xuôi, phát tiền thưởng cho cậu."
Tiểu Chu ngẩng đầu, tức khắc hiểu ý tứ ông chủ. Đôi mắt hắn nháy mắt tỏa sáng.
"Được! Ông chủ! Hải đảo tư nhân và biệt thự kia của tôi trông cậy vào Ninh tổng!"
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút. Hắn nhìn theo bóng dáng Tiểu Chu với ý chí chiến đấu sục sôi, hơi hơi mỉm cười. Theo sau, ánh mắt đảo qua đống vũ khí, biểu tình hắn dần dần lạnh xuống.
Đã sớm đoán được người xuống tay với hắn là ai......Thật là không biết trời cao đất dày! Hoàng tử thì như thế nào? Nói trắng ra, cùng lắm chỉ là quý tộc quyền quý không có thật......
Thật cho rằng nói Ninh thị cầm nửa nền kinh tế là cầm nửa giang sơn sao, là nói thật dễ nghe.
.....................
"Thầy Tiểu Lộc, thầy ra ngoài rồi sao?"
"Còn chưa......"
Lâm Lộc nhận được điện thoại, mới bừng tỉnh nhớ tới, hôm nay đã là thứ sáu.
Dựa theo hẹn lần trước, cậu nên đi gặp Lệ Hàng, ăn một bữa cơm với hắn.
"Thật xin lỗi, tôi quên mất thời gian......"
Cõi lòng Lâm Lộc áy náy nói.
"Nhưng mà, tin tức che trời lấp đất hôm nay nói trung tâm thành phố có vụ nổ lớn. Nghe nói hiện tại đường bên kia còn đang phong tỏa, mấy tuyến đường chính đều chịu ảnh hưởng. Lệ Hàng, em muốn đi đâu ăn cơm? Có phải rất khổ sở không?"
Lâm Lộc kiến nghị nói.
"Dưới lầu nhà thầy cũng thật phồn hoa, bằng không, ăn ở đây đi."
"Khó mà làm được."
Giọng Lệ Hàng trầm thấp, mang theo ý cười khó lường.
"Em phí tâm tư rất lớn, chuẩn bị rất nhiều đồ vật. Thầy Tiểu Lộc, nếu thầy không đến, em sẽ thất vọng."
"Nhưng mà......"
"Sự tình giao thông thầy không cần lo lắng. Giao cho em là được."
"Vậy được rồi."
Lâm Lộc hoàn toàn không nghi ngờ, rất mau đã đáp ứng Lệ Hàng. Buông điện thoại, Lệ Hàng liếm liếm môi, ngẩng đôi mắt nhìn về phía chung cư cao tầng.
Hắn cảm giác trong lòng mình phảng phất có lửa thiêu, thiêu đến miệng khô lưỡi khô.
Lâm Lộc......Hôm nay thầy, rốt cuộc cũng hoàn toàn trở thành của em.
Em vì thầy chuẩn bị rất nhiều kinh hỉ, sẽ cho thầy vô cùng "vui sướng".
Tin là thầy rất mau sẽ trầm mê với em, sẽ không muốn rời em đi......
Lệ Hàng cúi đầu nhìn túi xách của mình. Bên trong phình ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái chai màu nâu, đựng đầy chất lỏng, lại không có nhãn. Còn có dây thừng, mấy dụng cụ kim loại, lại nhìn không ra là cái gì.
Hắn lại tà tà cười, gọi một cuộc điện thoại khác.
"Ông chủ?"
"Lệ Hàng? Các cậu khi nào lại đây. Phòng đã chuẩn bị tốt."
"Ừ, rất nhanh thôi.....Thứ tôi muốn đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
"Đương nhiên. Tôi làm việc cậu còn không yên tâm? Phòng cũng rất kín, cách âm tuyệt đối."
Âm thanh đối diện cười đến có chút quái dị.
"Lệ Hàng, cậu hồi lâu không dẫn người tới chơi đó. Tôi nghe nói cậu cải tà quy chính, không lăn lộn ở trong cái vòng này rất lâu rồi. Còn đi học cái gì vũ đạo. Như thế nào, đây là lại nhịn không được? Lần này mang đến người nào? Cậu muốn vài thứ kia......Xem ra, đây cũng là chơi đến sướng.
Vòng này của chúng ta, ai gặp thì có phần. Lâu chưa thấy được người mới, vậy cậu có thể cho chúng tôi thơm lây được không......"
"Cái này sao, chờ đến khi tôi hoàn toàn thu phục hắn, có lẽ có thể."
Thanh quản Lệ Hàng ép tới rất thấp.
"Nhưng bây giờ còn chưa được. Anh bảo mật cho tôi, không thể gọi người tới làm hỏng chuyện của tôi! Chờ sau khi tôi thuần phục hắn triệt để......Nói không chừng ngày nào đó, lại mang tới cho các người nếm thức ăn tươi."
"Ha ha ha ha, biết Lệ Hàng cậu rất hào phóng, cũng là lớn nhất! Không giống có người, thu được cái gì vừa ý, lại cất giấu không muốn lấy ra cho người ta chạm vào......Được, sự tình đêm nay, giao cho tôi!"
Ông chủ kia cười lớn tắt điện thoại.
Nháy mắt tắt điện thoại, biểu cảm trên gương mặt Lệ Hàng thay đổi. Hắn tham lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua chung cư, trong ánh mắt đều là dục vọng nồng đậm.
"Lâm Lộc......"
Nhẹ giọng nhắc mãi, hắn lại liếm liếm môi.
Túi xách căng phồng kia, bị hắn cầm thật chặt.
..................
Lâm Lộc buông điện thoại, bắt đầu thay quần áo, chuẩn bị ra cửa. Đúng lúc này, di động cậu lại chấn động, nhảy ra một tin nhắn.
"Tiểu Lộc, lần trước đáp ứng đưa tài liệu cho em. Em ở nơi nào?"
Đàn anh?
Lâm Lộc nghĩ ngợi, hồi phục trả lời tin nhắn.
"Em chuẩn bị ra ngoài. Sẽ không ở nhà, nếu không hôm nào đi......"
Nhưng không nghĩ tới, Trang Hiểu lập tức điện thoại lại đây.
"Như thế nào? Trốn tránh anh?"
"Không phải......Em thật sự muốn ra ngoài. Học sinh của em từ Thánh Y Ti trở lại, muốn đi ăn cơm cùng em."
"Lệ Hàng?"
Nhớ tới người thiếu niên mạnh như con báo đen kia, ngữ khí Trang Hiểu vi diệu.
"Học sinh kia, hình như cảm tình với em không tồi? Lúc ấy thời điểm anh nói anh là đàn anh của em, cậu ta nhìn anh với ánh mắt......"
Trang Hiểu dừng một chút.
"Tiểu Lộc à, có phải lúc em dạy cậu ta múa, thường xuyên nói xấu anh không?"
"Sao có thể! Lúc trước em chưa từng nhắc đến anh với hắn, hắn cũng chỉ biết em cũng tốt nghiệp từ học viện đế quốc, cả bên thầy Tiêu, đều là em viết thư đề xuất cho hắn mới biết được."
"Thì ra là vậy."
Trang Hiểu hơi trầm ngâm, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Nhưng thật mau, trong giọng nói hắn lại khôi phục ý cười.
"Không liên quan. Chờ em cùng anh đi Thánh Y Ti, vũ đạo toàn thế giới đều sẽ biết đến tài năng của em. Khi đó, mỗi người đều sẽ biết, thiên tài vũ đạo trẻ tuổi Trang Hiểu, lại có một đàn em giỏi hơn."
Ngữ khí Trang Hiểu nhẹ nhàng nói xong, lại bổ sung.
"Nhưng mà, những điều này hoàn toàn phải đợi đến khi trạng thái của em hoàn toàn khôi phục mới có thể tiến hành. Tiểu Lộc, em gửi định vị chỗ các em đến ăn cơm cho anh, anh đưa tài liệu qua giúp em."
"Nhưng mà em cũng không biết địa điểm cụ thể ở nơi nào......Đàn anh, em gửi địa chỉ cho anh, anh có thể để tài liệu ở quản lí chung cư chỗ em không?"
"Cũng có thể. Nhưng mà như vậy, anh không thể thấy được Tiểu Lộc."
Hơi mang ngữ điệu thất vọng, làm trong lòng Lâm Lộc cũng dâng lên xin lỗi. Cậu xác thật, là vì không muốn vi phạm lời hứa với Ninh Trí Viễn, mới muốn tránh gặp mặt với Trang Hiểu.
Nhưng rốt cuộc đây là đàn anh thật lòng đối xử nhiệt tình với cậu.....Đối đãi với hắn như vậy, trong lòng Lâm Lộc cũng khó chịu?
Tắt điện thoại, Lâm Lộc yên lặng click mở WeChat, tính toán gửi định vị qua. Tâm thần phiền loạn, cậu mới gửi tin nhắn, liền trực tiếp tắt di động, không lo lắng gì nữa.
(Truyện xây dựng theo bối cảnh không ở trên trái đất =))) mặc dù có đồ ăn Trung Quốc đồ ăn Tây. Lúc đầu mình đã edit như ở trên trái đất bình thường. Nhưng sau đó nhận ra hơn 300 chương thì có khi Ninh Trí Viễn lái phi thuyền ra ngoài tinh cầu bắn súng pằng pằng cũng nên. Nên mình vẫn giữ theo bối cảnh cũ của tác giả nha, nếu các bạn muốn nó nhẹ nhàng hơn hãy nghĩ đây là Trung Hoa version Anh Quốc cũng được)