Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Đêm nay tôi không rảnh, không quay về."
Giọng nói Ninh Trí Viễn âm trầm mà lạnh nhạt. Nói xong câu này, hắn không chờ Lâm Lộc trả lời, liền tắt điện thoại.
Hắn ngồi dậy, đưa điện thoại di động cho Tiểu Chu.
"Đi thôi, đến công ty."
"Đi công ty?"
Tiểu Chu nghi hoặc. Hôm nay công việc không có gì quan trọng, huống chi hiện tại đã là tan tầm. Ninh tổng đến công ty làm cái gì?
Ninh Trí Viễn lại không có tính toán đưa ra câu trả lời. Ánh mắt hắn thâm trầm, chỉ nói một câu.
"Hôm nay tôi ở lại công ty."
......................
Trí Viễn ca......Không trở lại sao.
Lâm Lộc ngơ ngác nghe di động, trong lòng dâng lên một trận thất vọng.
Vốn dĩ, cậu rất vui vẻ. Bởi vì ngày hôm qua, Trí Viễn ca cười với cậu.
Tuy rằng tối hôm qua bị bắt nạt đến khóc, lúc sau càng mệt đến ngồi cũng ngồi không xong. Tới hiện tại, eo vẫn bủn rủn. Nhưng trong lòng Lâm Lộc không tức giận một chút nào, ngược lại mang theo vui mừng. Trong đầu cậu, đều là thời điểm Ninh Trí Viễn yêu cầu cậu nhất, dùng sức ôm lấy cậu......Còn có kêu cậu gối lên đầu gối hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.
Đã bao lâu không được thấy Trí Viễn ca cười với cậu? Cậu đều đã nhớ không rõ.
Nếu Trí Viễn ca có thể luôn cười với cậu, không cần ghét cậu ngu ngốc, càng không cần vứt bỏ cậu, vậy là tốt rồi......
Lâm Lộc cong hạ thân, chôn mặt ở trong chăn, khe khẽ thở dài.
Đột nhiên, điện thoại vang lên. Trong lòng Lâm Lộc nhảy lên, vội bắt lấy.
"Trí Viễn ca? Là anh sao?"
Điện thoại bên kia một trận trầm mặc. Một giọng nói của thiếu niên vang lên, lại mang theo vài phần mất tiếng khó lường.
"Thầy Tiểu Lộc, là em."
...................
Dưới lầu chung cư, Lệ Hàng vẫn ẩn thân bên quán cà phê kia như cũ. Hắn mang kính râm, thông qua hàng cây xanh cao lớn và cửa kính quán cà phê, nhìn chằm chằm nơi tòa chung cư Lâm Lộc.
Trong tay hắn còn xách theo một cái vali xách tay.
Hắn mới xuống máy bay, còn chưa trở về nhà, đã trực tiếp tới dưới lầu Lâm Lộc. Đếm từng tầng từng lầu một, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước cửa sổ nho nhỏ kia.
Đã là giữa trưa, còn không kéo bức màn ra. Lâm Lộc......Thầy đang làm cái gì?
Trước mắt tựa hồ xuất hiện một hình ảnh. Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn nhàn nhạt dừng ở trên giường. Lâm Lộc vẫn đang ngủ, trên người trần như nhộng, tấm chăn to rộng mềm xốp nửa che nửa lộ, lại càng làm người ta mơ màng.
Giống như một bức tranh sơn dầu, cổ thiên nga của Lâm Lộc, nặng nề ngủ. Quang ảnh phác họa ra một cảm xúc mang khuynh hướng động lòng người, lông mi ở trên mặt rũ xuống một bóng râm......
Chỉ cảm thấy có người nắm chặt trái tim hắn, làm tim Lệ Hàng đập vừa nhanh vừa mạnh. Hắn nhịn không được móc di động ra, gọi cho Lâm Lộc.
Lại không nghĩ rằng, âm thanh người nọ vang lên, lại buột miệng thốt ra tên người đàn ông kia.
Ninh Trí Viễn.
Một cỗ âm hỏa oanh liệt thiêu phía trên đỉnh. Hình ảnh trong tưởng tượng của Lệ Hàng, chợt thay đổi bộ dáng.
Trong tưởng tượng vốn dĩ thân thể trắng mềm, thế nhưng lại hiện lên rất nhiều vết đỏ á muội. Thâm thâm đỏ, đặc biệt là ngực và trên cổ, tất cả đều là dư vị bị người nếm qua.....Dung nhan vốn thuần khiết ngủ, cũng hiện lên đỏ ửng mê người......Ngay cả hai cánh môi tinh xảo kia, cũng càng diễm lệ vài phần!
Trong ảo giác lông mi Lâm Lộc rung động, trên mặt không biết dính thứ gì, trắng sữa dính ướt, theo gương mặt nhỏ giọt......
Chẳng qua một phen ý dâm, đã làm ám hỏa dưới thân Lệ Hàng dâng lên, yết hầu đều có chút khát khô. Hầu kết hắn khó nhịn mà chuyển động lên xuống, nói giọng khàn khàn.
"Thầy Tiểu Lộc......Em rất nhớ thầy."
"Lệ Hàng? Là em......"
Sau lần điện thoại phong ba kia, Lâm Lộc không còn nhận được nhiều tin tức từ Lệ Hàng. Cậu cho rằng, học sinh này khinh thường cậu ở dưới thân nam nhân trằn trọc rên rỉ, sẽ không liên lạc với cậu nữa.
Lại không nghĩ rằng, thế mà vẫn còn nhận được điện thoại của hắn. Nếu Lệ Hàng chủ động liên lạc với cậu, cậu thân là thầy, càng nên biểu hiện hào phóng một chút đi?
Lâm Lộc nỗ lực biểu hiện như không có việc gì.
"Thầy nghe đàn anh nói, đấu bán kết mới kết thúc. Em cảm giác như thế nào?"
"Không tốt, em cảm giác thật không tốt."
"Tại sao lại vậy? Thầy nghe đàn anh nói, biểu hiện thật sự không tồi a."
"Thì ra thầy Tiểu Lộc và giám khảo Trang Hiểu gặp mặt?"
Giọng nói Lệ Hàng có hơi mất tiếng.
"Thì ra găp hắn, thứ thầy muốn hỏi, lại là chuyện của em. Em thực sự rất vui vẻ, thầy Tiểu Lộc."
Lời nói này có chút kỳ quái. Lâm Lộc suy nghĩ một lát, cũng không biết nên nói cái gì. Vì thế cậu thay đổi đề tài.
"Các em có phải được yêu cầu ở Thánh Y Ti chờ một đoạn thời gian hay không, cuối cùng mới có kết quả?"
"Chờ không kịp......Em đã đợi lâu lắm. Thầy Tiểu Lộc, thầy nhớ em sao?"
"......"
"Thầy Tiểu Lộc, thầy có nhớ em không? Em vẫn luôn suy nghĩ đến thầy, trong lòng cảm giác thật không tốt. Cho nên thi đấu mới kết thúc, em liền trực tiếp bay trở về. Còn thầy thì sao? Thầy không nghĩ tới em?"
Lâm Lộc xấu hổ.
Thật ra từ đầu cậu rất chú ý đến Lệ Hàng thi đấu. Nhưng gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu căn bản không rảnh chú ý tới Thánh Y Ti nữa, ngay cả Lệ Hàng, cậu đã hồi lâu không nhớ tới.
Lại ngượng ngùng ăn ngay nói thật, cậu liền cười nói.
"Thầy nghe đàn anh nói, biểu hiện của em thật sự xuất sắc. Em nhất định sẽ lọt vào, trước tiên chúc mừng em, Lệ Hàng."
"Chỉ là chúc mừng thôi?"
"......"
Lâm Lộc kinh ngạc. Cậu suy nghĩ một lát, chần chờ hỏi.
"Nếu không thì sao?"
"Thầy Tiểu Lộc, nếu thành tích em tốt như vậy, thầy không nên gặp mặt chúc mừng em sao?"
"Dạo......Dạo này, chỉ sợ thầy không rảnh."
"Vì sao không rảnh? Thầy Tiểu Lộc, lúc trước mỗi tuần thầy đều đi dạy học, chúng ta đều sẽ gặp mặt hai ba lần......Hiện tại, muốn gặp mặt thầy một lần, cũng không được sao?"
"......"
"Thầy Tiểu Lộc, có phải thày chán ghét em hay không? Em làm sai cái gì sao? Em...... Rất đau lòng."
"......"
"Thầy Tiểu Lộc, thầy không cần trốn tránh em. Nhiều năm như vậy......Thầy Tiểu Lộc, ít nhiều vì thầy, em mới đi Thánh Y Ti. Nhưng thầy gặp mặt em để nói một câu chúc mừng, cũng không muốn? Nhà em chưa từng có người nào cổ vũ em luyện tập vũ đạo, chỉ có thầy Tiểu Lộc......Nếu không phải bởi vì thầy, chỉ sợ em không kiên trì đến hôm nay. Hiện tại, người em muốn chia sẻ vui sương này nhất, chính là thầy."
Một tiếng tiếp một tiếng, giọng nói như là một con chó lớn mất đi chủ nhân, từ ngữ điệu đến nội dung đều lộ ra đáng thương. Thậm chí, hắn nói xong lời cuối cùng, còn mang theo chút giọng mũi, giống như thật sự thất vọng cực kỳ, uể oải đến muốn khóc ra tiếng.
Lâm Lộc vẫn là mềm lòng.
Đặc biệt là câu "Nhà em chưa từng có người cổ vũ em, trừ bỏ thầy", càng xúc động uy hiếp đến đáy lòng cậu. Sở dĩ hao phí tâm lực ở trên người Lệ Hàng như vậy, đương nhiên là bởi vì hắn thật sự có thiên phú. Nhưng về phương diện khác, Lâm Lộc tự biết, cậu cũng có thể ở trên người Lệ Hàng, nhìn thấy bóng dáng chính mình trưởng thành.
"Chúng......Chúng ta gặp mặt ở phòng làm việc một chút được không?"
Lâm Lộc ngẫm nghĩ.
"Gần đây thầy thật sự tương đối bận, sự tình cũng nhiều. Chúng ta gặp mặt một chút, tán gẫu một chút. Nếu là em muốn, thầy cũng có thể giúp em hẹn đàn anh ra ngoài, mọi người gặp mặt. Thầy nghĩ nếu là em muốn phát triển ở Thánh Y Ti, anh ấy cũng có thể giúp em rất nhiều......"
"Không cần!"
Lệ Hàng lại đánh gãy lời cậu.
"Thầy Tiểu Lộc, đừng tìm hắn. Những người khác cũng không cần, chỉ hai gưòi chúng ta......Em mời thầy ăn cơm, được không? Em chọn nơi."
"Thầy....."
"Một bữa cơm mà thôi. Cái này cũng không được sao? Thầy Tiểu Lộc, là khinh thường em sao? Tuy rằng em rất nghèo, nhưng mà mời thầy ăn một bữa cơm, vẫn là có thể làm được. Tuy rằng, em không phải cái gì mà tổng tài xí nghiệp lớn, đại giám khảo vũ đạo......Nhưng tâm em đối với thầy, lại là không ai có thể so được."
"Thầy không có khinh thường em, chỉ là......"
"Như vậy là quyết định rồi đúng không? Ngày hôm nay, em đã suy nghĩ thật lâu. Chi tiết nào em cũng nghĩ tới, Thầy Tiểu Lộc, chỉ cần thầy tới......Hết thảy kia, lại đều hoàn mỹ."
Giọng Lệ Hàng càng ngày càng thấp, tựa hồ rất nhược thế, cầu xin Lâm Lộc đồng ý. Nhưng từ đầu tới đuôi, hắn vẫn luôn chưa cho Lâm Lộc cơ hội chen vào nói.
Cuối cùng, hắn nhẹ giọng nói với Lâm Lộc.
"Như vậy thứ sáu tuần sau buổi chiều ba giờ, em tới đón thầy Tiểu Lộc. Được chứ?"
"Nhưng thầy còn cảm thấy không thuận tiện lắm......"
"Sẽ không. Thầy Tiểu Lộc, thầy sẽ rất vui sướng, em đảm bảo."
Giọng nói lạc chỗ, Lệ Hàng mơ hồ cười cười, liền cắt đứt điện thoại.
Lâm Lộc nhíu mày lại, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái. Nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân.
Không biết vì sao, cậu càng thêm nhớ tới Ninh Trí Viễn.
Nhưng dù nhớ như thế nào, Ninh Trí Viễn cũng không có tới. Mấy ngày kế tiếp, hắn cũng không có lộ mặt, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không gọi qua .
.............
Sáng sớm vài ngày hôm sau.
Lâm Lộc mở mắt ra, chuyện thứ nhất chính là sờ di động. Nhưng vẫn không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, không có bất kỳ liên hệ gì.
Trí Viễn ca anh ấy......Đi nơi nào?
Lâm Lộc biết, Ninh Trí Viễn hắn có thói quen ở sạch nghiêm trọng, tuyệt không chịu dừng chân ở nhà người bên ngoài. Cho dù yêu cầu đi công tác, hoặc là bay máy bay cùng ngày, hoặc là trực tiếp mua một phòng ở tại nơi đó. Vốn dĩ, nếu hắn không tới nơi này của cậu, Lâm Lộc biết hắn nhất định là làm việc đến đã khuya, ở lại công ty. Ở tầng cao nhất của tập đoàn Ninh thị, có một chỗ đã đầy đủ hết tất cả, chính là vì hắn công tác trắng đêm mà chuẩn bị.
Trước đây, nếu Ninh Trí Viễn không trở về, trong lòng Lâm Lộc chỉ biết có đau lòng. Cậu một lòng lo lắng Ninh Trí Viễn vất vả quá mức, thân thể sẽ ăn không tiêu.
Nhưng hiện tại......
Bạch Vụ với cặp mặt như mèo kia hiện lên trước mắt Lâm Lộc. Trong lòng cậu đau xót, khe khẽ thở dài.
Lâm Lộc hôn hôn trầm trầm bò dậy đi rửa mặt. Không biết có phải bởi vì không ngủ đủ hay không, cậu cảm thấy đau đầu, còn rét run.
Ngày hôm qua suốt một đêm, Lâm Lộc đều không tắt đèn. Ngay cả thời điểm đã ngủ, trong phòng đều đèn đuốc sáng trưng.
Dưới ánh đèn sáng như tuyết trắng này, Lâm Lộc thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ. Một động tĩnh nhỏ ngoài cửa cậu cũng nghe thấy, mở to mắt. Nhưng mỗi lần, đều là thất vọng.
Không biết từ khi nào, cậu rốt cuộc mơ màng đi vào giấc ngủ. Ngủ cũng không an ổn, con vật kỳ quái xuyên qua trước mặt. Ánh đèn làm cậu hoảng hốt tỉnh dậy vài lần, cậu lại không muốn tắt nó đi.
Thật giống như để lại một chiếc đèn kia, người kia vẫn sẽ về, sẽ không phải không tới.
Chỉ tiếc, chờ khi cậu mệt mỏi mở mắt ra, trong phòng vẫn chỉ có một mình cậu như cũ.
Chỉ có cậu đêm qua chưa tắt TV, giọng nói nữ phóng viên phát ra.
"Khẩn cấp đưa tin, trung tâm thành phố đột nhiên có một vụ phá nổ, nguyên nhân vụ nổ chưa được xác minh, trị an phỏng đoán khả năng có chiếc xe mang theo đồ vật dễ nổ đi vào khu đông người, tạo thành sự cố gây nổ mạnh. Trước mắt số bệnh nhân thương vong......"
Lâm Lộc tắt TV đi.
Hoài tâm sự, cậu thất hồn lạc phách mà đi vào phòng tắm. Dòng nước thanh thanh, thế nhưng cậu không nghe được ngoài cửa có một tiếng vang nhỏ, lại răng rắc một tiếng đóng lại.
Cho đến khi cậu tắt vòi hoa sen, đẩy cửa phòng tắm ra. Cậu mới trợn to mắt, sững sờ ở tại chỗ.
Cậu nhìn thấy một người đứng ở cửa, đó là Ninh Trí Viễn.
Trên người hắn không mặc âu phục, trên áo sơmi cũng tràn đầy nếp nhăn. Quần tây dường như cũng có vết bẩn, chỉ là cửa ánh sáng tối tăm, nhìn không rõ ràng.
Người đàn ông cao lớn dựa vào cạnh cửa, một bàn tay đỡ khung cửa. Một đôi mắt thâm thúy kia, nặng nề nhìn về phía cậu.
Tác giả: hùng hài tử nhưng không ngừng là trà xanh mà thôi......