Chương 54: Lâm Lộc sẽ chết ở trong tay tôi? Vậy thật tốt quá, tôi cầu mà không được
"Ninh Trí Viễn!"
Trang Hiểu rốt cuộc nhịn không được. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên sân khấu nhảy xuống, đấm qua một quyền tới Ninh Trí Viễn!
Ninh Trí Viễn né về phía sau một chút, một tay tiếp được nắm tay của Trang Hiểu. Nhưng Trang Hiểu đã sớm bị lửa giận châm hết lý trí, ngực hắn kịch liệt phập phồng, một quyền khác đã mãnh mẽ tiến đến!
Nắm tay nện ở sườn mặt Ninh Trí Viễn, lập tức sưng lên một khối. Một vị rỉ sắt lan trong trong khoang miệng hắn. Nhưng ánh mắt hắn lạnh băng, không rên một tiếng, chỉ là bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Trang Hiểu, dùng sức vung một cái!
Giằng co trong cái chớp mắt, Ninh Trí Viễn nâng đầu gối đánh úp về phía dưới bụng Trang Hiểu, hắn ra tay tàn nhẫn, trực tiếp làm Trang Hiểu đau đến sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ. Nhưng cho dù như vậy, Trang Hiểu liều mạng toàn lực như cũ, lại lần ra quyền với hắn!
"Tìm chết!"
Một tiếng chửi nhỏ, khuỷu tay Ninh Trí Viễn trực tiếp đảo đến hướng yết hầu Trang Hiểu, lúc sau bắt cánh tay Trang Hiểu, dùng sức về uốn về phía sau, thế nhưng lại lật khớp xương cánh tay hắn xuống dưới.
Trang Hiểu hoàn toàn trắng mặt, đau nhức đánh úp lại, làm hắn lại không có sức lực vật lộn. Nhưng hắn dùng sức trừng mắt Ninh Trí Viễn, lửa giận làm đôi mắt đều thiêu đến đỏ bừng.
Giờ phút này Trang Hiểu bị Ninh Trí Viễn đè bả vai lại, mặt đè ở trên lưng ghế dựa. Đầu gối Ninh Trí Viễn đứng vững chặn phía sau lưng hắn, làm hắn chật vật mà ghé vào trên chỗ ngồi, không thể động đậy.
Ninh Trí Viễn ném kia điếu thuốc trên mặt đất.
Đầu mẩu thuốc lá, đã bị máu nhiễm hồng.
Hắn liếm liếm vết thương trong miệng, trên cao nhìn chằm chằm xuống Trang Hiểu.
"Anh nhìn xem bộ dáng này của anh, cũng thật khó coi. Lại gấp không chờ nổi nhảy ra như vậy, làm con chó bại trận dưới chân tôi?"
Trào phúng mà cười, hoàn toàn làm lơ ánh mắt trong cơn giận dữ của Trang Hiểu. Ninh Trí Viễn tiếp tục nói.
"Hà tất phải như vậy? Trang Hiểu, nhiều năm như vậy, anh chừng nào thì thắng qua tôi? Ở hội học sinh, tôi là chủ tịch, anh là phó chủ tịch, trên thương trường, Ninh thị là của Ninh Trí Viễn Ninh tôi, mà Trang anh Hiểu chỉ có thể nói là con thứ hai nhà họ Trang. Anh, mãi mãi đều sẽ chỉ là thủ hạ tại tướng của tôi."
Dẫm diệt chút ánh lửa từ điếu thuốc, Ninh Trí Viễn chậm rãi ngồi dậy. Hắn buông lỏng tay, lật Trang Hiểu qua, lại ấn ở trên ghế dựa lần nữa.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Trang Hiểu.
"Mà Lâm Lộc, là tôi dùng một tỷ mua trở về. Cái tiểu tiện nhân này yêu chính là tiền, mà tôi có rất nhiều tiền! Trang Hiểu, đời này, cậu ta đều là của tôi. Anh lăn trở về Thánh Y Ti của anh, đừng lại đánh chủ ý lên cậu ta. Nghe hiểu không?"
Nghe xong lời này, thế nhưng Trang Hiểu lại cười.
Hắn cất tiếng cười to, âm thanh càng ngày càng cao, cuối cùng lại cười ra nước mắt. Trên mặt Ninh Trí Viễn vẫn ung dung như không thấy, sắc mặt dần dần phát xanh, đó là một loại phẫn nộ lạnh băng.
"Ninh Trí Viễn......Ha ha ha ha! Anh thật sự quá buồn cười! Anh có tiền? Đúng vậy, anh có tiền! Anh cũng biết Tiểu Lộc là anh 'mua tới'. Anh cũng biết cùng lắm là anh có tiền mà thôi! Anh thật sự quá buồn cười, Ninh Trí Viễn! Anh có cái tư cách gì nói tôi chưa bao giờ có thắng qua anh? Ở trên người Tiểu Lộc, tôi chưa bao giờ thua anh!
Người cùng cậu ấy múa là tôi, lý giải cậu ấy, hiểu cậu ấy, chiếu cố cậu ấy cũng là tôi! Thậm chí một tỷ lúc trước kia, người trước tiên cậu ấy mở miệng xin giúp đỡ, anh tưởng là Ninh Trí Viễn anh?"
Trang Hiểu ngừng cười, mở miệng thở hổn hển. Mới vừa rồi nói điên cuồng tác động đến miệng vết thương, làm trán hắn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
"Cùng lắm anh chỉ là có tiền. Nhưng mà tôi nói cho anh, Ninh Trí Viễn, lần này về nước, tôi đã bán cổ phần! Cha mẹ tôi để lại cho tôi, nhà cái thuộc về tôi, còn có tiền thưởng thù lao diễn xuất mấy năm nay...... Một tỷ, hiện tại tôi có!"
Một cánh tay hắn gục xuống bên người, một tay kia đỡ ghế dựa, ngồi dậy.
"Tiền cho anh, Tiểu Lộc theo tôi đi."
"Anh nằm mơ."
"Ninh Trí Viễn! Anh cũng biết, cậu ấy sáu năm nay là anh mua tới! Một tỷ tôi thay cậu ấy trả, cậu không nợ của anh! Không phải anh nói trước nay tôi không thắng qua anh? Vậy anh buông cậu ấy! Cho cậu ấy tự do, cho chính cậu ấy chọn. Ninh Trí Viễn, không phải không ai bì nổi anh sao? Không phải anh cao cao tại thượng sao? Không phải anh nơi chốn đều có thể thắng được tôi sao? Vậy anh thử một lần đi, nếu không phải vì tiền của anh, nếu không phải 'mua' cậu ấy, chỉ bằng Ninh Trí Viễn anh, có thể 'thắng' trái tim cậu ấy từ tay tôi sao? Hả?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn xanh mét.
Hồi lâu, hắn cười một tiếng ngắn ngủi.
"Thật buồn cười. Tôi vì sao, phải dùng đồ vật của chính mình đi đấu đá tàn nhẫn với anh chứ......"
"Tiểu Lộc không phải đồ vật của anh!"
Một tiếng rống ra, hai người lại trầm mặc.
Chỉ có tầm mắt va chạm lẫn nhau, không nhường nhịn một chút.
Thật lâu sau, ánh mắt Ninh Trí Viễn như kiếm tra vào vỏ, giọng nói đạm mạc.
"Tùy anh nghĩ như thế nào. Lâm Lộc, tôi sẽ không buông tay. Anh có thể ôm sáu năm tưởng tượng tiếc nuối của anh, cho rằng nếu lúc trước có thể lấy ra một tỷ, kết quả sẽ có cái gì khác.
Nhưng tôi có thể nói cho anh, sẽ không. Vĩnh viễn đều sẽ không. Lâm Lộc vĩnh viễn đều chỉ thuộc về tôi......Cứ cho rằng người cậu ta yêu nhất không phải tôi, cũng tuyệt đối không phải là Trang Hiểu anh."
Lúc sau Ninh Trí Viễn lui về phía sau một bước, xoay người muốn đi. Nhưng dường như hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu.
"Đúng rồi, một tỷ kia của anh, là hao hết toàn bộ tài sản của anh đi? Nhưng một tỷ của tôi, cùng lắm chỉ là chín trâu mất sợi lông. Anh xem, đây là sự khác biệt giữa tôi và anh. Trang Hiểu, tôi mua cậu ta một lần, lại có thể mua cậu ta lần thứ hai, có thể mua cậu ta vô số lần, anh thì sao? Một tỷ kia anh cho tôi, anh lại không một xu dính túi. Trang Hiểu, anh thật sự cho rằng Lâm Lộc sẽ vứt bỏ tiền của tôi, đi theo anh sao?"
"......"
"Trở về Thánh Y Ti của anh đi thôi. Tuy rằng tôi chán ghét anh, nhưng cũng không đành lòng thấy bộ dáng cuối cùng thất vọng của anh. Lâm Lộc, cùng với trong trí nhớ của anh......Không, nên nói là cậu ta trong ảo tưởng của anh, hoàn toàn không giống nhau. Tôi, có thể chịu đựng một Lâm Lộc như vậy. Mà Trang Hiểu anh, chỉ sợ không được."
Dứt lời, hắn trào phúng cười cười, xoay người rời đi.
Phía sau, lại đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
"Ninh Trí Viễn!"
Ninh Trí Viễn đứng yên dừng bước chân.
"Còn có chuyện gì?"
"Năm đó, anh vì sao đột nhiên muốn tham gia khoa diễn xuất? Anh bên viện kinh tế, anh học quản lý tài chính. Anh rõ ràng không hứng thú đối với nghệ thuật diễn xuất!"
"......"
"Tôi nghe nói tiết lý thyết khoa diễn xuất, anh căn bản là không đi quá vài lần...... Nhưng tiết thực hành lại đi không thiếu một buổi! Khoa diễn xuất và khoa vũ đạo sử dụng chung một phòng thực hành, anh là bởi vì Tiểu Lộc, mới đi khoa diễn xuất! Có phải không?"
"......"
"Ninh Trí Viễn, anh nên nhớ rõ bộ dáng khi múa của cậu ấy......Chính là ở gian phòng học này, chính là ở trên sân khấu này! Thời điểm Tiểu Lộc biểu diễn, đôi mắt sáng lên, cả người cũng đều sáng lên! Cậu ấy là một thiên tài, cậu ấy thuộc về sân khấu, anh không thể trói buộc cậu ấy ở bên cạnh anh! Anh không thể ích kỷ như vậy! Anh nhìn cậu ấy hiện tại, anh nhìn cậu ấy......Ninh Trí Viễn, anh nhẫn tâm sao?"
Tạm dừng một lát, giọng nói của Ninh Trí Viễn như kết một tầng băng.
"Tôi có cái gì không đành lòng? Đường là chính cậu ta chọn."
"Ninh Trí Viễn!"
Trong giọng nói của Trang Hiểu, thế nhưng mang theo chút ý vị cầu xin.
"Anh không thể......Anh không thể như vậy......Anh sẽ hại chết cậu ấy! Mất đi sân khấu, cậu ấy sẽ khô héo.....Cậu ấy căn bản không có biện pháp sống cho tốt! Anh có từng nghĩ tới chưa?"
Lúc này đây, Ninh Trí Viễn tạm dừng hồi lâu. Lâu đến nỗi Trang Hiểu đã bốc cháy lên một tia hy vọng, lại nghe thấy giọng nói đạm bạc của hắn vang lên, còn mang theo chút ý cười lạnh băng.
"Anh là nói, cuối cùng cậu ta sẽ vì cái này, chết ở trong tay tôi?"
"Vậy thì rất tốt."
"Nếu là thật sự, tôi cầu còn không được."
.....................
Khi Ninh Trí Viễn xuất hiện ở dưới chân "Tháp hoa giữa trời", Tiểu Chu dựa vào cửa xe, đang kiểm tra di động.
Nhìn đến mặt Ninh Trí Viễn, hắn cả kinh trừng lớn đôi mắt, di động thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
"Ninh tổng! Mặt ngài......Đây là làm sao vậy?"
Không trách hắn giật mình.
Lúc trước, thời điểm tập đoàn Ninh thị không có quy mô như ngày hôm nay, Ninh Trí Viễn ngày ngày cùng người trên thương trường cầm dao thấy máu, phong cách chém giết tàn nhẫn vô tình, không biết đắc tội bao nhiêu người. Không ra tay thì thôi, nếu là ra tay, thường sẽ trực tiếp bức đối thủ cạnh tranh đến vực sâu, thậm chí trực tiếp phá sản.
Không biết bao nhiêu lần, đối thủ không cam lòng ngoài sáng làm không được, liền âm thầm sử dụng chút thủ đoạn. Dùng dư luận công kích và âm mưu quỷ kế không cần nói tới, ngay cả phanh xe cũng lại động tay chân trực tiếp muốn mạng của hắn, cũng không phải không thấy qua.
Khi đó Ninh Trí Viễn bị thương một chút, thậm chí đổ máu, đều là chuyện thường. Chẳng qua, hắn cũng chưa từng biểu hiện ra mảy may dao động, chỉ biết càng thêm trả thù hung ác, có gan đáp lễ khiêu khích đối thủ của hắn.
Mà theo tập đoàn Ninh thị ở thị trường kinh tế phía nam đế quốc, xuất hiện nhóm người thống trị giới thương nghiệp. Những nhóm đối thủ không an phận đó, tựa hồ cũng nhận kết quả tương tự. Dần dần, không còn có người dám trợn mắt đối với Ninh Trí Viễn, ngược lại một là nịnh bợ lời ngon tiếng ngọt.
Có lẽ, con người chính là như vậy. Thời điểm ngươi chỉ mạnh hơn hắn một nửa, hắn sẽ ghen ghét ngươi, muốn giết ngươi. Nhưng khi ngươi mạnh hơn hắn quá nhiều, làm hắn ngửa đầu cũng không thể nhìn đến lòng bàn chân ngươi....Hắn cũng chỉ biết nịnh bợ ngươi, thậm chí phát ra từ nội tâm mà sùng bái ngươi.
Cho nên, đây là có chuyện gì?
Tới ngày hôm nay rồi, còn có người dám ở trên địa bàn này, động thủ với người cầm quyền tập đoàn Ninh thị?
Cái vị nhị công tử kia, có phải là điên rồi hay không? Hắn có thù với người anh trai song sinh sao, hy vọng xí nghiệp Trang thị trực tiếp biến mất trên trái đất này?
"Ninh tổng, có phải tên Trang Hiểu kia hay không? Muốn tôi......"
"Không cần."
"Nhưng mà hắn......"
"Tôi nói, không cần."
Ninh Trí Viễn kéo cửa xe ra, ngồi xuống, tựa lưng về phía sau ghế ngồi.
"Gọi điện thoại cho Lâm Lộc."
"Vâng, Ninh tổng."
Xe khởi động, Tiểu Chu gọi dãy số, hơi sầu lo mà nhìn Ninh Trí Viễn. Rõ ràng Ninh Trí Viễn vẫn giống như ngày thường, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Thậm chí, trên mặt cũng không có biểu tình gì như bình thường.
Nhưng hắn lại cảm thấy, có chỗ nào không đúng lắm.
Tựa hồ, thứ vĩnh viễn tính sẵn trong lòng, tuyệt sẽ không vì bất luận kẻ nào vì bất luận sự tình gì có thể dao động đến Ninh Trí Viễn, biến mất.
Hắn có vẻ mỏi mệt, tinh thần sa sút như vậy. Thậm chí, có chút loáng thoáng bất an......
Bất an?
Tiểu Chu bị chính mình dọa sợ.
Bất an? Ninh tổng? Vui đùa cái gì vậy, đây chính là Ninh Trí Viễn đó!
Người đàn ông ngồi ở trong xe phanh không hoạt động vẫn đang chạy đều, mặt không đổi sắc, hắn sẽ còn sợ gì nữa?
"Alo, xin chào?"
Di động truyền đến giọng Lâm Lộc. Tiểu Chu mới đột nhiên hoàn hồn, thu hồi lại những liên tưởng lung tung rối loạn.
"Lâm ca? Em và Ninh tổng ở......"
"Đưa điện thoại cho tôi."
Giọng Ninh Trí Viễn vang lên, Tiểu Chu ngoan ngoãn đưa điện thoại qua. Hắn nhìn thấy Ninh Trí Viễn lại nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi thở hắt ra.
Như vậy, thật giống như có rất nhiều đồ vật đè ở ngực hắn. Tựa hồ làm vài thứ kia đều trào ra, hắn lại sắp hít thở không thông.
"Trí Viễn ca?"
"Là tôi."
Chung cư, Lâm Lộc dựa vào mép giường, nghe được âm thanh mệt mỏi của Ninh Trí Viễn từ di động truyền đến. Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một trận rung động, nhịn không được lại thấp thấp giọng gọi một câu.
"Trí Viễn ca......"
"Ừ."
Trầm mặc một lát, Lâm Lộc nhẹ giọng nói.
"Trí Viễn ca, vừa rồi em vẫn luôn suy nghĩ đến anh."
"Phải không?"
"Đêm qua......Em ngủ rồi. Trí Viễn ca, anh tức giận sao?"
Tối hôm qua.....Lâm Lộc không có bộ dáng không ngoan ngoãn. Ngực Ninh Trí Viễn tựa như bị đè nén nhẹ một chút, bên môi cũng hơi hơi nhếch lên. Hắn nhẹ giọng nói.
"Tôi không có tức giận."
"Vậy......Vậy đêm nay anh còn lại đây không?"
Chung cư, Lâm Lộc dựa vào đầu giường, một đôi chân để ở trong chăn. Ngón tay cậu vô tình nắm lấy tấm chăn, thật cẩn thận hỏi.
"Hôm nay em không ra khỏi cửa, cũng không mệt một chút nào. Buổi tối cũng không muốn ngủ......Có thể bồi Trí Viễn ca. Bao nhiêu cũng có thể."
"Như thế nào, gấp không chờ nổi như vậy? Tối hôm qua không cho cậu ăn no sao?"
Loa điện thoại, Ninh Trí Viễn khẽ cười ra tiếng. Ý cười xuyên thấu qua ống nghe chấn ở bên tai Lâm Lộc, giống như người kia ở phía sau cậu, vây quanh cậu, môi ghé vào sau tai Lâm Lộc.
"Không......Tối hôm qua rất no rồi."
Lâm Lộc quẫn bách đến đầy mặt đỏ bừng.
"Nhưng mà em ngủ rồi, không có hầu hạ đến Trí Viễn ca. Em cũng muốn cho Trí Viễn ca vui vẻ......"
Loa điện thoại im lặng một lát. Lâm Lộc có hơi khẩn trương, cũng có chút chờ đợi.
Trên ghế sau, Ninh Trí Viễn nhắm hai mắt lại, biểu tình lại hoảng hốt, ý cười bên môi nhàn nhạt ôn nhu.
Giọng nói bên tai ôn nhu mềm mại, làm hắn nhớ về khoảng thời gian ở học viện. Khi đó, mỗi khi hắn tự mình lái xe tới đón Lâm Lộc, hai người một ở dưới lầu, một ở trên lầu. Biết rõ chút nữa có thể gặp mặt, vẫn không muốn buông điện thoại như cũ. Lâm Lộc cũng là nhuyễn thanh tế ngữ như thế này, nhẹ nhàng nói chuyện ở bên tai hắn.
"Tiểu Lộc......"
Ninh Trí Viễn đang hoảng hốt, thế nhưng gọi lại xưng hô cũ ngày xưa.
Nhưng hắn mới mở miệng, ô tô đã đến cửa chính của học viện đế quốc. Xe dừng lại, lại tiếp tục thông qua, tiếng xe cộ ồn ào trên đường phố lập tức lọt vào bên trong.
Âm thanh ồn ào bừng tỉnh hắn.
Ninh Trí Viễn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt chuyển đến kính chiếu hậu. Trên kính, hắn âu phục giày da, áo mũ chỉnh tề. Trên khuôn mặt lạnh lùng, vết xanh tím trên má rõ ràng có thể thấy được.
Ninh Trí Viễn nhìn chính mình trong gương. Kính chiếu hậu nhỏ nhỏ, cổng học viện đế quốc không ngừng thu nhỏ lại. Tựa như đoạn thời gian kia, đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ còn lại Ninh tổng hôm nay, cách sáu năm thời gian, tại đây một khối nho nhỏ vặn vẹo trên mặt kính, đã từng đối diện với chính mình.
Nét tươi cười trên mặt Ninh Trí Viễn nhạt đi.
Đã từng là Lâm Lộc rất tốt, cùng lắm chỉ là ảo ảnh. Những cái ôn nhu và e lệ đó, xét đến cùng, chẳng qua là vì đổi được càng nhiều tiền đi.
Tỷ như nói......Ở tập đoàn Ninh thị cũng lớn mạnh như vũ bão, cũng có khi tiền mặt khẩn trương bị đứt đoạn, mở miệng với hắn đòi lấy một tỷ kia.
Đều là giả. Cậu không có thiệt tình, chỉ có tính kế.
Hắn là đã rõ đầu rõ đuôi tiện nhân.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn dần dần thanh minh lại, không còn có một chút ôn nhu. Chỉ còn lại có lãnh khốc cũng như lý trí, kiên cố không phá vỡ nổi.
Tác giả : canh hai! Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Vui vẻ không!
Tới, dùng phiếu tới lớn tiếng nói cho tôi! Có nghĩ muốn tiếp tục thêm không!