Ninh Trí Viễn nắm lấy tay Lâm Lộc.

"Lâm Lộc, há mồm. Lấy tay ra."

Lâm Lộc nghe được gì, lại như là nghe không hiểu lời này. Mới vừa rồi khuất nhục và bị tiếp cận áp bức thể lực đến cực hạn, làm cậu đau điếng. Cậu run rẩy, xương ngón tay bị cắn đến ra tiếng, máu nồng đậm cũng theo khóe miệng chảy ra.

Một bàn tay căng mở miệng cậu, kéo tay cậu ra. Nhưng Lâm Lộc còn ở run, răng cậu không nhịn được mà cắn xuống, cắn thật sâu lâm vào ngón tay Ninh Trí Viễn, một chút máu lại chảy ra. Ninh Trí Viễn hơi hơi nhíu mày, lại không lấy ngón tay ra.

"Cậu thả lỏng chút, Lâm Lộc. Không được cắn được đầu lưỡi."

"Ô ô......"

Không biết là nước mắt hai là nước miếng, lăn lộn bên khóe miệng với máu, chậm rãi  chảy xuống bên cằm Lâm Lộc. Đôi mắt cậu sưng lên, vành mắt đỏ bừng, trên người càng là vệt đỏ bầm xanh tím, thoạt nhìn kinh khủng hơn.

Ninh Trí Viễn thở dài. Một bàn tay chống khớp hàm cậu, không cho cậu cắn được đầu lưỡi, một cái tay khác vỗ vỗ ở trên mặt cậu.

"Được rồi, đừng khóc."

Lông mi Lâm Lộc đều run. Gương mặt dán ở trong lòng bàn tay Ninh Trí Viễn, làm bàn tay hắn dính ướt.

"Tôi nghe được điện thoại, Lệ Hàng kia thật sự là học sinh cậu. Ít nhất, cậu bên này cũng chỉ xem hắn là học sinh, cậu không thẹn với lương tâm. Một khi đã như vậy, tôi có thể tha thứ cậu."

Đôi mắt liếc qua di động, có thể thấy trên màn hình có người thiếu niên trẻ tuổi ở trần, phía dưới là một mảnh quần lót ướt đẫm mơ hồ.

Ninh Trí Viễn đã xác định Lâm Lộc thật sự hoàn toàn không biết gì cả. Như vậy, nếu Lâm Lộc chưa từng yêu đương vụng trộm cùng người kia, đối phương lại gửi tới những hình ảnh và tin nhắn ái muội đó, mang theo cái dạng tâm tư dơ bẩn câu dẫn gì sau lưng, đã không cần nói cũng biết.

Ánh mắt Ninh Trí Viễn mang theo một tia tàn nhẫn. Nhưng hắn không có nói toạc ra. Hắn quay lại phía Lâm Lộc lần nữa.

"Lâm Lộc, cậu cảm thấy chính mình không sai, hậu quả cậu không cần gánh vác -- nhưng cậu cũng nên nhớ rõ, lúc đầu thời điểm tôi đáp ứng buông tha cho cậu, là chính cậu muốn gọi cuộc điện thoại này."

"......"

"Cậu xem, có phải cậu tự mình chuốc lấy khổ không? Dựa theo lời tôi nói mà làm, vốn dĩ cậu không có chuyện gì."

Lâm Lộc còn rơi lệ. Chỉ là không run như lúc nãy nữa. Cậu im lặng cuộn trên mặt đất, trong miệng ngậm ngón tay của Ninh Trí Viễn, ánh mắt mờ mịt lại tan rã.

Thời điểm Ninh Trí Viễn rút ngón tay ra, cậu run lên một chút, nhưng cũng không có phản ứng gì khác.

Ninh Trí Viễn châm một điếu thuốc, ngồi ở ghế, rũ mi mắt. Hắn nhìn chăm chú vào Lâm Lộc. Lâu rồi, hắn cũng chưa từng an tĩnh như vậy mà nhìn kĩ Lâm Lộc.

Thảm lông dê màu trắng ngà, dưới ánh nắng chiếu xuống, lại có vẻ mềm mãi xõa tùn. Lâm Lộc ở trên thảm co lại thành một đoàn. Thân thể cậu rất trắng, đường cong tuyệt đẹp như một con thiên nga. Nhưng cậu lại rất gầy, xương bả vai ở sau lưng nhô ra, eo hãm sâu xuống.

Không có lý do, Ninh Trí Viễn đột nhiên nhớ tới năm Lâm Lộc mười chín tuổi, bộ dáng lần đầu tiên cậu triền miên dưới thân hắn.

Một năm đó hắn mới đầu hai mươi, lại càng không biết nặng nhẹ. Lần đầu tiên, làm Lâm Lộc lăn lộn đến chết đi sống lại. Xong việc, ở trên cánh tay hắn cũng như quanh thân Lâm Lộc đều là những vết đỏ trải rộng như vậy, sắc mặt thảm hại. Thoạt nhìn, khôn tốt hơn so với hôm nay bao nhiêu.

Nhưng một lần kia, Lâm Lộc tuy cắn phá môi, lại không có khóc.

Ngược lại, trên mặt cậu dường như mang theo chút thỏa mãn, đầu nằm lên khuỷu tay hắn. Tóc mềm mãi xõa cọ lên ngực hắn, một đôi cánh tay mảnh khảnh gắt gao ôm hắn, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

Đến cuối cùng, lại đi tắm rửa, đều là hắn ôm Lâm Lộc đi. Suốt một đêm, Lâm Lộc vẫn luôn cuộn ở trong lòng ngực hắn nặng nề ngủ, ngón tay nắm chặt áo ngủ của hắn. Bọn họ thân mật như vậy, vẫn luôn không tách ra.

Khi đó......

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm Ninh Trí Viễn bừng tỉnh. Hắn nâng cánh tay lên thoáng nhìn qua, hơn mười một giờ.

Buổi sáng này cũng đã đi qua.

Nếu là Bạch Vụ muốn tới, giờ phút này cũng nên tới rồi.

Bạch Vụ bên kia mới là chính sự. Mình lại ở đây làm cái gì? Cùng một người vì tiền mới đi theo mình, lại trừ bỏ thân thể ra cũng không có gì tốt, ở đây nhớ lại chuyện cũ, lãng phí thời gian?

Là bởi vì có người muốn duỗi tay nắm lấy đồ vật của hắn sao? Hắn hôm nay, xúc động lại mềm yếu, cơ hồ trở nên không giống chính mình.

Ninh Trí Viễn lại châm một điếu thuốc nữa, thu lại tâm tình, ném bỏ một chút mềm lòng vừa rồi ở sau đầu.

Hắn dơ chân đá đá Lâm Lộc.

"Khóc đủ chưa?"

"......"

"Khóc đủ rồi thì đi nhanh lên."

Không hề động tĩnh. Ninh Trí Viễn lạnh lùng nhìn, cảm thấy Lâm Lộc nhất thời hẳn là bò dậy cũng không nổi. Nhưng hắn càng không hi vọng hắn gặp mặt Bạch Vụ, còn có Lâm Lộc ở đây.

Hắn ấn xuống nút loa.

"Ninh tổng, Bạch tiên sinh ở dưới đợi. Cậu ấy nói có hẹn với ngài."

"Cho cậu ấy vào."

"Nhưng mà Lâm tiên sinh còn ở văn phòng ngài....."

"Tôi lập tức liền tống cổ cậu ta đi. Cô gọi Tiểu Chu lên đây. Còn có, về sau Bạch Vụ lại qua đây, có thể trực tiếp vào thang máy đi lên, không cần ở phía trước sảnh chờ."

Thư kí kia ngừng lại một chút.

Có thể leo lên làm thư ký của Ninh Trí Viễn, cũng không phải đơn giản. Cô lập tức sinh ra liên tưởng, hay là Lâm Lộc đã thất sủng, Ninh tổng đã ở ngay trước mặt cậu, lại mang theo tiểu tình nhân ra vào có đôi?

Cô vừa nghĩ, vừa thử hỏi.

"Ngài nói như vậy......Bạch tiên sinh về sau......"

"Không sai, Bạch Vụ là người của tôi."

Tắt điện thoại, Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua. Thảm lông dê dưới chân,  người kia đang run rẩy kia, giấu dưới bóng đen của bàn.

"Nơi này nhưng thật ra rất thích hợp với cậu."

Ninh Trí Viễn cắn một điếu thuốc. Hắn nghĩ, loại phế vật này, cũng chỉ có thể giấu ở dưới bàn, vĩnh viễn không thể lên được mặt bàn.

Hơn nữa, chỉ có thể là dưới bàn Ninh Trí Viễn hắn.

Những nơi khác, những người khác...... Nghĩ cùng đừng Nghĩ!

................

Rất nhanh, Tiểu Chu đã đến. Ninh Trí Viễn qua loa tròng quần áo lên cho Lâm Lộc, che đậy đi những dấu vết xanh tím trên người cậu. Nhưng cho dù như vậy, đầu tiên Tiểu Chu nhìn đến cậu, đều bị sợ tới mức mở to hai mắt nhìn.

"Ninh Ninh Ninh tổng?! Lâm ca anh ấy......"

"Cậu đưa cậu ta trở về. Bên này tôi còn có việc, động tác cậu nhanh lên."

"Nhưng mà Lâm ca anh ấy......Hiện tại trạng thái anh ấy như vậy, thật sự có thể đi đường sao?"

Ninh Trí Viễn không nói gì, chỉ là cắn đầu mẩu thuốc lá liếc mắt nhìn hắn. Tiểu Chu lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đỡ Lâm Lộc ra khỏi văn phòng.

Ngoài văn phòng đang có rất nhiều người làm việc. Đúng là thời gian đi làm, tất cả mọi người đều khẩn trương bận rộn. Nhưng thấy một màn như vậy, động tác của tất cả mọi người chậm xuống, tầm mắt không che giấu chút nào mà nhìn chằm chằm lại đây.

Thoạt nhìn Lâm Lộc, thật sự là quá chật vật.

Tiểu Chu đỡ cậu, ra khỏi văn phòng Ninh Trí Viễn. Khớp xương cả người cậu giống như bị hủy đi nát, lại lung tung đứng lên. Mỗi một bước đều là tra tấn, hai đùi lại mềm đến chịu đựng không nổi thân mình. Nếu không phải có Tiểu Chu đỡ cậu, cậu đã sớm ngã trên mặt đất.

Cậu vẫn luôn ở phát run.

Như cũ, mỗi lần bị Ninh Trí Viễn khinh thường, cậu đều cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, chỉ muốn khóc rống một hồi. Kỳ quái chính là, lúc này đây bị bị thương tàn nhẫn như vậy, ngược lại không cảm thấy đau.

Chỉ cảm thấy lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play