"Em đáp ứng anh......Em gọi điện thoại cho hắn! Em gọi là được......Em nghe anh...... Trí Viễn ca, em gọi! Anh cũng buông tha cho hắn đi!"

Lâm Lộc phát run, khẩn trương ngẩng đầu lên.

"Trí Viễn ca.....Em gọi điện thoại...... Anh......Ô!"

Lòng bàn tay Ninh Trí Viễn đè miệng Lâm Lộc. Đôi mắt híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.

Nếu mới vừa rồi không phải là ảo giác của Lâm Lộc, mà là hắn thật sự cho vài phần nhu tình. Giờ phút này, một chút nhu tình mờ mịt này, cũng đã sớm tan thành mây khói.

Ninh Trí Viễn đột nhiên dùng sức, làm Lâm Lộc xốc xuống từ đầu gối mình. Lâm Lộc kêu lên một tiếng sợ hãi, lại bị Ninh Trí Viễn vớt lại một phen, dùng sức ấn ở trên bàn làm việc.

Bị thô bạo ấn quỳ gối trên bàn làm việc, Lâm Lộc run bần bật. Mặt cậu tì xuống bàn gỗ. Dư quang từ khóe mắt có thể nhìn thấy di động ném ở mặt bàn. Điện thoại lại rung lên lần nữa, trên màn hình hiện lên hai chữ 'Lệ Hàng' không ngừng chớp động.

Bàn tay Ninh Trí Viễn luồn vào bên trong áo Lâm Lộc vuốt ve, lại chậm chậm chuyển đến vết thương xanh tím của cậu khẽ nhéo.

"Tại sao không trả lời?"

Giọng nói Ninh Trí Viễn lãnh lẽo cường ngạnh.

"Cậu không phải rất muốn gọi điện thoại cho hắn sao?"

"Em không......A!"

Cánh tay truyền đến đau nhức, nước mắt Lâm Lộc lại chảy càng nhiều.

"Tới, nói chuyện. Cho tôi nghe một chút, hắn gọi cho cậu mười ba cuộc điện thoại này, là muốn nói gì với cậu."

Ninh Trí Viễn ấn xuống nút nghe, giọng nói Lệ Hàng đột nhiên vang lên.

"Alo? Thầy Tiểu Lộc, rốt cuộc thầy cũng chịu tiếp điện thoại! Thầy vẫn luôn không trả lời tin nhắn của em, tại sao vậy? Em gọi cho thầy rất nhiều cuộc điện thoại, thầy không trả lời, em thật sự rất lo lắng!"

"Là.....Là tôi.....Có một số việc."

Lâm Lộc dùng sức cắn môi. Eo căng thẳng bụng run lên nhè nhẹ.

"Ngày hôm qua em gọi cho thầy thế nào cũng không được, sắp vội muốn chết. Em gặp một ủy viên giám khảo, anh ta nói anh ta biết thầy! Còn nhờ em thăm hỏi thầy, nói lâu rồi chưa liên hệ. Thầy, thầy có muốn gọi điện thoại cho anh ta không? Anh ta nói anh ta cũng tốt nghiệp từ học viện của thầy.....Đúng rồi, thầy Tiểu Lộc, ngày hôm qua tại sao lại không nghe điện thoại? Chẳng lẽ......Là em gửi ảnh chụp làm thầy không vui sao?"

"Thầy không có không có không vui......Thầy không thấy, Lệ Hàng, ngày hôm qua thầy.....Bạn của thầy. Tìm thầy có chút việc gấp......Tôi không có việc gì......Ô..... Ưm!"

"Thầy Tiểu Lộc!"

Âm thanh Lệ Hàng đột nhiên thấp xuống, có vẻ tâm sự nặng nề.

"Người bạn này của thầy, là Ninh Trí Viễn sao?"

Thân mình Lâm Lộc cứng đờ. Phía sau cậu, Ninh Trí Viễn phát ra một tiếng cười khinh miệt.

"Có phải là hắn hay không? Là hắn ta đi? Ngày đó ở phòng luyện tập cũng là hắn xuất hiện, đúng không? Tuy rằng hắn đeo kính râm, nhưng em đã xem qua rất nhiều ảnh chụp của hắn. Thầy Tiểu Lộc, tại sao thầy lại ở bên hắn? Phải nói bối cảnh hắn ta rất sâu, loại người này rất nguy hiểm.....Thầy Tiểu Lộc, sao thầy có thể cùng hắn đi đến cùng?"

"Không phải anh ấy......"

"Thầy Tiểu Lộc, có phải thầy có nỗi khổ gì hay không?"

Giọng nói Lệ Hàng đột nhiên ý vị không nói nên lời.

"Có phải thầy sợ hắn không? Có phải hắn ta ức hiếp thầy hay không? Thầy Tiểu Lộc, thầy nói cho em, em sẽ nghĩ cách giúp thầy! Em sẽ không để hắn bắt nạt thầy......"

Lâm Lộc ức chế không được mà phát ra một tiếng hô đau.

Bàn tay Ninh Trí Viễn càng lúc càng mạnh bạo, một bàn tay vẫn xoa nắn nơi eo, bàn tay kia đã di chuyển đến trên ngực cậu vuốt ve xung quanh. Sau đó lại đột nhiên véo thật mạnh hai điểm nổi lên.

Lâm Lộc đau đến cả người phát run, sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cậu run rẩy, căn bản không chú ý tới, điện thoại bên kia đột nhiên trầm mặc.

"Thầy Tiểu Lộc......"

Lệ Hàng thanh âm kỳ dị mà dương lên.

"Thầy làm sao vậy?"

"......"

"Thầy làm sao vậy? Thầy còn ở đó sao? Thầy kia làm sao vậy......Vừa rồi đó là tiếng gì?"

"Thầy.....Ô!"

Lâm Lộc che kín điện thoại lại, đây đã là nỗ lực lớn nhất mà cậu có thể làm được.

Ánh mắt Ninh Trí Viễn thâm trầm lạnh lùng nhìn Lâm Lộc, nhẹ nghiêng đầu đến bên mặt Lâm Lộc. Bên tai khẽ vuốt rồi mở miệng ngậm lấy. Sau một hồi lại dùng răng khẽ cắn, làm Lâm Lộc run rẩy thân mình.

"Thầy Tiểu Lộc?"

"......"

"Thầy Tiểu Lộc!"

Lâm Lộc căn bản không có cách nào đáp lại.

Ninh Trí Viễn một tay bắt lấy eo Lâm Lộc, một tay kia lại châm một điếu thuốc, ngậm ở giữa môi. Hắn híp mắt, mặt vô biểu tình, nhìn chăm chú vào người dưới thân.

Cổ thiên nga, làn da trắng. Mồ hôi từng giọt từng giọt toát ra, tích thành giọt chảy xuống cổ nhỏ. Vai run rẩy, hai tay liều mạng bám vào mặt bàn gỗ, mặt bàn bóng loáng lưu lại vết mồ hôi tứ tung.

Ninh Trí Viễn bẻ cằm Lâm Lộc, cưỡng bách cậu nhìn về phía di động kia. Đôi mắt Lâm Lộc sưng đỏ, từng vết nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Ninh Trí Viễn cắn thuốc, không tiếng động mà làm một cái khẩu hình.

—— nói chuyện.

Lâm Lộc phát ra run, miễn cưỡng mở miệng.

"Lệ Hàng......"

"Thầy Tiểu Lộc?"

"Thầy......Thầy không có việc gì......Ưm!"

Ninh Trí Viễn buông điếu thuốc xuống, mặt kề đến bên môi Lâm Lộc, khẽ ấn lên một nụ hôn. Lại vươn lưỡi liếm lấy đôi môi theo chuyển động tròn, sau đó mạnh bạo đẩy lưỡi vào khiến cậu phải mở miệng ra, bên trong làm loạn đảo quanh. Thân người Lâm Lộc mềm nhũn không thể phản kháng lại.

Điện thoại bên kia, đột nhiên trầm mặc xuống.

Buông môi Lâm Lộc ra. Ninh Trí Viễn lại cúi xuống lật áo cậu lên, hạ mình ngậm lấy một bên đầu nhũ tiêm cậu liếm láp, bàn tay bên kia vẫn tiếp tục vân vê nụ hoa nhỏ. Lâm Lộc nghiến răng thật chặt chịu đựng, Ninh Trí Viễn lại không tha thứ dùng răng khẽ gặm cắn. Lâm Lộc sao có thể chịu nổi, không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ. Cậu giật mình vì phía bên kia Lệ Hàng vẫn còn đang nghe điện thoại, nhanh chóng giơ tay đến khẽ cắn để chặn đi tiếng của mình.

Một hồi sự tình làm cho hả giận cuối cùng cũng kết thúc.

Một tay Ninh Trí Viễn ấn bả vai Lâm Lộc xuống, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Hắn rốt cuộc cũng ngừng lại động tác.

.......................

Mới vừa rồi, thật sự là quá mức kịch liệt. Ngay cả Ninh Trí Viễn, cũng hơi thở dốc. Khỏi nói đến Lâm Lộc. Ánh mắt cậu đã sớm tan rã, tóc mái bị mồ hôi sũng nước, hỗn độn mà dán ở trên mặt.

Ninh Trí Viễn đứng lên, buông lỏng Lâm Lộc ra.

Hắn mới buông ra tay, Lâm Lộc từ trên bàn té xuống, uể oải ở trên thảm lông dê.

Cậu không động đậy nổi nữa.

Mồ hôi từ sau lưng tích thành giọt chảy xuống, làm thảm lông dê cũng trộm thấm ướt. Hỗn độn quanh thân đều là vệt đỏ trải rộng, trên cánh tay toàn là dấu răng. Trên xương ngón tay, càng là bị chính cậu gặm cắn đến máu thịt mơ hồ.

Sau vài tiếng kêu khóc kia, cậu thật sự không phát ra âm thanh. Bởi vì cậu đặt cánh tay bên mặt mình, ép mình che miệng lại. Nhưng Ninh Trí Viễn không nghĩ tới, thời điểm cậu chống chịu không nổi hắn vẫn tàn nhẫn vậy, cậu chỉ còn cách gặm ngón tay mình trở nên hỗn độn.

Đến nỗi cậu nhét tay vào trong miệng khi nào, Ninh Trí Viễn cũng không chú ý tới. Mới vừa rồi, hắn cũng mê loạn.

Sa vào khối thân thể cùng phù hợp với mình nhất, cơ hồ đã quên mục đích ban đầu của chính mình.

Ninh Trí Viễn tùy ý tháo cà vạt ra, tùy ý vứt trên mặt đất. Hắn nhặt di động lên nhìn thoáng qua, khóe môi lộ ra ý cười. Cuộc điện thoại mới vừa rồi này, thế mà còn chưa có tắt.

Chẳng qua phía đối diện đã sớm im lặng.

"A."

Cười lạnh một tiếng, Ninh Trí Viễn đưa điện thoại di động vứt trên mặt đất. Hắn cúi đầu  nhìn Lâm Lộc nói.

"Hiện tại, cậu có thể tắt điện thoại."

Lặng yên không một tiếng động.

"Như thế nào, luyến tiếc sao? Cậu còn muốn cho hắn nghe thêm chút sao?"

Lâm Lộc chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm màn hình di động. Ngón tay cậu run rẩy, chạm thật mạnh vào điện thoại, lại không thể một lần tắt được. Ngón tay cậu, đều đã không nghe theo lời cậu nữa.

Trước mắt trở nên mơ hồ, nước mắt lăn xuống. Rốt cuộc là điện thoại cũng tắt, Lâm Lộc hạ sụp bả vai, sống lưng trần trụi cong thành một vầng trăng khuyết.

Cậu khóc. Không phải bộ dáng cầu khẩn khóc như lúc nãy. Chỉ là khóc, tựa hồ lại không khóc ra được, cậu liền thật sự chịu không nổi.

Cậu khóc thật sự thảm thương, lại cũng thực im lặng. Bả vai kịch liệt run rẩy, hai tay dùng sức nắm lấy thảm, thảm lông dê ướt nhẹp. Môi cắn đến máu thịt muốn lộ ra, nước mắt hỗn độn, cọ ở trên thảm lông dê đến trở nên đỏ hồng.

Cậu run run, đưa vết thương chồng chất trên đốt ngón tay với vào trong miệng, dùng sức cắn xuống.

Máu từ trong miệng chảy ra, cọ ở trên thảm. Trong miệng một xộc lên mùi rỉ sắt, Lâm Lộc lại càng cắn càng tàn nhẫn. Giống như đau đến phát run, mới có thể làm cậu không không sụp đổ, vỡ vụn đầy đất.

Ninh Trí Viễn nhăn lại mày.

Mới vừa rồi chịu đứng ý loạn tình mê. Lâm Lộc tự mình hại mình, không có nghĩa giờ phút này cậu muốn làm gì thì làm.

Thân thể này là của hắn. Lâm Lộc, là sở hữu của hắn, đều là của hắn. Là hắn dùng một tỷ mua được. Trừ bỏ hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới tổn thương thân thể này, cho dù là chính Lâm Lộc cũng không được!

Editor: chắc mình khóc tiếng chó quá, thực sự bản gốc từ trên xuống dưới không có gì xảy ra, như là Ninh Trí Viễn ngồi im còn Lâm Lộc cứ ưm ưm vậy. Ngay cả bản truyện từ weibo tác giả dẫn link cũng không có gì, được mấy chữ cách một dòng lại là [Lược] [Lược] [Lược]. Mình cũng không biết thật sự do tác giả không viết H (còn chẳng phải H) hay là các trang web kiểm duyệt nên bị cắt đi. Mình đã lục tung web bên baidu cũng không có. Nên mình xin mạn phép tự chế chèn vô mấy chỗ tác giả ịn chữ [Lược bớt] vô T.T. Má

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play