Ra thang máy, vào phòng. Bác si Fred đi lấy hòm thuốc, Tiểu Chu cũng lấy cớ trốn ra ngoài. Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người Ninh Trí Viễn và Lâm Lộc nhìn nhau.
Nói hai người nhìn nhau cũng không thỏa đáng lắm.
Bởi vì chỉ một Ninh Trí Viễn liếc nhìn Lâm Lộc không ngừng, Lâm Lộc người ta cũng không nhìn hắn cái nào.
Hắn nhìn Lâm Lộc kéo bước chân đi đến mép giường, cố sức mà ngồi xuống. Sau đó cởi bỏ thắt lưng, cởi quần xuống một chút. Đùi phải cậu cũng không dám co lại, đặc biệt là động tác rất chậm. Còn là không biết đụng phải chỗ nào, cắn môi nhẹ một tiếng, mồ hôi bên thái dương liền đổ ra.
Ninh Trí Viễn ngồi không yên. Hắn đi qua hai ba bước, ngồi xổm ở bên người Lâm Lộc, giơ tay nâng đùi phải của cậu.
"Tôi giúp em."
"Lâm Lộc không nói được, cũng nói không được. Cậu quay mặt qua chỗ khác, lông mi dài rũ xuống. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, che đậy một cái bóng nhàn nhạt ở trên gương mặt nhỏ.
Ninh Trí Viễn nửa quỳ trên mặt đất, nâng chân cậu lên. Quần jean bị thong thả cởi ra, thẳng cho đến khi đầu gối phải hoàn toàn lộ ra.
Đứng lâu, chỗ bị sưng còn to hơn. Lâm Lộc cũng có thể cảm giác được có mủ dịch tích ở bên trong.
Xúc cảm mềm nhẹ dừng ở trên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn chỗ bệnh đáng sợ, nhìn thật lâu thật lâu. Lâm Lộc bắt đầu không để ý đến hắn, nhưng thời gian quá dài. Cậu không được tự nhiên động động chân, nhưng tay Ninh Trí Viễn rất vững, căn bản không thể tránh thoát.
"Anh làm gì? Buông tôi ra."
Ninh Trí Viễn lắc đầu, cũng chưa nói một câu.
Trong lòng Lâm Lộc cực kỳ phiền loạn. Cậu nhíu mày.
"Anh buông tôi ra."
Ninh Trí Viễn lại lắc đầu. Hắn cúi đầu, hôn ở trên chỗ mủ.
"Anh làm gì!"
Lâm Lộc chấn động.
"Buông ra...Anh không cảm thấy ghê tởm sao! Anh buông tôi ra! Ninh Trí Viễn, anh không được chơi xấu! Có phải anh có bệnh không, anh vừa đi chính là ba ngày, anh biết tôi còn có thể sống được mấy lần ba ngày nữa? Hiện tại anh lại trở về...."
Đột nhiên Lâm Lộc phát hiện, khăn trải giường bên gối ướt một khối.
Đầu gối vẫn luôn rất đau, còn lại không hề còn cảm giác gì nữa. Nước mắt Ninh Trí Viễn rơi ở trên, cạu cũng không phát hiện.
Cậu trừng lớn mắt.
"Anh khóc cái gì...."
Lời còn chưa nói hết, môi cũng đã run lên. Tại sao, Ninh Trí Viễn khóc đến im lặng như vậy? Hắn cúi đầu, không phát ra một tiếng nức nở, hô hấp đều như thường. Hắn tinh tế hôn môi ở đầu gối cậu, lông mi chớp động. Tóc ngăn trở tầm mắt, ai cũng có thể nhìn thấy đôi mắt hồng đến đáng thương của hắn.
"Ninh Trí Viễn, tôi đang hỏi anh đó."
Trong lòng Lâm Lộc bắt đầu hốt hoảng. Ngược lại cậu hít thở dồn dập, duỗi tay bắt lấy tóc Ninh Trí Viễn, dùng sức túm lên. Ninh Trí Viễn thuận theo bị ép ngẩng đầu, một hàng nước mắt lăng xuống theo hàm dưới.
"Tôi hỏi anh khóc cái gì...."
"...."
"Nói chuyện đi!"
"Thật xin lỗi."
Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, giống như nói mê. Nhắm mắt, lông mi dính đầy nước.
Trong lòng Lâm Lộc nổi lên một cỗ hỏa khí, vừa như là tức giận, vừa như là cuồng nộ đè ép trái tim cậu. Ngón tay cậu run lên, hàm răng cắn đến chua xót. Bỗng nhiên túm một cái, Ninh Trí Viễn bị bắt ngẩng đầu lên, hầu kết nhô ra.
Một khắc kia, thế nhưng đáy lòng Lâm Lộc dâng lên một tia xúc động.
Muốn hướng về cổ hắn, hung hăng cắn xuống.
Thì ra tình yêu tới cực hạn là thật sự có thể xúc động hành hạ đến chết....
"Tôi yêu em."
Ninh Trí Viễn nói.
Cả người Lâm Lộc run lên, buông lỏng tay ra.
-- Nếu tình yêu có thể trở thành lý do làm nhục.
-- Vậy cam tâm tình nguyện thừa nhận thì sao?
- -Cậu đã từng quỳ gối ở trên pha lê. Cậu đã từng bị xé nát ở dưới thân người đàn ông. Đã từng khóc lóc đau đơn, trên môi cắn ra một loạt dấu răng rướm máu, vẫn muốn nỗ lực ôm lấy người đàn ông tàn sát bừa bãi ở trên người mình như cũ....
Cùng với người đàn ông hiện tại quỳ trên mặt đất này, hôn môi vết sẹo bất kham của mình.
Trong hoảng hốt, là có thứ gì thay đổi.
Ai khăng khăng về phía trước, ai đau khổ đi theo, ai có thể quyết định vui buồn sống chết của người khác, ai lại hoảng sợ không chịu nổi một ngày người khác nhất niệm chi gian lại có thể đẩy mình đến địa ngục vô biên....
* Nhất Niệm Chi Gian (一念之间) hay còn được hiểu là một chấp niệm. Là con người, sự khát cầu, sự cố chấp là một điều khó ai có thể bỏ qua được.
Không giống nhau.
Vị trí của bọn họ thay đổi.
Nhưng vẫn có vài thứ chưa từng thay đổi qua.
Ví dụ như....
Dường như Lâm Lộc suy tư điều gì, đầu ngón tay vuốt ve yết hầu Ninh Trí Viễn. Ngươi đàn ông quỳ trên mặt đất, hô hấp ngắn ngủi căng chặt.
Móng tay hung hăng véo vào. Mắt Ninh Trí Viễn run lên, lại vẫn không nhúc nhích.
Lâm Lộc cúi người ở bên tai hắn.
"Anh nói cái gì?"
"Tôi nói tôi yêu....Ô!"
Lấy môi chặn kín, rồi lại hung hăng cắn xuống. Mùi máu tươi lan tràn ở giữa môi. Hô hấp Ninh Trí Viễn nặng nề, nhướn người về phía trước muốn gia tăng nụ hôn này, lại bị đẩy ra một phen.
"Tôi biết rồi."
Lâm Lộc đứng dậy, nhìn mặt hắn.
Trong ánh mặt có chứa thương hại kỳ quái, có lẽ còn có mặt khác.
"Anh đi đi."
"Tôi mệt rồi, tôi muốn yên lặng một chút."
..............
"A, người đâu?"
Bác sĩ Fred mang hòm thuốc tới, rảo bước tiến đến cửa thì chỉ thấy một mình Lâm Lộc dựa vào đầu dường, không có biểu cảm gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Lâm Lộc, bạn trai cũ cậu đâu?"
"Là bạn trai."
"Làm hòa rồi?"
"Không có."
Lâm Lộc lắc đầu.
"Với hắn, chưa nói tới hòa hảo gì, cũng chưa nói tới chia tay hay không chia ta. Không có ý tứ gì, cũng không có ý nghĩa gì."
"Đây là suy nghĩ thông rồi?"
Bác sĩ Fred tiến lên, xốc ống quần Lâm Lộc nhìn thoáng qua.
"Thật sự không làm phẫu thuật?"
"Làm phẫu thuật gì?"
"Cậu biết."
"Tôi không biết."
Lâm Lộc chậm rãi thở ra một hơi, tầm mắt nhìn từ bên ngoài cửa sổ quay lại, lẳng lặng nhìn bác sĩ Fred.
"Tôi và mọi người không giống nhau, bác sĩ. Anh, Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu, mỗi người các anh đều có mục tiêu, đều biết nên đi đâu, nên làm cái gì.
Như tôi, tựa như bị cố định ở thời gian này. Tựa như hổ phách sâu. Tôi không thể động đậy. Hiện tại, tôi căn bản cũng không biết mình nên chạy đi đâu."
"Vậy múa thì sao?"
"Múa vẫn là muốn múa. Không múa, đời này đều là vô nghĩa. Nhưng mà, sau khi múa xong thì sao....."
Bác sĩ Fred không trả lời.
Đáp án của vấn đề này, vốn dĩ cũng không ai có thể trả lời.
Nhưng thật ra Lâm Lộc suy nghĩ một hồi, lắc đầu cười.
"Thôi, không nghĩ nữa. Dù sao múa trong trận này, tôi cũng không có về sau gì hết. Bác sĩ, anh muốn tìm Ninh Trí Viễn đúng không, hẳn là hắn ở đại lễ đường đó."
"Hắn buông tha cho cậu, chuyên môn đi chuẩn bị sân khấu? Hắn có biết mấy chữ bỏ gốc lấy ngọn viết như thế nào không?"
"Hẳn là không biết đi."
Lâm Lộc lùi vào trong chăn.
"Tôi và hắn, chúng tôi cũng không biết. Nếu không, tại sao sẽ đi đến tình trạng như ngày hôm nay."
Rất nhanh, bác sĩ Fred bưng hòm thuốc đi ra ngoài. Lâm Lộc nằm ở trên giường, lại nhìn về cửa sổ.
Không hổ là phòng xép tổng thống, phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, toàn bộ Thánh Y Ti đều thu vào trong tầm mắt. Trong đó ở vị trí kim hoàng chính là đại lễ đường kia.
Công nhân tốp ba tốp năm, một người với thân ảnh cao lớn đứng lặng.
Hắn vẫn luôn không quay đầu lại.
Cho nên hắn cũng không biết, phía sau có người nằm ở trên giường bệnh, im lặng mà nhìn hắn thật lâu.