Những lời này vừa nói ra, nháy mắt biểu cảm của Ninh Trí Viễn thay đổi. Hắn gắt gao nhìn Lâm Lộc chằm chằm, giống như tai nạn đáng sợ nhất trên đời này đã rơi xuống đầu hắn.

"Em muốn đuổi tôi đi?"

Lâm Lộc hoàn toàn không để ý đến hắn.

"Tiểu Lộc, em thật sự muốn chia tay với tôi sao...."

Tiểu Chu túm chặt hắn, kéo hắn lui về phía sau một bước. Hắn đẩy Tiểu Chu ra, còn muốn nói chuyện, nhưng Tiểu Chu lại không buông tay, vội vàng nói vài câu gì đó bên tai hắn.

Bác sĩ Fred ở một bên nghe được đại khái, hình như là "Ninh tổng nếu ngài hoàn toàn không có cách nào chấp nhận, trước tiên ngài nên câm miệng! Cân nhắc lời nói của Lâm ca...Cái gì gọi là nếu ngài có bản lĩnh, nghe không thích hợp lắm, Ninh tổng rốt cuộc là ngài đang làm cái gì vậy? Còn 'muốn chia tay với ngài' -- Chia tay cái gì? Ai nói hai chữ chia tay? Lâm ca cũng chưa nói ngược lại ngài lại tự mình đề ra, lỡ như Lâm ca thật sự leo xuống bậc thang này, ngài đi đâu mà khóc? Tôi cầu xin ngài bình tĩnh một chút! Nghĩ kĩ rồi nói được không!".......

Biểu cảm của Ninh Trí Viễn sửng sốt.

Không sợ hãi nữa, lại càng có vẻ thấp thỏm. Hắn do dự một chút, cuối cùng thật sự ngoan ngoãn lui về phía sau mấy bước.

"Được, tôi lăn qua bên đó. Em đừng đuổi tôi đi, tôi...Tôi không nói."

Ninh Trí Viễn mắt trông ngong, vừa đi vừa lui. Phía sau lưng đụng phải mặt tường thô ráp mới dừng lại, hắn ngồi xổm xuống nhìn Lâm Lộc, tựa như một con mèo lớn bị chủ nhân đá một chân, đáng thương rũ đuôi xuống.

Lâm Lộc vẫn không để ý đến hắn như cũ.

Cũng không biết tại sao, bác sĩ Fred là có thể đọc được từ trên gương mặt không có biểu cảm của hắn hai chữ "Mệt tâm".

Cũng không biết, y cảm thấy rất đồng tình với Lâm Lộc

Lại nhìn Ninh Trí Viễn một cái, nhịn không được khinh thường -- A, đứa ngốc.

Lâm Lộc quay lại nhìn người phụ nữ kia.

"Cô có thể đi rồi. Đúng là hắn rất thô lỗ, tôi xin lỗi cô thay hắn."

"A, không cần xin lỗi, tiểu Adonis đáng thương. Cậu đẹp như vậy, lại không thể quậy chung với gia hỏa không có giáo dưỡng này....Đây là bi ai của người nghèo đi."

Mang theo cảm giác tràn đầy sự ưu việc, người phụ nữ khoa trương chậc lưỡi.

"Cho dù bị bệnh, cậu vẫn rất đẹp. Chỉ tiếc cậu quá nghèo. Một thiếu niên mỹ lệ bần cùng, không thể không đi một bước đến đường chết....Tiểu Adonis, cậu chịu đựng loại bệnh này đan xen với vận mệnh, làm cuộc sống bi ai của cậu cũng có vẻ cao quý hơn, hơn nửa có rất có mỹ cảm bi kịch. Tôi thật sự thích xem đề tài tác phẩm nghệ thuật như vậy. Có lẽ, tôi cũng có thể vẽ một bức tranh như vậy..."

Bác sĩ Fred nhíu mày.

Sinh mệnh của một người thanh niên đã sắp đi đến điểm cuối, cô ta lại nhìn như xem kịch nói ẩu nói tả, ngay cả một chút đồng cảm cũng không có. Máu lạnh trong đó thật sự làm người ta buồn nôn....

Nhịn không được quay đầu lại nhìn Ninh Trí Viễn.

Quả nhiên, sắc mặt của người đàn ông kia cực kỳ khó coi, nắm tay nắm chặt run nhè nhẹ, cánh tay nổi lên gân xanh.

Hắn là hắn rất muốn đập một quyền lên mặt người phụ nữ này đi?

Rốt cuộc bị tùy tiện thảo luận như vậy, chính là người yêu hắn quý trọng nhất....

Người phụ nữ kia hoàn toàn không cảm giác được mình quá đáng bao nhiêu. Ở trong mắt cô ta, một người đàn ông cu li thô lỗ bán mình như vậy, cùng một thiếu niên nghèo đến mức không có tiền chữa bênh nào biết cái gì gọi là tôn nghiêm? Cuộc sống của bộn họ vốn dĩ là nghèo đến không còn có hy vọng, trời định tầm thường vô vị. Hiện tại, vận mệnh bi thảm khiến cậu có vẻ không giống người thường, cái này không phải khá tốt sao?

Một tay người phụ nữ đỡ ngực, ngữ điệu khoa trương.

"Tôi có một linh cảm. Quả nhiên cậu là muse của tôi, tiểu Adonis. Nếu là cậu trị hết bệnh, cậu có thể tới tìm tôi. Chỉ cần có thể duy trì được vẻ mỹ mạo của cậu, phòng làm việc của tôi vẫn sẽ luôn mở rộng cửa với cậu. A, tiền này cậu lấy là được rồi."

Cô ta lại lấy chút tiền mặt từ trong ví ra, nhưng lần này lại không đặt ở trong tay Lâm Lộc, mà là ném ở trong mũ trên đất -- Tuy rằng mỗi lần mở miệng là một tiếng Adonis, nhưng từ lúc biết Lâm Lộc bị bệnh nặng, cô ra lại cố tình duy trì khoảng cách. Đầu ngón tay cũng không muốn chạm vào Lâm Lộc một chút, thật giống như sợ bị lây bệnh vậy.

"Được, cảm ơn cô."

Lâm Lộc lại hờ hững như vậy. Thậm chí, cậu còn có thể lễ phép mà khom lưng, biểu đạt "lòng biết ơn" của cậu.

Rất nhanh, người phụ nữ với làn váy đỏ thẫm phiêu động kia tránh ra, tiếng nghị luận mơ hồ truyền tới.

"Thật là một đám người hạ đẳng, tôi cùng tiểu Adonis nói chuyện, liên quan gì đến hắn? Hay là để tôi nói, Thánh Y Ti nên quản chặt một chút, mấy kẻ thân phận đê tiện thì không thể bước vào..."

"Thứ cho tôi nói thẳng, Adonis đó cũng không thứ gì tốt. Chỉ sợ là chuyên môn lừa gạt những nghệ thuật gia tốt bụng như cô, Mai Lý Tư tiểu thư thân ái, trái tim của cô thật sự quá tốt bụng, lại quá mức lương thiện."

"Ai, tôi biết mà, loại người thô bỉ hạ đẳng này, nào biết cái gì gọi là tri ân báo đáp chứ. Chỉ là tôi ngẫu nhiên thấy được khuôn mặt mỹ thần của cậu ta mà thôi. Cô biết, ngoại trừ dưới ngòi bút của những người làm nghệ thuật chúng tôi, đặc biệt là người sắp chết....Truyền thuyết nói rằng mỹ thần và tử thần là một đôi người yêu, cô nghe nói qua chưa? Tôi cảm thấy rất có đạo lý. Cậu nhóc kia sống không lâu, tôi nhìn ra được. Nhưng tôi cũng cũng không muốn so đo với cậu ta, cùng lắm chỉ là một chút tiền mà thôi...."

Rầm mà một tiếng!

Ninh Trí Viễn bị lệnh của Lâm Lộc cưỡng chế không cho nói, giờ phút này tức giận đến nện một cái ở trên tường. Tường thành cổ xưa có tro bụi rũ xuống, phiêu phiêu dừng ở trên đỉnh đầu.

"Tiểu Lộc, tại sao em không cho tôi giáo huấn ả đàn bà không biết trời cao đất dày kia?

Lâm Lộc không để ý đến hắn.

Cậu cong lưng, nhặt tiền mặt từ trong túi lên, thu gọn ở trong lòng bàn tay. Động tác này khiến toàn lực đè ở trên đầu gối, thái dương cậu bắt đầu đổ mồ hôi. Đột nhiên đầu gối mềm nhũn, trước một giây té ngã ở trên mặt đất lại bị một lồng ngực rắn chắc tiếp lấy.

Cậu không ngẩng đầu nhìn. Nhưng cũng có thể cảm giác được Ninh Trí Viễn tức giận đến mức nào.

Thân thể hắn cũng phát run, trong giọng nói mang theo thô suyễn.

"Tại sao em có thể chịu ủy khuất như vậy......"

"Cái này không tính là ủy khuất gì."

Lâm Lộc nhét tiền mặt vào trong túi.

"Hiện tại tôi cần tiền. Người ta đưa tiền, đương nhiên tôi phải trả giá chút gì đó. Chỉ là người ta muốn tôn nghiêm của tôi, muốn tìm cảm giác về sự ưu việt trên người tôi, còn có linh cảm của người làm nghệ thuật. Dù sao tôi cũng không khác bán là mấy, theo như nhu cầu kia, có cái gì không tốt?"

"Em muốn tiền."

Nghe được hai chữ "cần tiền" từ trong miệng Lâm Lộc, quả thật là chuyện vớ vẩn nhất. Ninh Trí Viễn lại cũng không thể hỏi "Em cần tiền để làm gì".

Bởi vì mặc kệ Lâm Lộc muốn làm gì, phải tốn bao nhiêu tiền, hắn đều có thể cung cấp được.

Hai người đều quá rõ ràng điểm này.

Nhưng đáp án duy nhất chính là Lâm Lộc không hắn.

Xong đời. Trời sập. Tiểu Lộc cũng cần tiền của hắn.

Không cần tiền của hắn, cùng với không cần hắn có gì khác nhau? Vốn dĩ, ngoại trừ có tiền hắn cũng không có ưu điểm gì khác......

Lúc này, đuôi chó hoàn toàn gục xuống. Ánh mắt Ninh Trí Viễn còn đáng thương hơn đứa trẻ lạc đường, ngồi xổm bên ven tường không nói nên lời một câu. Mở bàn tay ra thấy đầy bùn và máu, mũi Ninh Trí Viễn đau xót.

Nghe nói trước khi đấu bán kết Thánh Y Ti, Lâm Lộc còn chưa tỉnh. Nhưng tuyệt vọng dây dưa một đêm qua đi như vậy, hắn biết trong lòng Tiểu Lộc, cuối cùng trông cậy vào trận bán kết này có thể múa một lần.

Hắn không nghĩ muốn làm bảo bối của hắn thất vọng.

Nhưng Ninh thị có bản lĩnh cũng không có biện pháp mạnh mẽ yêu cầu việc trọng đại của mấy trăm năm truyền thống cùng danh vọng nghệ thuật cao thượng, đột nhiên thay đổi lề lối.

Làm sao bây giờ?

Vắt hết óc, hắn nghĩ tới biện pháp duy nhất. Hắn muốn sau khi trận đấu bán kết kết thúc, trận chung kết bắt đầu trước, ở đại lễ đường Thánh Y Ti Lâm Lộc tâm tâm niệm niệm nhất, ở toàn thánh điện mấy trăm năm nghệ thuật truyền thừa, vì cậu dựng một sân khấu. Hắn muốn cho bảo bối ở trước mặt khán giả toàn thế giới bày tỏ sự nhiệt huyết vũ đạo, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cậu. Hắn phải tự tay đem sân khấu này phụng hiến cho cậu. Từ cây gỗ thô thứ nhất dựng thẳng lên, đến tấm ván cuối cùng. Hắn cùng những công nhân làm việc dưới ánh nắng chói chang. Công nhân thi công ngày đêm không ngừng. Mà hắn ngoại trừ ngủ ở kều mấy tiếng, thời gian khác cũng chưa từng rời đi một bước.

Hắn thừa nhận, trong lòng hắn có sợ hãi. Hắn không dám đối mặt với Lâm Lộc cắn răng chảy nước mắt, hung tợn nói ra "Tôi hận anh"......

Nhưng càng là thẹn trong lòng nhiều hơn. Cho nên hắn canh giữ ở công trình như cổ hình, việc mệt nhất khổ nhất hắn cố tình cướp làm. Vết thương trên tay rách nát, thịt non với vết máu mơ hồ. Rõ ràng đau đến xuyên tim, hắn lại cảm thấy vui vẻ -- Máu của hắn, lưu tại sân khấu này. Cuối cùng bảo bối của hắn có thể múa một hồi, có thể đạp lên máu của hắn, thật giống như đạp vào trong lòng hắn.

Đây là trừng phạt, cũng là ban ân.

Ninh Trí Viễn lại trông cậy vào ngày cuối cùng sân khấu hoàn thành, hắn có thể mang theo Lâm Lộc đến nơi đây. Hắn có thể quỳ một gối xuống đất, nói cho cậu -- Đã từng sai tôi không có cách nào đền bù, nhưng em muốn sân khấu, tôi có thể cho em.

Nhưng hiện tại......

"Ninh tiên sinh, anh khóc cái gì?"

Trọng âm dừng ở chữ "anh", một bóng ma chụp xuống. Ninh Trí Viễn ngơ ngác ngẩng đầu, Lâm Lộc nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

"Tôi không......"

Từ khóc còn chưa nói ra khỏi miệng, Ninh Trí Viễn ý thức được giọng nói mình nghẹn lại. Trên tay lại ướt dầm dề, mồ hôi cùng bùn trộn lân với máu.

Lâm Lộc cũng thấy được. Rõ ràng cậu nhăn mày lại.

"Tay anh làm sao vậy?"

Ninh Trí Viễn nắm chặt nắm tay, né tránh ánh mắt cậu.

"Ninh Trí Viễn, mấy ngày nay anh làm gì?"

"Tôi......Tôi muốn khiến em vui vẻ."

"Làm tôi vui vẻ?"

Lâm Lộc nhịn không được cười lạnh ra tiếng.

"Hiện tại anh làm cái gì tôi đều không vui, tôi lại muốn múa, sau đó thống khoái mà đi tìm chết. Anh có thể buông tay sao, Ninh Trí Viễn tiên sinh? Hay là anh muốn nhốt tôi ở đây, chính mình lại trốn đi như một người nhu nhược, lại còn cứng cổ muốn giữ lại mạng tôi, mặc cho hồn và xác tôi đều đau khổ như nhau? Có phải anh còn muốn cột tôi lên giường giải phẫu, cắt đứt một chân tôi, để tôi sống không bằng chết, nhớ rõ anh mới là người có thể làm chủ, mà tôi, cùng lắm là một phế vật, là quỷ nghèo, là một món đồ chơi trong tay anh, ngay cả sống chết của mình cũng không có quyền khống chế? Có phải không, Ninh Trí Viễn tiên sinh?"

Càng rống càng lớn tiếng, giọng nói nghẹn ngào khóe mắt đỏ bừng. Bác sĩ Fred khiếp sợ đến không có phản ứng, y biết Lâm Lộc đã lâu, lại chưa từng thấy qua cậu nói lời cay nghiệt như vậy, lại là những câu giết tâm.

Ninh Trí Viễn ngửa đầu nhìn cậu, chậm rãi lắc đầu. Hắn nói.

"Tôi không có."

"Tôi biết em muốn múa, tôi cũng biết em không cần tôi, em cần chính mình."

"Nhưng trận đấu bán kết Thánh Y Ti đã kết thúc. Tôi biết em muốn ở chỗ này......Tôi nghĩ, tôi có thể tự tay làm cho em một sân khấu. Có lẽ em còn nguyện ý cho tôi một cơ hội, để tôi bồi em cùng nhau đi."

"Tôi làm bậy, phải không? Căn bản em không cần sân khấu của tôi......Nhưng tôi thật sự chỉ là muốn để em vui vẻ mà thôi."

(Tự dưng cảm thấy công sức bỏ ra đổ bể🥺)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play