Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Ninh Trí Viễn tùy ý bước ra cửa Kim Tiêu Túy, chiếc xe Bentley màu bạc kia đã chờ ở cửa. Tiểu Chu bước xuống từ ghế phụ, giúp hai người mở cửa xe ra.
"Ninh tổng, ngài đến rồi! Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện ngài có biết hay không? Vương đại đạo diễn bị người đánh chết khiếp, nhét ở phòng WC, nghe nói mặt đều đánh sụp một khối! Phóng viên vây đầy quanh cửa......"
"Ừ."
"Vương đạo kia cũng không phải người bình thường, thế nhưng làm thành như vậy...... Hiện tại trên mạng tất cả đều là tin nóng, cái gì rửa tiền đút lót hối lộ ** đồng tính, mỗi cái đều là gièm pha, tốc độ lên hot search cũng không có cái nào bị đẩy xuống, đây là muốn chỉnh hắn cho đến chết mà! Tôi đoán, khẳng định hắn đã đắc tội nhân vật khó lường nào rồi! Ninh tổng, chúng ta còn có mấy bộ phim điện ảnh hợp tác với hắn, phía bên kia gọi điện cho chúng ta! Chúng ta muốn họp báo hay không, tuyên bố thanh minh?"
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, ngồi vào trong xe. Tiểu Chu đợi một hồi, không thấy hồi âm.
"Ninh tổng, Vương đạo kia chuyện này......"
"Cậu tự xem mà làm."
Ninh Trí Viễn dựa vào ghế sau, nhắm hai mắt lại.
"Nếu muốn tự tìm chết, vậy cho hắn đoạn đường."
.................
Xe đi về phía chung cư Lâm Lộc. Ninh Trí Viễn nhắm mắt dưỡng thần, vẫn luôn không mở miệng.
Lâm Lộc lại ngồi không yên. Bụng cậu với thương nghiêm trọng, không dám dùng sức. Tối hôm qua, lại bị Ninh Trí Viễn ấn ở trên mặt đất phòng tắm mưa rền gió dữ tra tấn một phen, sau eo đã không chịu nổi gánh nặng từ sớm. Giờ phút này bên hông cậu đau nhức vô cùng, đừng nói dùng sức, chỉ là ngồi đoan chính một chút, trọng lượng thân thể đè ở trên eo, cũng không thể chịu được.
Một tay Lâm Lộc chống ở trên ghế dựa, cắn răng, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể. Cậu nghĩ chịu đựng chuyện này một lát thì tốt rồi, lại không nghĩ rằng nhà dột còn gặp mưa đêm, con đường phía trước lại thi công. Chẳng những lộ trình đường bị kéo dài, ven đường còn toàn là sỏi đá, gồ ghề lồi lõm.
Xe xóc nảy lên, đau đớn bên hông cũng càng thêm khó qua. Lâm Lộc cắn răng, móng tay bấm vào ghế tạo thành vết. Không bao lâu, trán cậu đã đổ chút mồ hôi.
Lại không nghĩ rằng, hình như bánh xe đụng phải một cục đá, xóc nảy kịch liệt lên xuống, Lâm Lộc đột nhiên bị nảy lên ở trên chỗ ngồi, bên hông giống như bị một cái chùy đập xuống, đau nhức từ xương sống lan ra xung quanh. Lâm Lộc nức nở một tiếng, trên trán nổi đầy mồ hôi, bên hông mềm xuống.
Một bàn tay đỡ lấy eo cậu. Xe ổn chút, toàn bộ cánh tay Ninh Trí Viễn ôm ở bên hông cậu, giữ chặt một chút.
Chỗ vết thương đã khó chịu bất kham còn bị bóp một cái, lại là một trận đau nhức. Thân mình Lâm Lộc căng thẳng, trong cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ.
"Vô cùng đau đớn?"
Bàn tay Ninh Trí Viễn luồn vào áo thun Lâm Lộc. Lòng bàn tay đặt ở eo Lâm Lộc, nhẹ nhàng xoa vài cái.
"Nếu đau, liền nhớ rõ điểm này. Lần sau lại tái phạm, sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa đâu."
Khẩu khí Ninh Trí Viễn rất tùy ý. Bàn tay hắn xoa nắn bên hông Lâm Lộc, ngón tay trượt theo sống eo, nắm lấy đùi Lâm Lộc.
"Cậu múa nhiều năm như vậy, cái khác vô dụng, tuyến eo thật ra lại rất xinh đẹp. Có thể bày ra nhiều tư thế xảo quyệt, cũng coi như là có bản lĩnh."
Như là nghĩ tới chút gì đó, trên môi Ninh Trí Viễn đột nhiên hiện lên một ý cười trào phúng.
"Có đôi khi tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không rõ ràng lắm vì sao loại người này, tôi lại nhịn sáu năm. Có lẽ, chính là bởi vì cái này đi."
Bàn tay Ninh Trí Viễn đột nhiên dùng sức. Lâm Lộc bị hắn kéo vào trong lồng ngực một phen, khóa ngồi ở trên đùi hắn. Hai người ngồi mặt đối mặt, Lâm Lộc không dám áp vào, sợ áp đến Ninh Trí Viễn, chọc đến hắn không vui. Cậu chống eo lên, thân thể bị bắt về phía sau, càng có vẻ eo nhỏ mông cong.
Ninh Trí Viễn kéo áo thun Lâm Lộc lên, cúi đầu hôn hôn cái rốn xinh đẹp của Lâm Lộc.
(Truyện chỉ được post tại tài khoản wattpad VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)
30.2. Làm cho bọn họ biết, Bạch Vụ từ nay về sau chính là người của tôi
Tư thế này làm bụng Lâm Lộc càng căng thẳng, hình dáng cơ thon dài như ẩn như hiện. Chỗ bị thương xanh tím chưa từng rút đi, làm nổi bật làn da trắng nõn, càng có vẻ yếu đuối đáng thương.
Ninh Trí Viễn hôn biến thành khẽ cắn, lưu lại một chuối dấu răng ở trên bụng Lâm Lộc. Môi lưỡi đụng vào, lại cọ sát đến ngứa, càng dùng sức ở chỗ vết thương hỗn loạn gây nên từng trận đau đớn. Cơ đùi Lâm Lộc banh thẳng, bất an nín thở. Cúi đầu nhìn Ninh Trí Viễn, cậu đỏ mặt, bên trên cũng nổi lên một tầng phấn mỏng.
"Trí Viên ca......Đừng hôn......Ngứa quá......"
Ninh Trí Viễn hô hấp dần dần nặng nề. Hắn đứng dậy, một tay đè lại gáy Lâm Lộc, hung ác mà hôn lên. Một cánh tay khác ôm lấy vòng eo cậu, nhịn không được xoa bóp thịt mềm bên hông.
Đinh linh linh!
Đột nhiên, điện thoại Ninh Trí Viễn vang lên.
"Trí Viên ca, anh có điện thoại......"
Ninh Trí Viễn nhăn mày lại, căn bản không để ý tới, ngược lại càng thêm dùng sức mà áp Lâm Lộc về phía mình. Sức lực hắn quá lớn, hôn đến hung ác, Lâm Lộc không có cơ hội thở dốc. Trên mặt cậu hiện lên nét thở không thông mà đỏ bừng, khóe mắt cũng bị bức ra nước mắt.
Hai tay Lâm Lộc bám chặt trên vai Ninh Trí Viễn, làm âu phục hắn đều bị cào lên vài nếp uốn.
Tiếng chuông dừng lại, lại lập tức vang lên.
Ninh Trí Viễn buông Lâm Lộc ra, tiếp điện thoại.
"Chuyện gì? "
Lâm Lộc có thể cảm giác được sau khi hắn bị chặn ngang thì hết sức nôn nóng. Cái tay xoa bóp vòng eo cậu càng dùng thêm sức, đè đến da thịt cậu đau điếng.
"Ninh tổng, hôm nay em có thể đến công ty tìm ngài sao?"
Trong điện thoại, giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng dứt khoát. Tay Ninh Trí Viễn đột nhiên buông lỏng Lâm Lộc ra, thân thể cũng hơi hơi động.
Lâm Lộc nhanh chóng ngẩng đầu.
Cậu ngồi khóa trên đùi Ninh Trí Viễn, nhìn biểu cảm của Ninh Trí Viễn rất rõ ràng . Vẻ nôn nóng không vui trên gương mắt biến mất, mi dài cong lên. Hắn trầm tư một lát, nhẹ giọng hỏi.
"Nhanh như vậy?"
"Rèn sắt khi còn nóng. Ninh tổng, được không?"
"Để tôi suy nghĩ lại."
Ninh Trí Viễn ngồi dậy. Đầu gối hắn vừa động, Lâm Lộc lập tức ngồi không vững, thiếu chút nữa ngã xuống. Cậu bản năng bắt lấy cánh tay Ninh Trí Viễn, ổn định thân thể.
"Đừng làm vướng tôi!"
Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn phất tay, đẩy Lâm Lộc sang một bên. Vừa lúc xe đột nhiên xóc nảy, một chân Lâm Lộc còn đặt ở trên đùi Ninh Trí Viễn, căn bản không kịp phản ứng. Cậu trực tiếp ngã văng ra ngoài dọc theo phương hướng xe nghiêng, đầu nặng nề đập vào lưng ghế phía trước.
"Trí Viễn ca!"
Dưới tình thế cấp bách, cậu vươn tay về phía Ninh Trí Viễn, lại không bắt được thứ gì.
Xe vẫn xóc nảy như cũ, đầu cậu như ngã văng ra ngoài. Hai chân treo ở đầu gối Ninh Trí Viễn, nhưng hơn nửa người đều muốn lọt xuống ghế xe, Lâm Lộc chật vật cực kỳ.
Lần này té không rõ, hốc mắt Lâm Lộc tê mỏi phát đau, như sưng lên. Cậu che đôi mắt lại, nỗ lực muốn bò dậy.
Trên chỗ ngồi, Ninh Trí Viễn nói chuyện.
"...... Không có gì. Tên phế vật kia, đến ngồi cũng không xong......Không có việc gì, không cần phải xen vào cậu ta. Cậu tiếp tục nói."
Một hồi lâu, Lâm Lộc mới chật vật bò lên. Mắt đau xót đến không mở ra được, không được chảy nước mắt. Cậu sờ soạng chậm rãi bò dậy, trở lại chỗ ngồi.
Cúi đầu, Lâm Lộc nhìn thấy mình quần áo bị xốc đến ngực, nơi eo bụng còn có vết gặm. Đan xen một chỗ với vết thương xanh tím, có vẻ hết sức thê thảm.
Trong ánh mắt muốn trào nước mắt, hốc mắt lại sưng lên, cũng thấy không rõ. Lâm Lộc muốn kéo quần áo xuống che khuất thân thể, lại không cẩn thận đụng vào vết thương, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
"Im lặng!"
Ninh Trí Viễn chuyên tâm nghe điện thoại. Nghe được Lâm Lộc hô đau, hắn không kiên nhẫn mà quát lớn một tiếng, sau đó giơ cánh tay lên, thoáng nhìn qua đồng hồ.
"...... Có thể. Buổi sáng hôm nay tôi cũng không có chuyện gì quan trọng, lúc nào cậu cũng có thể đến đây, kêu tiếp tân trực tiếp đưa cậu đến văn phòng tôi."
Lại nói một câu, điện thoại rốt cuộc cũng tắt.
Ninh Trí Viễn không liếc nhìn Lâm Lộc như cũ. Càng không hỏi cậu một tiếng té như thế nào, có bị thương không?
Hắn tựa vào ghế phía sau, một tay day trán. Trầm tư một lát, đột nhiên mở miệng,
"Tiểu Chu, đưa Bạch Vụ một phần bữa sáng. Dùng tên của tôi, đặt từ nhà hàng cao cấp nhất. Muốn cho tất cả mọi người biết, Bạch Vụ cậu ta về sau chính là người của tôi."