Ninh Trí Viễn quay đầu lại, nhìn thiếu niên liếc mắt một cái.
"Cậu thức dậy sớm như vậy."
"Là âm thanh Ninh tổng tắm rửa quá lớn, đánh thức em. Ninh tổng tự mình ra cửa, lại không mang em theo. Em lăn qua lộn lại ngủ không được, đành phải ra tìm Ninh tổng."
Thiếu niên kia ở đứng yên ở bên Ninh Trí Viễn, ôm cánh tay dựa vào tường. Một đôi cổ tay tinh tế, lại thấy được hai hình xăm lớn.
"Ninh tổng, đây là vị mỹ nhân kim ốc tàng kiều sáu năm của ngài trong truyền thuyết sao? Em còn tưởng là nhân vật lợi hại sao, hiện tại thoạt nhìn......"
Thiếu niên liếm liếm môi, khinh miệt mà nở nụ cười.
"Không nói dối. Người như vậy, Ninh tổng lại có thể để hắn bên người sáu năm sao?"
Lời nói là với đối Ninh Trí Viễn, nhưng đôi mắt hắn lại vẫn chăm chú trên mặt Lâm Lộc. Một màu hồng nhạt trên môi kiều diễm, đâm vào hai mắt Lâm Lộc lên men.
"Chỉ là, lớn lên còn chút đáng yêu. Ninh tổng, chẳng lẽ, ngài thích loại hình ngu ngu ngốc ngốc như vậy sao?"
"Cậu nói nhiều quá."
"Thật xin lỗi, Ninh tổng, em sai rồi. Thật sự là uy danh Ninh tổng quá lớn, lòng em vẫn luôn sùng bái Ninh tổng, luôn nghĩ bên cạnh ngài cũng là một nhân vật khó lường. Lại không nghĩ rằng......"
Trên mặt thiếu niên tươi cười, dịu dàng mà xin lỗi. Sóng mắt hắn vừa chuyển, đảo qua mặt Lâm Lộc, nét tươi cười lại chứa đầy khinh miệt.
Ninh Trí Viễn lấy một điếu thuốc ra, ngậm ở trên môi. Thiếu niên lập tức thuận theo mà bật lửa lên.
"Ninh tổng, em tới giúp ngài đốt lửa."
Ninh Trí Viễn nâng mí mắt lên liếc hắn một cái, lại nhìn nhìn Lâm Lộc. Thiếu niên kia đã ân cần mà dán lại đây. Tách tách một tiếng, đã bật lửa lên.
Khói thuốc chậm rãi bay lên, Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng nói.
"Chưa nói tới thích, dưỡng chơi là được. Cùng lắm chỉ là thứ ngu xuẩn. Ngoại trừ gây phiền toái, không có một chút ánh mắt nào."
Ý cười trên môi thanh niên lại gia tăng.
"Đúng rồi, Ninh tổng. Em còn có chuyện yêu cầu ngài hỗ trợ."
Thiếu niên thu bật lửa lại, ngẩng mặt tiến đến bên tai Ninh Trí Viễn. Hắn nhỏ giọng nói.
"Ninh tổng, Vương đạo bên kia em trở về không được......Xem em tối hôm qua nỗ lực mặt mũi như vậy, Ninh tổng, ngài giúp em được không?"
"Chuyện gì? Cậu nói."
"Trước tiên cho em một chỗ ở."
Bạch Vụ cười hì hì liếc mắt Lâm Lộc một cái.
"Ninh tổng, hắn ở chỗ nào? Cho em ở một nơi giống hắn là được."
"Có thể."
Ninh Trí Viễn không chút suy nghĩ.
"Cậu ta ở chung cư kia đã được vài năm rồi, cách xa công ty tôi, không thuận tiện lắm. Tôi cho cậu cái gần hơn."
"Cảm ơn Ninh tổng! Em biết rồi, Ninh tổng tốt nhất."
Thiếu niên cười hì hì đứng dậy, lại nhìn Lâm Lộc một cái. Hắn đột nhiên dán lên cổ áo Ninh Trí Viễn, ở phía hôn một cái, để lại một dấu môi.
Sau đó sóng mắt hắn lưu chuyển, khiêu khích cười với Lâm Lộc, lại xoay người biến mất ở cuối hành lang.
Lâm Lộc đứng im, trên mặt đã mất đi huyết sắc.
Thiếu niên kia cứ dễ như trở bàn tay tiến đến bên cạnh người cậu yêu nhất, tùy tùy tiện tiện lấy lòng người cậu liều mạng nhất. Có lẽ Ninh Trí Viễn nói quả không sai, xác thật lại là mình ngu xuẩn lại vô dụng. Nếu không, vì sao chuyện thiếu niên có thể dễ dàng làm được, mình lại làm gì cũng không tốt?
Lâm Lộc mím môi. Thật lâu sau, cậu rốt cuộc lấy đủ dũng khí hỏi.
"Trí Viễn ca, ngày hôm qua có phải anh vẫn luôn ở bên cạnh hắn hay không?"
"Đúng thì thế nào?"
Hi vọng cuối cùng tan biến, tâm Lâm Lộc trầm xuống.
"Nhưng rõ ràng lúc trước anh mới cùng em....."
Mới cùng em ở trong phòng tắm, làm những chuyện đó.
Lâm Lộc ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với sự trào phúng của Ninh Trí Viễn. Giọng cậu đột nhiên im lặng, nói không được nữa. Cậu biết, kỳ thật mình cũng không có tư cách chất vậy.
"Tại sao không nói nữa?"
"......"
"Xem ra cậu không có ngu ngốc đến như vậy. Không đến mức thật sự không nhận rõ thân phận của mình."
29.2. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không quăng cậu ra ngoài
"Tôi ở cùng ai, ở nơi nào, làm cái gì. Chuyện này đều không phải chuyện cậu có thể quản. Cứ cho tôi thật sự chân trước làm cậu, sau lưng lại làm cậu ta, cậu cũng không có tư cách lắm miệng. Tại sao tới hôm nay rồi, cậu còn không hiểu điều này?"
"Nhưng mà...."
"Như thế nào, cậu cảm thấy hứng thú với cậu ta sao?"
"Không có."
"Tốt nhất là không có. Cậu không cần trêu chọc cậu ta, cách xa cậu ta một chút. Nếu là cậu ta trêu chọc cậu, Lâm Lộc, cậu ta muốn cái gì cậu hãy cho cậu ta cái đó, đừng đối nghịch với cậu ta. Nhớ rõ không?"
"Nếu là hắn muốn Trí Viễn ca thì sao?"
Lông mày Ninh Trí Viễn nhướng lên, bình tĩnh nhìn Lâm Lộc. Lúc này Lâm Lộc mới phát hiện mình lại buột miệng thốt ra nỗi sợ hãi sâu nhất đáy lòng, mặt cậu lập tức trướng đến đỏ bừng, rồi lại đột nhiên sinh ra xúc động, muốn nói hết tất cả những gì trong lòng ra.
"Ý của cậu, là cậu lo lắng thứ cậu ta muốn chính là tôi?"
"Em biết em có chút buồn lo vô cớ...... Nhưng ánh mắt hắn nhìn anh, cùng khẩu khí nói chuyện......Trí Viễn ca, em thật sự rất sợ hãi. Nếu hắn muốn chính là anh, em cũng phải chắp tay nhường cho hắn sao?"
"Nhường cho hắn?"
Ninh Trí Viễn phun ra một ngụm khói, cười châm chọc.
"Cậu cho rằng cậu là ai? Tôi và cậu lại là quan hệ gì? Cứ cho rằng người cậu ta muốn chính là tôi, cũng không tới phiên cậu tới 'dâng' cho hắn. Có cái này, không bằng lo lắng cho sự ngu xuẩn của cậu, vô dụng như vậy, nên làm thế nào để tôi vui. Nếu không, không cần phải quan tâm ai tới câu dẫn tôi, tôi sẽ ném ra ngoài giống như cậu. Nghe hiểu không?"
"......Ừm."
Khói thuốc lượn lờ, cay đến mắt Lâm Lộc muốn chảy nước mắt. Cậu mím môi, dùng sức gật gật đầu.
"Nghe hiểu thì tốt."
Ngón tay Ninh Trí Viễn kẹp điếu thuốc, nhìn chằm chằm Lâm Lộc một hồi. Lâm Lộc vẫn luôn không dám ngẩng đầu lên. Vành mắt cậu nóng lên, đều có thể cảm giác được nước mắt trào ra bên ngoài. Nhưng cậu không dám lau đi, càng không dám gọi Ninh Trí Viễn nhìn đến.
Nếu là hắn thấy được, chỉ biết càng chán ghét mình vô dụng.
Nhưng đột nhiên, Ninh Trí Viễn vươn tay. Hắn vén tóc mái Lâm Lộc lên, lộ ra cái trán, bình tĩnh nhìn chằm chằm.
Lâm Lộc ngẩn ra, theo bản năng cúi đầu, làm khói thuốc lại bay vào mắt mình.
"Động cái gì?"
Lâm Lộc không dám động nữa. Ninh Trí Viễn nâng cổ tay lên, đè nặng lên trán cậu rồi đẩy về phía tường. Lâm Lộc lui về phía sau một bước, phía sau lưng đặt ở trên tường, không thể không ngẩng đầu lên.
Cậu thấy Ninh Trí Viễn càng tiến đến gần hơn, tầm mắt thâm trầm, vẫn luôn đâm tiến vào trong mắt cậu. Hai mảnh môi mỏng nửa giương lên, mang theo hơi thở của thuốc lá, khoảng cách cách cậu chỉ năm centimeter.
Lâm Lộc cuống quít nhắm mắt lại, nhưng cũng không phát sinh điều gì. Ninh Trí Viễn chỉ dùng một đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cậu, khi nói chuyện, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp phất qua mặt Lâm Lộc.
"Có thời gian đi sợ hãi những thứ đó, cậu thu hồi tâm cho tôi. Những người nào không nên liên hệ, liền cắt đứt liên hệ hết cho tôi."
"......"
"Nếu có thể làm được, cậu không cần lo lắng nữa."
"......"
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không tùy tiện ném cậu. Dưỡng sáu năm, cũng không để bụng dưỡng thêm mấy năm nữa. Lại không phải nuôi không nổi."
Lâm Lộc giật mình mà mở to hai mắt.
Ninh Trí Viễn cũng đã buông cậu ra, lo đi về phía trước. Bóng dáng hắn cao lớn, cái bóng dưới chân kéo dài. Hành lang ánh sáng tối tăm, hết thảy đều có vẻ ái muội không rõ. Chỉ có đầu thuốc lá của hắn đang cháy, châm lên một ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt.
Ánh lửa này, hoảng hốt như một hơi đèn, chiếu vào trong mắt Lâm Lộc.
Lâm Lộc trầm mặc theo.
Chưa nói đến tiền đồ, cậu cũng chỉ có thể đi theo Ninh Trí Viễn đi xuống.
Rốt cuộc, trừ bỏ một chút ánh lửa tùy thời này, cũng không còn có thứ gì, có thể thay cậu chiếu sáng lên con đường phía trước.