Chương 41: Em nhặt tôi về đi thôi, để tôi bồi em mãi mãi được không?
Bác sĩ tới rất nhanh. Đó không phải là bác sĩ Fred mà là bác sĩ gia đình cho Ninh Trí Viễn, trước nay vẫn luôn phục vụ vì Ninh Trí Viễn, cũng coi như là rất quen thuộc với Lâm Lộc.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể, nhìn số liệu giám sát. Quá trình hỏi khám nhanh chóng, nội dung cũng quy củ. Kết luận cuối cùng là cơ thể Lâm Lộc suy nhược, hơn nữa còn say rượu và cuồng hoan dẫn đến sốt nhẹ. Sau đó, hắn khai một chút thuốc bổ điều dưỡng thân mình, dặn dò Lâm Lộc nghỉ ngơi uống nhiều nước, không nên thức đêm dẫn đến mệt nhọc, sau đó cáo từ rời đi.
Từ đầu tới đuôi, thần kinh lâm Lộc đều căng thẳng.
Tay phải cậu đặt ở đầy gối, cách một tầng vải bông hơi mỏng cũng có thể chạm vào ổ bệnh dữ tợn ở đầu gối phải kia.
Cậu tựa như một con chim sợ cành cong, nín thở chờ đợi, đầu ngón tay cũng run lên.
Nhưng cậu không thể nghĩ tới, mãi cho đến cuối cùng, cũng chưa có người nhắc tới bệnh của cậu.
Bác sĩ đi rồi, cậu còn có hơi bồi hồi bất thần.
Ninh Trí Viễn tới bên mép giường cậu. Bàn tay hắn tiến vào chăn, dọc theo chân của Lâm Lộc hướng lên trên. Lâm Lộc có ý muốn né tránh lại bị vướng dây điện, căn bản không thể tránh thoát.
"Đừng sợ. Tôi sẽ không làm em tổn thương."
Ninh Trí Viễn cúi đầu, không nhìn mặt Lâm Lộc. Khớp xương tay rõ ràng do dự, cầm mắt cá chân Lâm Lộc.
"Bác sĩ nói, không có gì nguy hiểm, có thể không theo dõi. Tôi cởi ra giúp em, em đừng nóng giận."
Theo một tiếng cách, chiếc vòng kim loại màu trắng kia hoàn toàn bị cởi bỏ. Đồ vật kia để lại một vòng đỏ ở trên chân Lâm Lộc. Ngón tay Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng mơn trớn ở phía trên.
"Có đau không?"
Lâm Lọc lắc đầu. Muốn co chân lại, giật mình, Ninh Trí Viễn không buông tay.
Lâm Lộc cũng không động đậy nữa.
Tầm mắt cậu nhìn theo ánh mắt của Ninh Trí Viễn, dừng ở trên cổ chân mình.
Hình chân của Lâm Lộc rất đẹp. Độ cong nhỏ dài vừa đủ, ngón chân mượt mà. Một vòng hằn đỏ ở phía trên, ngược lại càng khiến cho là ra thêm trắng nuột, tinh tế đẹp đẽ. Chỉ là múa nhiều, đầu ngón chân đều để lại vết chai dày, là dấu vết của luyện tập quanh năm.
"Thật xin lỗi."
Lâm Lộc sửng sốt. Cậu không rõ nguyên do mà nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
"Khi đó, mỗi ngày em đều luyện tập đến khuya. Có đôi khi là chín giờ, có đôi khi là mười một giờ. Toàn bộ phòng luyện tập không có người, chỉ còn em ở đó. Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống sân khấu, thính phòng tối đen, phòng đợi lên sân khấu cùng mù mịt, chỉ có em ở trên đài, một vòng lại một vòng.
Ngón tay Ninh Trí Viễn cọ qua nơi da phồng rộp lên thành những cái kén máu. Hắn rũ mi mắt, khuôn mặt áp lực. Đường viền hàm như đao khắc, hầu kết chậm rãi di chuyển lên xuống.
"Khi đó, là em thật sự thích múa."
"Hiện tại cũng thích."
"Ninh Trí Viễn ngơ ngác ngẩng dầu, hắn nghe được giọng nói nhàn nhạt của Lâm Lộc, lại vô cùng rõ ràng.
"Vẫn luôn, đều rất thích."
Ngón tay nắm lấy chân Lâm Lộc siết chặt, để lại hai vết đỏ trên làn da trắng nõn. Hồng như vành mắt của Ninh Trí Viễn. Hắn không nói nên lời.
Một người, không có cách nào tự tay đánh nát ước mơ của người khác mà xin lỗi.
Bởi vì cho dù là xin lỗi như thế nào, ước mơ rách nát trước mắt cũng quá mức nhẹ nhàng bâng quơ, hơn nữa không hề có ý nghĩa.
Cảnh đổi người dời, vật phi nhân phi.
Anh biết sai rồi. Anh hối hận.
Vậy thì thế nào -- Có tác dụng gì sao?
......
"Ninh tiên sinh."
"......"
"Ninh tiên sinh!"
Lâm Lộc tăng thêm ngữ khí, Minh Trí Viễn vẫn đang trầm ngâm mới giật mình. Hắn cuống quít ngẩng đầu, phát hiện Lâm Lộc nhíu mày thận trọng nhìn mình.
"Xin lỗi. Vừa rồi tôi thất thần."
Hắn mới ý thức được mình đã ngơ ngẩn rất lâu, tay nắm chân Lâm Lộc cũng đã được một lúc.
"Tôi......"
Ninh Trí Viễn dừng lại. Buông chân Lâm Lộc ra, hắn lại nói.
"Tôi......"
Đáng tiếc lần này, vẫn không thể nói "tôi" là tên tuổi gì. Cảm xúc mãnh liệt đánh sâu vào trong thân thể, lại không thể nói ra nửa câu. Hắn lắc đầu, không muốn nói gì nữa.
Nhưng Lâm Lộc lại nói.
"Ninh tiên sinh, rốt cuộc anh muốn làm gì, không bằng cứ việc nói thẳng đi."
"Cái gì? Không......Tôi không có......Không muốn làm gì hết."
"Không có việc gì, anh nói đi."
"Tiểu Lộc......"
"Đừng gọi tôi Tiểu Lộc. Cũng không cần trải chăn nữa. Anh muốn nói cái gì thì nói đi, cũng để cho tôi chuẩn bị tâm lý."
Lại đợi một hồi, Ninh Trí Viễn vẫn là không có động tĩnh.
"Anh không muốn nói sao? Thì ra Ninh tiên sinh cũng có lúc vòng vo. Vậy được rồi, để tôi nói."
Lâm Lộc hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Trí Viễn. Mặt vô biểu tình, chỉ có đề phòng.
"Anh đều đã biết rồi đi."
"......"
"Ai nói cho anh. Là bác sĩ Fred sao?"
"Hắn chưa nói gì với tôi hết."
"Như vậy sao. Cho nên, không phải bác sĩ Fred? Đó là Ninh tiên sinh tự mình điều tra ra, đúng không?"
"Tôi chưa từng điều tra."
"Vì sao phải nói dối chứ? Người như Ninh tiên sinh, cũng có lúc che che giấu giấu?"
"Tiểu Lộc."
"Tôi nói, đừng gọi tôi là Tiểu Lộc. Còn có, ước định của chúng ta cũng theo đó trở thành phế thải. Anh đi đi, tôi không muốn ** anh, tôi đối với anh cũng không có hứng thú."
Đương nhiên Ninh Trí Viễn không nhúc nhích. Đối với Lâm Lộc mà nói, kỳ thật cái này cũng đã đoán trước được.
Nếu là hắn ngoan ngoãn nghe lời, vậy đó vẫn là Ninh Trí Viễn sao?
Nhưng cậu đã không có biện pháp. Ngoài mạnh trong yếu đến cuối cùng, vẫn là một câu tái nhợt vô lực "Tôi muốn đuổi anh đi" —— Nhưng Ninh Trí Viễn không muốn đi thì sao? Cậu có thể có cách nào?
Người kia cường đại như vậy, lại cứng rắn đến chưa từng khoan dung! Mình đấu với hắn, từng thắng sao? Khả năng thắng sao? Cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, không phải cũng bị bắt được giống như nhau, dây dưa đến không chết không ngừng sao?
Nhưng hiện tại, mình muốn chết.
Hắn sẽ mình thống thống khoái khoái mà chết sao?
Sao có thể......Sao có thể!
"Tiểu Lộc?"
Tựa hồ phát giác cảm xúc của cậu không đúng. Ninh Trí Viễn để lộ ra một tia căng thẳng.
"Em làm sao vậy? Ngẩng đầu để tôi nhìn em, em không sao chứ Tiểu Lộc?"
"Đừng chạm vào tôi."
"Được, tôi không chạm vào em. Nhưng em phải để tôi nhìn em, thân thể em còn yếu, tình huống hiện tại cũng không được tốt lắm......"
"Cũng đừng động vào tôi!"
Bỗng nhiên phát lực đẩy Ninh Trí Viễn ra, thân mình Lâm Lộc căng thẳng, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
"Nói anh đừng động vào tôi! Tôi thế nào, liên quan gì đến anh! Rốt cuộc anh muốn làm gì, anh có thể nói thật với tôi không?"
"Tôi muốn đến thế giới của em."
Những lời này của Ninh Trí Viễn khiến Lâm Lộc ngây ngẩn cả người. Cậu có hơi không xác định mà đánh giá Ninh Trí Viễn.
"Cái gì?"
"Còn nhớ rõ không? Lúc trước ở dưới lầu chung cư, em đã từng nói với tôi —— Thế giới của chúng ta không giống nhau, là tôi luôn cưỡng bách em khuất phục dưới thế giới quy tắc của tôi, em không vui vẻ, càng không tự do. Em nói ở trong thế giới của tôi, em là người hạ nhân. Em nói tôi mãi mãi tôi cũng sẽ không cảm nhận được cảm giác làm Lâm Lộc, cái loại chỉ có thể trơ mắt bị đối phương khống chế này, chỉ có tình yêu bị phụng hiến ra ngoài, lại không có một chút cảm giác an toàn và tôn trọng.
Hiện tại, tôi muốn đến thế giới của em. Dựa theo quy tắc thế giới của em mà vận hành, để thuộc về Ninh Trí Viễn em. Em đồng ý không?"
"Anh muốn vì tôi, thuộc về Ninh Trí Viễn tôi. Tựa như tôi đã từng là vật phụ thuộc vào anh, giống như trở thành Lâm Lộc đã từng thuộc về anh......Là ý này sao?"
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút. Hắn nhìn Lâm Lộc rũ mi xuống, biểu cảm nhu hòa. Trên gương gầy ốm tái nhợt bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào nhiễm một tầng viền vàng.
Hắn ngừng thở. Hắn nhìn thấy Lâm Lộc mỉm cười mở miệng.
"Không, tôi không muốn."
Hết thảy ánh sáng nhu hòa tốt đẹp đều biến mất.
Ninh Trí Viễn cắn chặt răng.
Kỳ thật kết quả này cũng không ngoài dự kiến của hắn. Hắn không nghĩ tới, nhiều năm tàn nhẫn thương tổn để lại vết thương, sử dụng một đoạn lời nói này thì có thể bình ổn. Nhưng đáy lòng hắn vẫn dâng lên một trận đau đớn thật lớn —— Không phải vì mình bị cự tuyệt, mà là vì Lâm Lộc không thể không cự tuyệt mình.
Uống say thì nói thật. Tối qua sau khi say Lâm Lộc nói ra những lời đó, câu câu chữ chữ đều khắc vào trong lòng hắn.
Thanh niên cô độc trước mắt, chịu đựng ốm đau tra tấn, chịu đựng tình cảm chân thành bị cô phụ, lưng đeo vận mệnh nặng nề và sợ hãi, đẩy người mình thích ra, phải đi hướng chết cô độc.
Cậu sợ hãi như vậy. Cậu hy vọng Ninh Trí Viễn ở lại bên người cậu như vậy.
Cậu đẩy hắn ra, sẽ là vì chính cậu sao?
Sẽ là bởi vì cậu ghi hận hắn, cho nên muốn hung hăng mà trả thù hắn?
Cậu đã khó chịu như vậy, tối hôm qua ở trong lòng hắn khóc đến ủy khuất như vậy! Cậu đau như vậy, cậu còn nhất định phải có được một cái ôm của Trí Viễn ca —— Cậu thật sự không sợ chỉ còn một mình sao?
Cùng lắm là cậu không muốn làm hân thương tâm......
Cậu đau lòng hắn. Ngay cả khi say rượu, ủy khuất, cũng không có một câu nói nặng với hắn. Cho dù đó chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ, hoàn toàn có thể tùy ý tức giận.
Lần này, hắn không thể vắng mặt. Nhất định hắn phải ở lại, mặc kệ là dùng biện pháp gì.
"Vì sao?"
Ninh Trí Viễn nghe được giọng nói của mình. Có hơi run một chút, còn may Lâm Lộc không phát hiện.
"Khi đó, em ghét bỏ tôi không biết tôn trọng người khác. Hiện tại tôi đã hiểu. Tôi sẽ yêu em, cũng sẽ tôn trọng em. Em ở trong mắt tôi rất đáng quý......"
"Cho nên anh phải cho tôi toàn bộ tài sản? Anh muốn làm gì, tôi có tiền là có thể tùy tiện điều khiển cuộc sống của anh, chèn ép anh, khinh nhục anh, đây là cảm giác an toàn anh phải cho tôi, hay là nói anh tính dùng cái này trở thành tiền mua thân của tôi? Nếu là như vậy, giá trị con người của tôi thật đúng là rất quý. Từ một tỷ biến thành......Biến thành bao nhiêu mà tôi không biết."
Ninh Trí Viễn nhìn cậu một cái, lại nhắm mắt suy nghĩ một hồi. Sau đó lấy một tờ giấy, viết mấy con số đưa cho Lâm Lộc.
Ngón tay Lâm Lộc chỉ chỉ vào tờ giấy, đếm một hồi con số không. Sau đó cậu từ bỏ.
Cậu biết Ninh Trí Viễn có rất nhiều tiền.
Nhưng thật sự không nghĩ tới có nhiều tiền như vậy.
Quá dọa người.
Nhiều thế này, thật khó cho hắn còn có thể nhớ rõ.
"......Ninh thị của anh rất đáng giá đó."
"Cho dù đáng giá cũng không đáng giá bằng em. Về sau, những cái này đều là của em."
"Cho nên, cái này thì có gì khác lúc trước. Lúc trước là một tỷ, hiện tại là......Là một đống trăm triệu tỷ. Dù sao tôi ở trong mắt anh tôi chính là bán thân —— Đừng phản bác. Anh cho tôi nhiều tiền như vậy, còn không phải là ý tứ này sao?"
"Tôi không phải."
"Anh phải."
"Không phải."
"Phải."
"Thật không phải......"
Ninh Trí Viễn nhẹ giọng mở miệng,
"Em còn không có nhìn ra được sao? Là tôi đang chiếm tiện nghi của em.
Em và tôi không giống nhau, em lại không phải tên cặn bã. Em tốt như vậy, cho dù tôi không có tiền, em cũng sẽ không khinh thường tôi. Em sẽ cùng tôi sống thật tốt, cả đời đều nuôi tôi. Em xem tôi không có gì hết, em lại không đành lòng quăng tôi ra ngoài. Tiểu Lộc, về sau tôi thật sự không có gì nữa. Em nhặt tôi về đi thôi. Tôi bồi em mãi mãi, được không?"