Một mảnh trong mơ hỗn loạn. Tựa như người chết đuối, hít thở khó khăn. Sau cảm giác không trọng lượng, Lâm Lộc đột nhiên mở mắt và ho dữ dội.
"Khụ khụ!"
Giọng nói bị đau đến giống như muốn bốc hỏa, đau đến nứt ra. Lâm Lộc cuộn tròn lại, ho khan đến trời đất u ám.
Cánh tay vừa động, trên mu bàn tay cũng truyền đến đau đớn -- Lại không biết nằm ở trên giường khi nào, bị người cắm từng tí kim tiêm.
"Đừng nhúc nhích!"
Là Ninh Trí Viễn.
Hắn đè cánh tay Lâm Lộc lại, một cánh tay khác sờ sờ trán Lâm Lộc. Sau đó cảm giác căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Cuối cùng cũng hạ sốt. Tiểu Lộc, em sốt nhẹ lâu rồi, vẫn luôn không chịu tỉnh."
Lâm Lộc chậm rãi khép động đôi mắt. Trong phòng bị che bởi một bức màn dày nặng. Ánh mắt của Ninh Trí Viễn vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm, giờ phút này nhanh chóng di chuyển, kéo bức màn ra.
"Không thích tối như vậy có phải không? Tôi kéo màn ra giúp em, để mặt trời chiếu vào. Tiểu Lộc, em có khát không? Tôi đi lấy nước tới cho em uống."
Tầm mắt của Lâm Lộc dừng ở trên lưng hắn, nhìn cho đến khi hắn đi thẳng ra cửa.
Nhìn quanh bốn phía, cậu phát hiện mình đang ở nhà nghỉ của Bình tỷ.
Phòng không lớn, vách tường xưa cũ, khung cửa gỗ tróc sơn loang lổ, có dầu vết bị tróc ra. Chẳng qua đồ dùng trong phòng đã bị đổi, còn có mấy dụng cụ khám bệnh. Điều hòa mới tinh đang được vận chuyển, trong phòng ấm áp hợp lòng người.
-- Bình tỷ, sao có thể để Ninh Trí Viễn vào ở vậy?
-- Càng không thể nói đến cho phép hắn thay đổi cách bài trí của nhà nghỉ. Một cỗ dự cảm bất thường nổi lên trong lòng.
Nhưng Lâm Lộc không thể nhớ nổi gì hết.
Đầu cực kỳ đau, ký ức chỉ còn lại những mảnh nhỏ. Cậu còn nhớ rõ bưng ly rượu lên, ầm ĩ cười to cùng bác sĩ Fred....Uống một hơi cạn sạch, chất lỏng nóng bỏng xẹt thực quản.
"Tiểu Lộc, nước...."
Lâm Lộc cả kinh. Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt Ninh Trí Viễn tràn đầy tơ máu. Cả người hắn toàn là mùi thuốc lá. Sắc mặt hắn tiều tụy, giống như là một đêm không ngủ.
Lâm Lộc chậm rãi di chuyển ánh mắt. Cậu nhìn trên người mình, là một chiếc áo thun mới.
Thuần sắc, không mang theo bất kỳ logo nào, chất liệu rất mềm mại.
Đây không phải là quần áo của cậu.
Cậu suy tư gì đó mà cúi đầu -- Áo thun trên người đã thay qua. Hạ thân, tuy rằng cậu không xốc chăn lên xem, nhưng cũng có thể cảm giác mềm mại bao vây lấy đùi, tuyệt đối không phải là chất liệu jean thô ráp.
Cho nên, quần cũng bị thay qua.
Vậy bí mật trên đùi cậu, còn có thể hy vọng giấu được sao?
"Tiểu Lộc, tới uống nước."
Ninh Trí Viễn lặp lại một lần. Lâm Lộc tiếp nhận ly nước uống một ngụm, trong cổ họng nóng rát mà đau.
"Uống nhiều một chút, em uống rất nhiều rượu. Tôi có cho vài thứ vào bên trong, em uống đi, sẽ tốt hơn một chút."
Lâm Lộc không lên tiếng. Tâm sự của cậu nặng nề, rất nhiều suy nghĩ lộn xộn xoay vòng ở trong đầu. Cậu trầm mặc uống hết ly nước, còn lại không muốn nói gì, làm ra biểu cảm gì.
Nhưng Ninh Trí Viễn đã vươn tay, tính tiếp nhận ly nước. Ngón tay hắn đụng tới mu bàn tay Lâm Lộc, Lâm Lộc không khống chế được mà run lên, ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà.
Rắc một tiếng, mảnh nhỏ đầy đất.
Hai người cùng nhau cúi đầu, ai cũng không mở miệng. Lâm Lộc cảm giác dạ dày nuốt một cục đá, một đường đi xuống. Cậu mím môi, môi động rất nhiều lần, lại không nói gì ra khỏi miệng.
Vẫn là Ninh Trí Viễn đá mảnh vỡ qua một bên.
"Đợi lát nữa tôi gọi người tới quét. Không cần phải quan tâm đến nó."
"......"
"Tiểu Lộc, em cảm giác khá hơn chút nào chưa? Có cần tôi đỡ em không?"
Ninh Trí Viễn mới duỗi tay, Lâm Lộc liền lập tức lui về phía sau. Cậu ngẩng mặt đề phòng.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi chỉ là muốn đỡ em lên."
"Tôi không nói cái này!"
"......"
"Bình tỷ đâu? Bác sĩ Fred đâu? Tôi muốn gặp bọn họ."
"Bình tỷ mua đồ ăn rồi. Chị ấy nói trong nhà chỉ có sủi cảo, hiện tại em bị bệnh, không thể ăn cái đó. Chị ấy muốn đi mua chút thịt nạc về nấu cháo cho em, sẽ dễ tiêu hóa một chút. Tôi có nói sẽ mang cơm trưa đến đây, nhưng chị ấy không chịu để ý tôi."
Ninh Trí Viễn thành thành thật thật mở miệng.
"Còn bác sĩ Fred, hắn còn có việc, tạm thời không tới."
"Có việc? Anh đưa điện thoại cho tôi."
"Tiểu Lộc, là thật sự, tôi không có lừa......"
Ninh Trí Viễn chỉ nói một nửa liền im miệng. Biểu cảm của Lâm Lộc đã nói lên hết thảy —— Cho dù hắn nói cái gì, Lâm Lộc cũng sẽ không tin tưởng. Duy nhất có thể nói phục cậu, chỉ có bác sĩ Fred.
Ninh Trí Viễn khẽ thở dài. Hắn đứng dậy mang di động tới, đưa cho Lâm Lộc.
"Di động của em. Em gọi đi, nói chuyện với hắn."
Mở khóa màn hình, một tin nhắn đập vào mắt. Lâm Lộc click mở xem một lần, quả nhiên bác sĩ Fred có việc: Y đã lên máy bay bay trở về, chuẩn bị bắt đầu cho liệu pháp mới.
Liệu pháp mới......
Nói thật, hiện tại trong đầu Lâm Lộc vẫn là lộn xộn. Chuyện ngày hôm qua còn đang hỗn độn, cậu chỉ nhớ rõ mình ở quán bar thoải mái chè chén cùng bác sĩ Fred, cũng nói rất nhiều lời trong lòng. Dường như bác sĩ nhắc tới liệu pháp nào đó, hình như là lúc cậu uống đến ly thứ ba......
Chỉ nhớ rõ bác sĩ nói xác suất cực thấp, nếu thành công thì chỉ có kỳ tích. Nhưng mà nếu quyết định chết, lại không ngại thử một lần, xem như thử thời vận.
Sau đó thì sao?
Đã hoàn toàn nhớ không rõ.
Nhưng cho dù như thế nào, đây là bác sĩ có ý tốt. Tuy rằng Lâm Lộc thật sự không cảm thấy y có thể lấy bi thảm nửa đời trước để gửi gắm hy vọng với đột nhiên gặp may mắn lại tạo ra kỳ tích. Nhưng dù sao chỉ là thử xem, có thành công hay không thì cũng có việc gì chứ?
Cứ như vậy mà đáp ứng.
Lại không nghĩ rằng bác sĩ Fred nghiêm túc, hôm nay liền lên bay trở về chuẩn bị. Nhưng mà cũng khó trách. Liệu pháp này dù sao cũng là nguyên nhân dẫn đến y và người yêu quyết liệt, mà trước khi người yêu qua đời, cũng lấy sinh mệnh vì dấn thân vào nó —— Có lẽ, khởi động lại liệu pháp này, cũng coi như cách bác sĩ thương tiếc người yêu đi.
Cho dù như thế nào, xem ra lần này Ninh Trí Viễn không nói dối.
Đúng là bác sĩ có việc, tạm thời không thể tới gặp cậu.
Lâm Lộc bất an tính nhẩm là tạm thời vững vàng. Nhưng kỳ thật cũng còn vấn đề chưa có giải quyết —— Nếu Ninh Trí Viễn thật sự biết bệnh của cậu, tại sao lại không hành động?
Lâm Lộc cúi đầu, ngón tay đan xen lẫn nhau. Trong phòng càng thêm im lặng. Lâm Lộc có thể cảm giác được tầm mắt của Ninh Trí Viễn bao phủ ở đỉnh đầu cậu.
"Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến."
"Đi chỗ nào?"
"Không liên quan đến anh, Ninh tiên sinh."
Kỳ thật cũng không đi đâu. Nhưng mà Lâm Lộc cảm thấy hoảng hốt, muốn tìm một nơi thoát khỏi Ninh Trí Viễn từ từ ngẫm lại. Cho nên cậu cũng không tính thật sự hỏi sự đồng ý của Ninh Trí Viễn.
"Nhưng thân thể em còn yếu......"
Ninh Trí Viễn vươn tay, muốn đỡ Lâm Lộc đứng dậy. Tay hắn bị đẩy ra thật mạnh.
Cái tay kia cứng đờ mà ngừng ở giữa không trung. Một hồi lâu mới ngượng ngùng thu hồi lại.
"Tôi lái xe đưa em......"
"Không cần, tôi có chân."
"Nhưng......"
"Tôi nói không cần."
Tay Lâm Lộc chống giường ngồi dậy.
Ngay sau đó, sắc mặt cậu thay đổi. Chân cậu không thể động đậy —— Cổ chân cậu bị thứ gì đó khóa chặt.
Thật lớn, nặng nề, gắt gao chế trụ mắt cá chân. Dùng sức di chuyển vài cái, thứ kia cực kỳ rắn chắc, căn bản không có hy vọng thoát ra.
Trái tim Lâm Lộc co rụt lại, dường như không thở nổi. Mồ hôi lạnh từ phía sau lưng thấm thấu áo thun, dán ở trên lưng.
"Tiểu Lộc em làm sao vậy?"
Ninh Trí Viễn căng thẳng mà khom lưng, bị Lâm Lộc dùng sức đẩy ra. Đứng thẳng không xong, lảo đảo lui về phía sau, giật mình mà ngẩng đầu. Hai mắt Lâm Lộc mở to, ánh mắt kia gần như là thù hận.
Giọng nói cậu nghẹn lại phun ra từ kẽ răng.
"Cởi thứ khóa ở chân ra ngay cho tôi."
Ninh Trí Viễn sửng sốt.
"Nhưng thân thể của em còn......"
"Cởi ra."
"Chờ tình trạng thân thể em ổn định được không? Tiểu Lộc, tôi biết sẽ có hơi vướng bận, nhưng bác sĩ nói......"
"Tôi nói cởi ra!"
Lâm Lộc rống lên, đôi mắt càng hồng, môi lại xanh trắng. Cậu dùng sức đập ở trên giường.
"Bác sĩ cái gì? Bác sĩ mời đến từ nơi nào? Bác sĩ Fred chính là bác sĩ tốt nhất, ngay cả anh ấy cũng có thể không cứu được tôi! Anh có hiểu hay không! Ngay cả người yêu của anh ấy, chính mình cũng là bác sĩ khoa ngoại tốt nhất, cũng chết ở trên giường bệnh giống như vậy! Bởi vì anh ấy không muốn cắt tay, không muốn thành phế nhân, không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình —— Tôi cũng không muốn, Ninh Trí Viễn!
Tôi không muốn chặt đứt chân, không muốn! Nếu là về sau vĩnh viễn không thể múa nữa, tôi đây tình nguyện đi tìm chết! Anh buông tôi ra, buông ra —— Buông ra!"
"Tiểu Lộc em bình tĩnh một chút, tôi không có muốn ép em gì hết! Chỉ là tôi muốn đảm bảo em không có việc gì, tôi lo lắng cho thân thể của em!"
"Không muốn ép tôi cái gì chứ? Vậy anh buông tôi ra đi! Đây là thân thể của tôi, của tôi! Không cần anh lo lắng, chính là tôi không muốn trị, chính là tôi muốn đi chết, anh buông tôi ra, anh dựa vào cái gì mà trói tôi lại, có phải anh còn muốn trói tôi lại đẩy đến phòng phẫu thuật, để anh và những bác sĩ đó cưa chân tôi!"
Lâm Lộc càng rống càng lớn tiếng, sờ sờ giường một chút xốc chăn lên.
Một đôi chân trần lộ ra ở trong không khí. Trên mắt cá chân phải có một cái vòng bằng kim loại màu trắng thật lớn nặng nề.
Ở dưới vòng kim loại có một sợi dây điện thô kéo dài. Một đầu khác biến mất ở đáy giường. Chăn bị xốc lên, máy móc ở dưới giường cũng lộ ra, một thiết bị điện tử màu đen với nhưng con số chuyển động bên trên, những đường cong ở trên màn hình lan tràn đến hoa cả mắt, tiếng kêu tích tích tích không ngừng.
Kiểm tra đo lương triệu chứng. Quan sát tốc độ máu và tim đập, còn có những thông số khác.
Cái gọi là xiềng xích, cùng lắm chỉ là làm mẫu. Tránh cũng tránh không thoát khỏi xiềng xích, chỉ là một đoạn dây điện thô dài.
Bên mắt cá chân có một cái khóa. Cấu tạo cực kỳ đơn giản, cho dù kẻ nào muốn, vài giây là có thể gỡ xuống. Trong phòng một mảnh im lặng.
Vài giây sau, Ninh Trí Viễn bước đến, nhặt tấm chăn rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng đắp ở trên đùi Lâm Lộc.
"Tôi biết, mang theo thứ này có hơi không thoải mái. Nhưng mà bác sĩ nói em còn rất yếu, vẫn phải theo dõi một thời gian. Hiện tại em tỉnh rồi, tôi kêu bác sĩ đến xem..."
Lâm Lộc rũ mi mắt. Môi môi giật giật, gian nan mở miệng,
"Xin lỗi....."
"Không cần phải nói xin lỗi."
Ninh Trí Viễn dùng sức ôm lấy Lâm Lộc, lại nhanh chóng buông ra. Cái ôm này vừa ngắn vừa dùng sức, tựa như muốn dung tiến toàn bộ Lâm Lộc vào máu thịt hắn. Sau đó hắn xoay lưng, bước nhanh đi ra khỏi cửa.
Tấm lưng kia có vẻ rất chật vật, thậm chí có hơi buồn cười.
Tựa như một con chó, tâm bị đạp một chân, không thể không chạy trối chết.