Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Rất nhanh, Lâm Lộc quẹo vào cửa sau khách sạn. Mới đẩy cửa phòng ra, đã nghe thấy tiếng hoan hô mạnh mẽ.
"Tiểu Lâm Lộc, tôi về rồi!"
Hành lang cao lớn màu trắng thuần phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người -- Khăn vải trắng tinh quấn trên đỉnh đầu, vải bố màu trắng phiêu dật phía dưới lộ ra hai chân thon dài, thoạt nhìn giống như một con quỷ nào loạn.
Không đợi Lâm Lộc quay đầu lại, "Con quỷ" này đã ra một cái ôm mạnh mẽ, trực tiếp nhào lên người cậu. Cách một tấm khăn hắn cọ trái cọ phải trên mặt cậu, còn hôn một cái rõ to mới buông lỏng tay.
Tấm khăn rơi xuống, lộ ra Bạch Vụ mặc quân trang. Hắn cười hì hì chống eo đứng tại chỗ, một đôi mắt mèo nhìn Lâm Lộc chằm chằm.
"Đã lâu không gặp, có nhớ tôi không Tiểu Lâm Lộc?"
"Cậu trở lại rồi."
Lâm Lộc cười cười thẹn thùng, nhưng ý cười kia căn bản không bò lên đôi mắt, lại biến mất không thấy.
Cậu nhẹ giọng hỏi.
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi. Nhưng nếu là Tiểu Lâm Lộc tự tay làm cho tôi, tôi sẽ không ngại mà ăn thêm một bữa nữa đâu!"
"Được. Cậu muốn ăn cái gì? Tôi đi làm ngay đây."
Lâm Lộc xoay người đi, lại bị Bạch Vụ túm chặt một phen.
"Anh thật đúng là! Tôi để anh ở lại chơi là xem anh là khách của tôi chứ không phải người hầu, sao tôi có thể bắt anh nấu cơm chứ......A, xin lỗi!"
Bị hắn trực tiếp bắt lấy cánh tay, sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch, đã có hơi thở không nổi. Bạch vụ nhanh chóng buông lỏng tay ra, lui vể phía sau mấy bước. Trên mặt hắn hiện ra thần sắc thấp thỏm khó thấy.
"Thật xin lỗi, tôi quên mất. Anh không sao chứ?"
"Tôi quá vô dụng, vẫn luôn khiến mọi người gặp phiền toái."
"Anh đừng nói như vậy! Anh rất tốt, anh căn bản không sai! Người nên xin lỗi không phải anh......"
Nghiến răng nghiến lợi, lại không dám tiếp tục nói. Bạch Vụ biết, Lâm Lộc bị hội chứng kích ứng vô cùng nghiêm trọng, không chịu nổi bất kỳ kích thích gì. Đã qua vài tháng, cậu vẫn không thể tiếp xúc da với người khác. Ban đêm sẽ còn gặp ác mộng liên tục, không biết bao nhiêu lần kêu sợ hãi tỉnh lại.
Nếu là lại nghe được ba chữ "Ninh Trí Viễn" này từ trong miệng mình......Nội tâm cậu sẽ vỡ nát, chỉ sợ không chịu nổi.
"Được rồi được rồi, không nói mấy cái này nữa. Tôi không chạm vào anh, mau tới đây để tôi ôm một chút! Đúng rồi, tôi còn mang quà cho anh đấy!"
Bạch Vụ thuận tay nhặt tấm khăn lên. Mặt Lâm Lộc vẫn trắng như cũ, hơi thở cũng hơi ngắn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chịu được sự tiếp xúc này.
Chỉ cần đừng kích thích cậu nữa, cũng coi như là tình huống chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Bạch Vụ nghĩ trong lòng, cảm thấy chua xót, lại cũng có hơi trấn an chính mình. Hắn không hề nghĩ tới, giờ phút này trong lòng Lâm Lộc lại suy nghĩ -- Vì sao mình không chết đi?
Cậu thật sự sống đủ rồi.
Cậu hận chính mình, vì sao không có quyết tâm, trực tiếp cắm vào động mạch trên cổ? Như vậy, nhất định có chết đi một cách thuận lợi.
Vì sao phải trở thành một phế vật như vậy, một cái trói buộc!
"Bạch phó quan, hôm nay thân thể Lâm tiên sinh không quá thoải mái lắm. Hay là tôi đưa ngài ấy vào trong phòng nghỉ ngơi."
Trịnh trung úy thực hiện chức trách cúi đầu về phía Bạch Vụ.
"Thân thể ngài cũng vậy, tổng đốc đại nhân vẫn luôn dặn dò tôi, phải đốc thúc ngài nghỉ ngơi nhiều một chút. Nhưng ngài tới bên này vẫn luôn vì chuyện đóng quân mà hoạt động vất vả, sau khi tổng đốc đại nhân biết, nhất định sẽ rất lo lắng."
"Biết rồi!"
Không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Trịnh trung úy liếc mắt một cái, Bạch Vụ không cam lòng lẩm bẩm.
"Vậy anh đưa Tiểu Lâm Lộc vào phòng đi. Tôi tắm rửa một hút sẽ qua ngay. Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, tôi muốn ngủ trưa cùng với Tiểu Lâm Lộc!"
"Tuân lệnh."
Nhặt cam và xoài từ dưới đất đặt lên trên bàn, Trịnh phó quan duỗi tay nâng cánh tay Lâm Lộc.
"Lâm tiên sinh, ngài có thể đi được không? Tôi đỡ ngài."
Giọng nói lễ phép lại bảo trì khoảng cách, làm hết thái độ phận sự chức nghiệp của một quân nhân. Từ thần thái cho tới biểu tình của hắn, ai cũng sẽ không sai nhận hai người có quan hệ thân mật gì. Chỉ là hai người kề bên nhau, cánh tay vòng chặt, thân thể gần sát, xa xa nhìn lại lại không phải chuyện như vậy.
Bọn họ ai cũng không chú ý tới, ở lầu hai căn nhà phía đối diện, bức màn kéo chặt lại lộ ra một khe hở. Đèn flash nhanh chóng chớp động, bức màn đong đưa một chút, lại không có động tĩnh gì nữa.
Đảo nhỏ nóng bức, vốn dĩ là thời gian tốt nhất để ngủ trưa giải nhiệt.
Bạch Vụ cũng tắm xong từ sớm rồi, thay áo ngủ to rộng vào phòng ngủ Lâm Lộc. Nhưng nhìn thấy Lâm Lộc ngồi ở bên cửa sổ, im lặng như là một cái cây.
"Tiểu Lâm Lộc, mau mau mau ngủ đi! Tôi mệt mỏi quá, gần nhất bận muốn chết. Phương ca một hai phải tìm mấy sĩ quan cấp uý tiếp nhận đội huấn luyện tiên phong của tôi, bọn họ biết cái gì chứ? Từng đứng trên chiến trường sao, từng đi ám sát sao? Kết quả ban ngày tôi làm bộ ở bệnh viện, buổi chiều còn phải chuồn về giáo huấn những tên đó, quả thực bận chết được......"
"Thân thể của cậu thế nào?"
"Còn có thể thế nào? Anh xem tôi hoạt bát như vậy, nhìn đã biết không có việc gì......"
"Cậu nói dối."
Lâm Lộc đột nhiên quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc. Bạch Vụ vốn định nói chêm chọc cười nháy mắt lại nghẹn lại, bịa không nổi nữa.
"Lúc trước tôi đã nghe Phương tổng đốc nói, là bởi vì tim của cậu đã có dấu hiệu suy kiệt, hắn mới có thể đưa cậu đến đây làm bạn với tôi, cũng không cho cậu nhúng tay vào những chuyện huấn luyện đó. Bạch Vụ, vốn dĩ tôi không biết sức khỏe cậu không tốt, còn có bệnh nặng như vậy. Nếu không phải vì cứu tôi, cậu cũng sẽ không như vậy......"
"Như thế nào, áy náy sao? Vậy không bằng anh lấy thân báo đáp đi. Dù sao tôi nhớ thương anh cũng không phải ngày một ngày hai."
Hai tay Bạch Vụ chống nạnh, một đôi mắt mèo lộ ra vài phần giảo hoạt.
"Đời này Bạch Vụ tôi chưa từng mua bán lỗ vốn, anh cho rằng tôi cứu anh là muốn làm người tốt sao? Sao có thể chứ!
Cứu mạng anh, anh có thể ở bên cạnh tôi. Về sau thì sao, tôi muốn ôm thì ôm muốn hôn thì hôn, tôi đi đâu anh cũng đi theo đó! Chúng ta cùng nhau sống đến một trăm tám mươi tuổi, đi đến đâu cũng đổi mấy tên bạn trai đẹp trai! Loại người vừa đẹp vừa ngoan này, hầu hạ chúng ta cho tốt, chờ chơi chán rồi thì vứt bỏ! Hắc hắc hắc, được không?"
"A......"
Cho dù biết là Bạch Vụ nói giỡn, những lời này Lâm Lộc cũng không có cách nào nghe lọt tai.
"Ha ha ha Tiểu Lâm Lộc tại sao anh lại đáng yêu như vậy! Đỏ mặt cái gì a ha ha ha ha! Anh yên tâm, tôi không chết được! Phương ca cũng sẽ nghĩ cách thay tôi, thật sự không được tôi còn có thể cấy ghép tim. Đừng lo lắng lung tung, nghe lời."
Bạch Vụ nói rất nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng Lâm Lộc rõ ràng, hiện tại muốn cấy ghép tim phải có người đồng ý và ký tên hiến tặng, nếu không cho dù thi thể của tử tù bị hành quyết cũng không thể sử dụng. Nhưng đế quốc có tôn giáo tín ngưỡng truyền thống, giáo lý, trái tim là nơi ở của linh hồn khi chết -- Nếu không thể mai táng theo thân thể, ngược lại bị đào trái tim ra, sau này linh hồn trong tim sẽ tan thành mây khói, căn bản không thể luân hồi chuyển thế!
Người dân đế quốc đều rất thành kính, sao sẽ nguyện ý nhường trái tim mình cho người khác chứ?
Người ta không muốn, cũng không thể cưỡng ép. Nếu không, lấy quyền thế của Phương Minh Sơn, tại sao có thể kéo dài tới hiện tại mà không có biện pháp gì?
"Được rồi, không nói cái này nữa. Ngủ ngủ, tôi mệt rồi."
Thấy sắc mặt Lâm Lộc ngưng trọng, Bạch Vụ ném một tấm chăn qua, bọc Lâm Lộc lại. Tiếp theo, thế nhưng hắn khiêng Lâm Lộc lên ném ở trên giường. Cậy mạnh trong chớp mắt khiến sắc mặt hắn tái nhợt, đỡ ngực thở hổn hển hai hơi. Nhưng hắn cũng không quên xoa xoa tóc Lâm Lộc cách một tấm chăn.
"Anh nhìn tôi xe. Sức lực vô cùng lớn, sao mà chết được đúng không! Anh cứ yên tâm đi!"
"Bạch Vụ, tim tôi cho cậu đi."
"Anh nói bậy bạ gì đó?!"
"Tôi không nói bậy. Bạch Vụ tôi còn trẻ, tim cũng không có bệnh. Làm người quá mệt mỏi, tôi cũng không muốn có kiếp sau nữa. Nếu thật sự là nơi ở của linh hồn, vậy thì cứ để linh hồn tôi biến mất theo gió đi."
"Lâm Lộc, anh có ý gì? Anh muốn nói tôi cứu lầm anh, anh căn bản không muốn sống nữa! Có phải không?"
Bạch Vụ ngồi dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn mím môi nhìn Lâm Lộc chằm chằm hồi lâu, đột nhiên dùng sức móc một cây súng lục từ trong ủng ra, nhét vào trong tay Lâm Lộc!
"Nếu anh thật sự cảm thấy sống đủ rồi, hiện tại anh tự bắn mình trước mặt tôi! Để tôi nhìn anh chết, sau đó để tôi biết, là Bạch Vụ tôi cứu anh! Để tôi biết, anh chết ở chỗ này đều là vì tôi sai, bởi vì tôi đưa súng cho anh, tôi hại chết anh!
Tới, nổ súng đi? Nói không chừng tôi chịu kích thích một chút, sẽ chết đột ngột ngay lập tức! Sẽ không bao giờ chịu tội ở thế giới này nữa, mỗi ngày đều bị liệu pháp đó tra tấn đến chết! Không phải khá tốt sao, trên đường hoàng tuyền chúng ta vẫn làm bạn! Lâm Lộc, anh thật sự nổ súng đi!"
"......."
"Anh không đành lòng đúng không? Không muốn tôi bởi vì anh đã chết mà mãi mãi không vượt qua rào cản trong lòng? Càng không muốn tôi thương tâm? Cho nên, anh tính tự hại mình sao, ngụy trang thành cái loại chuyện phát sinh ngoài ý muốn? Cuối cùng chết ở trên đảo này, lại đưa trái tim cho tôi, xem tôi không có nhân tình, thành toàn cho anh không muốn sống nữa?"
Hoàn toàn bị nói trúng tâm tư. Lâm Lộc không dám nhìn vào đôi mắt Bạch Vụ.
Tuy rằng hai người không ở chung nhiều lắm, nhưng cậu có thể cảm giác được Bạch Vụ thật sự xem cậu là bạn. Hiện tại, bởi vì người bạn là cậu này, khổ sở đến sắp khóc.
"Không cần xin lỗi tôi. Tôi nói rồi, tôi cứu anh hoàn toàn là vì chính tôi. Lâm Lộc, con người của tôi không tốt, đắc tội với rất nhiều người. Nhưng tôi lại là một người nhu nhược, rất sợ một ngày nào đó tôi chết đi, tất cả mọi người sẽ cười ha ha vỗ tay tỏ ý vui mừng, không có một người nào đau lòng cho tôi."
Mạnh mẽ nhét súng vào trong tay Lâm Lộc, cách một tấm chăn đơn, Bạch Vụ đè Lâm Lộc ở dưới thân. Như là sưởi ấm một động vật nhỏ.
"Cho nên ngày tôi nhìn thấy anh tôi đã hạ quyết tâm, nhất định phải bắt anh vào trong tay tôi. Nếu là một ngày nào đó tôi thật sự bệnh phát chết mất, anh phải đến lễ tang của tôi, phải thương tâm khóc lớn một hồi, sau đó cả đời nhớ rõ có một Bạch Vụ vừa đẹp vừa đáng yêu từng sống ở trên thế giới này. Anh không sống sót cho tốt, ai sẽ nhớ rõ tôi? Ai sẽ thương tâm thay tôi, biết tôi cũng đã từng sống?"
"Nhưng cậu còn có Phương tổng đốc. Hắn đối với cậu tốt như vậy, tại sao sẽ quên cậu chứ?"
"A, anh nói Phương ca sao."
Cười cười, giọng nói của Bạch Vụ lại trầm thấp.
"Chính mà tôi nói, vốn dĩ tôi cũng không phải người phúc hậu gì. Có một người nhớ rõ tôi là được, tôi không hy vọng người kia là Phương ca. Liên lụy anh ấy nửa đời người, chết rồi cũng đừng liên lụy đến anh ấy, tôi luyến tiếc.
Cho nên Tiểu Lâm Lộc, gắnh nặng nặng nề như vậy, tôi giao cho anh. Đến nỗi Phương ca......Tôi hy vọng anh ấy có thể quên tôi, cả đời cũng không cần nhớ đến tôi nữa. Tôi sợ anh ấy hắn thương tâm. Cho nên đến lúc đó, tôi sẽ tìm người đưa thuốc cho anh ấy, cái gì Bạch Vụ cái gì phó quan, nên quên hết toàn bộ."
"Cái gì? Nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì chứ? Cũng không liên quan gì đến anh, anh đừng xen loạn vào."
Nhảy xuống khỏi người Lâm Lộc, Bạch Vụ duỗi người. Sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Lộc liếc mắt một cái, nhét súng lục vào trong tay cậu.
"Anh cầm phòng thân đi. Cũng nhắc nhở anh, nếu anh tự sát, tôi sẽ rất đau lòng. Chịu kích thích rất lớn, nói không chừng có thể chết đột ngột. Cho dù không chết đột ngột, nhưng chính anh nói không giữ lời, không đáp ứng nguyện vọng của tôi! Tôi có chết cũng không nhắm mắt -- Cho nên phải sống thật tốt, OK?"
"......Được. Tôi đáp ứng cậu, sẽ không chủ động tìm chết."
Chỉ là, nếu bệnh tình thật sự chuyển biến xấu, cũng không thể xem như cậu "chủ động", đúng không?
Bệnh của cậu chính trong lòng cậu rõ ràng. Chỉ cần mặc kệ, cũng chính là chuyện một hai năm.
Bạch Vụ trẻ tuổi như vậy, lại xinh đẹp, tràn ngập nhiệt tình yêu thương đối với cuộc sống. Có đôi khi Lâm Lộc thật sự rất hâm mộ hắn, nhưng cũng đau lòng cho hắn. Vốn dĩ có bao nhiêu người có thể sống tốt đâu? Thế nhưng tim lại bị thương, đường cuộc đời là ăn bữa nay lo bữa mai.
Lâm Lộc biết, Bạch Vụ thật sự xem mình là bạn.
......May mắn, phế vật cậu cái gì cũng không có, lại có một trái tim khỏe mạnh.