Phần 2: Cậu trên đảo

Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Ngay khi Ninh Trí Viễn lao tới bên hồ với khuôn mặt tái nhợt, ở một hồn đảo nhỏ khác trên tinh cầu này, gió mùa nhiệt đới thổi lướt qua những hàng cọ cao sừng sững, tạo thành từng lớp lá xanh trải rộng.

Dưới những tán cọ, thỉnh thoảng lại nổi lên vài tòa nhà trắng tinh mang không khí nhiệt đới. Bên vệ đường, một số thổ dân địa phương với nước da ngăm đen đang bưng những giỏ rơm bán hoa quả.

Lâm Lộc cong lưng, chọn mấy quả cam và xoài trong rổ. Thời tiết nóng như vậy, cậu lại mặc một chiếc áo sơ mi tay dài, mang nón rộng vành. Trên mặt cũng đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt.

"Khách nhân, ngài muốn mua cái ngày sao?"

Người bán hàng rong vươn tay, rõ ràng cách rất xa cậu, Lâm Lộc lại bị giật mình, co rụt về phía sau. Ánh mắt kia cực kỳ sợ hãi, sắc mặt cũng trắng bệch.

"Vị khách này làm sao vậy?"

"Không, không liên quan đến anh. Là tự tôi....Phiền anh bỏ vào trong túi giúp tôi."

Lâm Lộc miễn cưỡng cười cười, lại cúi đầu. Đôi mắt cậu rất đẹp, sạch sẽ như cũ. Nhưng loại sạch sẽ này lại không giống như lúc trước nữa -- Ánh mắt của cậu trước kia, tựa như một hồ nước tràn đầy sức sống. Bên cạnh hồ nước là cỏ xanh thong thả, trầm tĩnh xinh đẹp. Ánh mắt hiện tại của cậu, lại như cục diện đáng buồn không gợn sóng. Tử khí trầm trầm, không có một chút sức sống.

"Được, lấy mấy trái này sao? Tôi bỏ túi giúp ngài."

Người bán hàng rong ân cần lấy một miếng da trâu lên, cẩn thận bọc xoài lại, lại buộc dây thừng ở phía ngoài. Lâm Lộc im lặng nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Đúng rồi, ngài tới đây đi du lịch sao? Phong cảnh chỗ chúng tôi rất đẹp, trái cây lại ngon! Tặng cho ngài một quả cam nếm thử, mong ngài sẽ chiếu cố việc kinh doanh của tôi!"

Người bán rong thấy Lâm Lộc cười hòa khí, lại cười tủm tỉm đáp lại chọn một quả cam đưa qua. Lâm Lộc nói cảm ơn, duỗi tay tiếp lấy, khi đầu ngón tay hai người đụng vào nhau. Cùng lắm chỉ là nhẹ nhàng cọ qua, sắc mặt Lâm Lộc lại trắng bệch. Cậu lảo đảo về phía sau một bước, quả cam trong tay rơi thật mạnh trên mặt đất.

Nếu không có người đỡ cạu, chỉ sợ Lâm Lộc cũng té ngã.

"Lâm tiên sinh, cẩn thận."

Người đỡ lấy cậu mặc một bộ quân áo bình thường, trên tay lại mang bao tay trắng kiểu dáng quân nhân. Hắn đỡ Lâm Lộc dậy thật cẩn thận, tránh cho mình tiếp xúc với một tấc da của Lâm Lộc.

"Ngài cảm thấy thế nào? Đỡ hơn một chút chưa?"

"Tôi không có việc gì."

Lâm Lộc ổn đinh tinh thần, hít thở thật sâu. Cậu cười với người phía sau.

"Xin lỗi, Trịnh trung úy, luôn làm phiền ngài. Tôi thật là quá vô dụng."

"Nói gì vậy. Lâm tiên sinh là khách quý của Bạch phó quan, đương nhiên tôi phải nghe theo quân lệnh, phải trái đều phải phục vụ ngài cho tốt. Huống chi, người ngài rất tốt, chỉ là bị bệnh. Loại chuyện này không phải là vấn đề ngài có thể kiếm soát, không nên xin lỗi tôi."

Lâm Lộc cười khổ lắc đầu. Cậu đứng lên muốn cất bước, lại bị lảo đảo một cái. Trịnh trung úy bên cạnh nhanh chóng duỗi tay ra, lại không dám dìu cậu, sợ kích thích đến bệnh tình của Lâm Lộc. 

"Lâm tiên sinh?"

Nhìn sắc mặt cậu không đúng lắm. Trịnh trung úy lo lắng hỏi một câu. Lâm Lộc lắc đầu.

"Không có gì. Chúng ta trở về đi."

Chẳng qua ngồi xổm như vậy một hồi, đầu gối đã bắt đầu đau.

Rõ ràng là mới tiêm thuốc giảm đau trước khi ra cửa.

Cái dạng này, cho dù có thể đến Thánh Y Ti, cũng không có hy vọng lên sân khấu.

Cậu đã hoàn toàn là một phế vật.

Lâm Lộc cười khổ, nỗ lực khống chết đùi phải, không cho mình té ngã. Lại không nghĩ rằng một gian nhà thấp bé đột nhiên truyền đến tiếng nhạc. Đây là một trích đoạn trong một vở vũ kịch nổi tiếng, tất cả những người mới vào con đường sẽ tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần cho đến khi giai điệu và động tác ăn sâu vào lòng.

Sau khi thuần thục rồi, chỉ cần nghe được nhạc vang lên là có thể không nghĩ ngợi gì mà bất giác múa tuôn trào.

Biểu cảm Lâm Lộc ngẩn ra, nhịn không được ngẩng đầu lên. Cậu nhìn đến đống dây thường xuân bò trên ban công cách đó không xa, ở đó có một thiếu niên mười mấy tuổi.

Nhạc, chính là từ trong phòng hắn thoát ra. Hắn đang múa, động tác có hơi trúc trắc, lại cực kỳ nghiêm túc.

"Tiểu Ha Lặc lại múa! Một thằng con trai, không có bản lĩnh học kiếm tiền, cũng không học cách vật lộn! Lại học múa cái gì, có thể có tiền đồ gì chứ.

Người bán hàng rong nhìn theo hướng ánh mắt của Lâm Lộc, bĩu môi khinh thường.

"Múa cũng không tốt, lắc lư, ra bộ dáng gì? Còn không bằng vũ nương ở đoàn xiếc thú, một hơi có thể chuyển được ba mươi mấy cái vòng, đó mới là xuất sắc!"

"Không, cậu ấy múa rất khá. Động tác đúng tiêu chuẩn, chỉ là cần luyện tập thêm."

"Phải không?"

Hồ nghi đánh giá Lâm Lộc, người bàn hàng hỏi.

"Tại sao ngài biết, vị khách này, ngài cũng biết múa sao?"

"A....Không, tôi nói bậy."

Ánh mắt Lâm Lộc ảm đạm. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Loại phế nhân như tôi, làm sao biết múa chứ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play