Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Rất nhanh đã đến bệnh viện thành phố.
Lâm Lộc nhảy xuống xe, muốn nhanh chóng chạy vào bên trong. Lại không nghĩ động tác của Tiểu Chu còn nhanh hơn cậu, cầm theo hộp bánh kem cản đường cậu.
"Lâm ca, em biết trong lòng anh còn rất giận. Nhưng lần này Ninh tổng không giống những lần trước! Anh biết không, chính miệng ngài ấy nói với em, nói anh không phải phế vật, anh có thể tự nuôi sống chính mình. Ngài ấy nói ngài ấy đều đã biết, kêu anh không cần vì kiếm được tiền chứng minh mình với ngài ấy, lại làm những việc cực nhọc rối loạn, ngài ấy còn nói......"
"Cho nên khách hàng khen tôi 'biểu diễn rất tốt' kia, quả nhiên là Trí Viễn ca đúng không."
Lâm Lộc đạm mạc đánh gãy lời Tiểu Chu. Tiểu Chu lắp bắp kinh hãi.
"Cái gì? Ninh tổng đưa tiền boa cho diễn viên là anh sao? Không đúng Lâm ca, buổi tối ngày hôm đó tôi cũng đi. Nào có chuẩn bị biểu diễn, tại sao em lại không biết? "
"Căn bản không tính là biểu diễn. Tôi chỉ là một đạo cụ, lại không tính là một con người."
Khẽ cười một tiếng, Lâm Lộc móc ra một phong thư từ trong lòng -- Phong thư này Tiểu Chu rất quen thuộc. Bởi vì ngày hôm qua, hắn còn tự tay đưa nó cho chủ tịch Lý, nói cho hắn bên trong là tiền boa mười vạn khối của Ninh Trí Viễn, kêu hắn đưa cho "Vị diễn viên kia".
"Ngày đó chỉ mới được biểu diễn được một nửa. Bởi vì vị khách bọn họ mời đến tỏ vẻ người đó không thích tôi, nói bọn họ đuổi tôi đi. Ngày đó, chủ tịch Lý ngoại trừ mời Trí Viễn ca, còn mời vị khách khác sao?"
"Ách......"
"Căn bản không có đúng không. Cho nên người nói chán ghét tôi biểu diễn chính là anh ấy, gọi người đuổi tôi đi cũng là anh ấy, làm tôi chưa lấy được một phần thù lao còn bị ăn mắng cũng là anh ấy -- Sau đó anh ấy lại kêu người đưa cho tôi mười vạn khối tiền boa, nói cho tôi 'kỳ thật cậu diễn không tồi'? Tiểu Chu, cậu không cảm thấy cái này có hơi khinh thường người sao?"
"Lâm ca, khẳng định Ninh tổng không có ý tứ này! Em đoán căn bản ngài ấy không biết người đó là anh! Anh xem, không phải ngài ấy lập tức đưa mười vạn khối thù lao cho anh sao?"
"Nói như vậy, anh ấy xác thật không thích tôi biểu diễn. Vậy càng không cần thiết xong việc rồi bù lại, sửa miệng nói tôi diễn khá tốt, còn phải cho tiền boa. Tôi không có bản lĩnh, lấy không được phần tiền này, là chuyện của chính tôi. Không cần anh ấy thương hại tôi. Tiểu Chu, cậu giúp tôi trả lại mười vạn này cho Ninh tổng đi. Thay tôi cảm ơn ngài ấy, nhưng là không cần thiết.
"Ai da Lâm ca, hà tất anh phải bực bội như vậy?"
"Không phải tôi bực bội, thật sự là tôi cảm thấy không cần thiết."
"Nhưng anh thật sự thiếu tiền không phải sao? Nếu không sao phải làm việc này? Lâm ca, hôm nay em đã hỏi chủ tịch Lý, mới biết được biểu diễn như vậy vất vả bao nhiêu! Tô sơn đồng lên, đứng im mấy giờ đồng hồ, không thể động đậy giống như pho tượng! Nhưng người sống không phải pho tượng mà, loại công việc này, sao anh có thể chịu được?"
"Không phải tôi, cũng sẽ có người khác tới diễn. Người khác có thể chịu được, tôi cũng chịu được giống vậy."
"Lâm ca, tại sao anh lại như vậy! Tình nguyện chịu cái tội này, cũng không muốn lấy tiền của Ninh tổng? Có đáng không, anh và Ninh tổng có quan hệ gì chứ, dùng chút tiền của ngài ấy thì có sao!
"Tôi và anh ấy có quan hệ gì? Tiểu Chu, cậu nói rõ ràng chút, xem tôi và anh ấy có quan hệ gì?!"
Tiểu Chu nghẹn lời. Hắn ấp úng nửa ngày mới phun ra một câu.
"Dù sao, đây là Ninh tổng nguyện ý đưa......"
"Anh ấy nguyện ý đưa, tôi không muốn lấy. Bị người ta chỉ vào mũi nói là phế vật, nói rời khỏi đàn ông sẽ không tự mình sống được......Loại cảm giác này, đời này tôi cũng không muốn trải qua lần thứ thứ hai."
Tiểu Chu hơi há mồm, một câu cũng nói không nên lời. Tính tình Lâm Lộc luôn luôn tốt đến không chịu được, càng là ngoan ngoan phục tùng đối với Ninh Trí Viễn càng. Tại sao hắn không nghĩ tới, thì ra khi Lâm Lộc quyết định chủ ý, thế nhưng một trăm con ngựa cũng kéo không trở lại! Tình nguyện ở bên ngoài ăn cực khổ, cũng không muốn cúi đầu -- Không, thậm chí cũng không cần cúi đầu! Dọn xong bậc thang, chờ cậu bước xuống! Ai có thể nghĩ đến, cậu tình nguyện đi con đường đau khổ kia, cũng không chịu quay đầu lại bước xuống bậc thang này?
Ninh tổng à Ninh tổng! Kêu ngài không biết nói chuyện, kêu ngài miệng tiện! Đây là sự tình khó khăn nhất, cũng là thiệt tình bị thương khó cứu vãn nhất. Làm thành như vậy, tôi xem ngài làm sao bây giờ!
Trong lòng Tiểu Chu hận đến cắn răng, rồi lại không thể ném đi lời dặn dò của ông chủ. Thấy Lâm Lộc muốn đi vào bệnh viện, hắn nhanh xách theo hộp bánh kem chắn phía trước.
"Từ từ!"
Lâm Lộc nhăn lại mày, sắc mặt có hơi khó coi.
"Tiểu Chu, tôi đã nói đến đào tim đào phổi, là thật sự xem cậu là bạn, mới nói với cậu những lời trong lòng này. Như thế nào, hay cả cậu cũng muốn giống Trí Viễn ca, muốn tới khinh thường tôi, cưỡng bách tôi?"
"Không có! Sẽ không, Lâm ca, sao em có thể khinh thường anh?"
Tiểu Chu gấp đến trên trán toàn là mồ hôi.
"Lâm ca, chính là em muốn cầu anh hãy nhận bánh kem đi. Anh xem được không?"
"Tôi nói rồi, tôi căn bản không thích ăn bánh kem dâu tây."
"Một miếng, chỉ một miếng thôi! Lâm ca anh mở hộp bánh ra đi, chỉ ăn một miếng? Cầu anh! Anh coi như vì em có thể báo cáo kết quả công việc được không, Ninh tổng còn chờ em trả lời!"
"......"
Lâm Lộc thấy đầu Tiểu Chu toàn là mồ hôi, lại nhìn nhìn hộp bánh kem kia.
"Cái này có ý nghĩa gì?"
"Rất có ý nghĩa! Anh ăn một miếng sẽ biết! Thật sự, chỉ một miếng là được, anh mở nắp ra ăn một miếng -- Anh đáp ứng cái này cho em, em đi ngay lập tức! Lâm ca, em khẳng định sẽ không quấn lấy anh."
Lâm Lộc không quá hiểu, vì sao nói với cậu chuyện "Mở hộp bánh ra ăn một miếng" lại kiên trì như vậy. Nhưng nhìn hắn căng thẳng thành như vậy, cậu vẫn là gật gật đầu.
"Vậy được rồi."
Tiểu Chu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
"Thật tốt quá. Em biết Lâm ca sẽ không gạt người mà, anh nhất định phải nhớ rõ đó!"
"Ừ, tôi nhớ rõ."
Nói xong, Lâm Lộc cầm hộp bánh, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào bệnh viện.
Tiểu Chu nhìn bóng dáng cậu, nhịn không được thở dài nặng nề. Hiện lên trước mắt, lại là hình ảnh Ninh Trí Viễn ngồi ở tiệm bánh.
Lúc trước, chỉ cần dặn dò công việc cho Tiểu Chu, Ninh Trí Viễn sẽ không hỏi đến nữa. Nhưng lần này, nói là kêu Tiểu Chu đưa bánh kem qua, sáng sớm Ninh Trí Viễn lại đến "BAKING". Sau đó tự mình nướng một lò bánh kem. Chờ Tiểu Chu đến, thấy hắn mang tạp dề, ngậm một điếu thuốc bên miệng, đang nghiêm túc bắt bông kem.
Không có kinh nghiệm, bông kem không to quá thì lại là nhỏ quá. Ninh Trí Viễn mặt lạnh, cắn đầu mẩu thuốc lá, từ đầu tới cuối cũng chưa nói một lời. Một đóa không thành công lại đến một đóa khác, lúc trước lúc sau làm hư năm phôi kem, giờ đây mới có thành phẩm.
Kỳ thật cũng không thể nói là đẹp. Ít nhất, vẫn còn có hình dáng của bánh kem.
Ninh Trí Viễn lại tự mình bỏ bánh vào hộp, rút ra một tờ giấy trong ngực áo sơmi, kẹp ở trong hộp bánh kem.
"Cầm đưa cho cậu ta đi."
Nhẹ nhàng bâng quơ, giống như không thèm để ý một chút nào. Tiểu Chu cũng nỗ lực làm bộ như không thấy được hắn móc ra một bức thư viết tay lớn như vậy trong lồng ngực, làm như không có việc gì xách hộp đi.
......Đương nhiên không thể chọc phá hắn. Rốt cuộc ông chủ hắn ngạo kiều đến chết người, chịu hạ mình viết thư xin lỗi, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Chỉ tiếc, bánh kem dùng tâm để làm, cũng đã quá muộn. Tiểu Chu chỉ hy vọng, tốt xấu gì Lâm ca cũng chịu mở hộp ra nhìn một cái, đừng trực tiếp vứt bỏ -- Nói không chừng, lá thư kia thật sự có thể đả động đến trái tim Lâm ca, làm anh ấy hồi tâm chuyển ý.
................
Lâm Lộc mang theo hộp bánh vào bệnh viện. Bệnh viện này không lớn, điều kiện cũng đơn sơ. Nhưng trong lòng Lâm Lộc rõ ràng, đây chỉ sợ đã là lựa chọn tốt nhất mà Bình tỷ có gánh được.
Cậu vẫn luôn tìm phòng nằm viện trong bệnh viện, rốt cuộc tìm được Bình tỷ ở hành lang.
Vốn dĩ là một người phụ nữ đanh đá, giờ phút này cực kỳ tiều tụy. Cô vẫn mặc một chiếc áo khoác như cũ, cúi đầu ngồi trên ghế. Đôi mắt cô sưng lên, hốc mắt phía dưới tạo thành vài nếp nhăn.
"Bình tỷ."
Lâm Lộc ngồi xuống bên cạnh cô, cậu nắm lấy tay Bình tỷ, thấp giọng hỏi.
"Tiểu Mỹ làm sao vậy?"
Bình tỷ giương mắt nhìn cụa một cái. Ban đầu cô như là nhận không ra Lâm Lộc, đôi mắt đều là tan rã. Nhưng chờ đến khi nhận ra người trước mắt, cô đột nhiên oa khóc một tiếng đau khổ.
"Lâm Lộc, Lâm Lộc! Bọn họ không có lương tâm......Bọn họ không có lương tâm......Muốn ép chết Tiểu Mỹ mới cam tâm! Tôi hận, người đàn ông của tôi đã chết......Vì Tiểu Mỹ đã chết! Nhưng bọn họ còn không buông tha cho cô nhi quả phụ chúng tôi......"
"Bình tỷ, rốt cuộc sao lại thế này? Chị nói đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách! Chị đừng như vậy......"
Lâm Lộc dùng sức ôm bả vai Bình tỷ, vụng về mà an ủi cô. Nhưng Bình tỷ luôn luôn kiên cường giờ phút này thật giống như không chống chịu được mà ngã quỵ, khóc đến càng ngày càng thảm.
Cho đến khi cửa phòng bệnh của Tiểu Mỹ mở ra, hình như bác sĩ đã kiểm tra xong, kêu người nhà đến văn phòng bên cạnh với ông ấy. Lâm Lộc nhìn thấy Bình tỷ hiện tại kích động quá mức, không có cách nào nói chuyện bình thường, lại tự mình đi vào.
Hai mươi phút sau, bước chân Lâm Lộc nặng nề đi ra.
Lời bác sĩ nói vọng ở trong đầu cậu --
"Thứ trong đầu đã phát triển rất to......
Hiện tại là tái phát......Còn chưa rõ tính chất, không ngoại trừ khả năng u ác tính nguy hiểm......Yêu cầu mau chóng làm phẫu thuật. Người nhà phải chuẩn bị tốt tâm lý."
"Chi phí phẫu thuật ước chừng phải bốn mươi đến năm mươi vạn. Nếu thật sự không thành công, chi phí thuốc thang và phí quá trình trị liệu, cũng gần bằng như vậy. Nhanh lên một chút, loại bệnh này, mỗi ngày đều biến đổi. Càng kéo dài, hậu quả không ai nói được."
Nghĩ đến cô nương nhỏ chưa tới mười tuổi, tâm tình Lâm Lộc cực kỳ nặng nề.
"Bình tỷ, tôi muốn đi xem Tiểu Mỹ."
Lâm Lộc mở miệng, lại không có câu trả lời. Mới vừa rồi Bình tỷ khóc đến trời sụp đất nứt, giờ phút này lại im lặng đến làm người sợ hãi. Qua lâu như vậy, cô vẫn ngồi tư thế như lúc Lâm Lộc mới bước vào văn phòng, không hề nhúc nhích.
Vốn dĩ người phụ nữ mạnh mẽ bừng bừng sức sống kia tựa hồ chỉ qua một đêm đã khô héo. Cô vẫn cúi thân mình như vậy, tựa như pho tượng làm bằng xi măng. Chỉ là trong ánh mắt vẫn có nước mắt, lại chảy xuống theo gương mặt, mới nhìn ra được đây là người sống.
Trong phòng bệnh, Tiểu Mỹ ngồi xếp bằng ở trên giường.
Đã không còn thấy một đầu tóc dài xinh đẹp. Lại cạo trọc đầu, trên da đầu còn có từng mảng xanh xanh. Lâm Lộc nhìn đến trong lòng khó chịu, cô nương nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt lại vẫn linh động như cũ.
"Tiểu Lộc ca ca! A, bánh kem?"
Lâm Lộc cúi đầu nhìn xem. Là mới vừa rồi trước khi xuống xe, Tiểu Chu nhét hộp bánh kem vào trong tay cậu. Mới liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ có hơi sưng vù bừng sáng lên. Một bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo Lâm Lộc, lúc ẩn lúc hiện.
"Tiểu Mỹ em muốn ăn bánh kem sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của cô nương nhỏ đã bị hộp bánh kem hút lấy từ lâu, nhìn không rời mắt. Nghe một câu như vậy, cô bé nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nặng nề mà "Vâng" một tiếng.
"Nếu Tiểu Mỹ thích, vậy đều cho......"
Mấy chữ "Đều cho em", lại không thể thoát ra khỏi miệng. Lâm Lộc mím môi, trong lòng dâng lên chua xót.
Cho dù nói ra kiên quyết cỡ nào, tâm chính mình vẫn là chính mình rõ ràng nhất.
Nhìn đến hộp bánh kem kia, kỳ thật cậu có hơi muốn khóc.
Thật không tiền đồ mà. Rốt cuộc muốn tới khi nào, mới có thể không dễ dàng bị người kia tác động đến tâm tư như vậy, mới có thể thật sự không thích hắn nữa?
"Tiểu Lộc ca ca?"
"Hửm?"
Đột nhiên thất thần, lại bị Tiểu Mỹ đánh thức. Lâm Lộc cúi đầu, phát hiện Tiểu Mỹ nhút nhát sợ sệt nhìn mình.
"Tiểu Lộc ca ca, anh tức giận sao?"
"A?"
"Thật xin lỗi, em sai rồi, em không nên nói muốn bánh kem với anh. Thoạt nhìn anh rất thương tâm mà, thật xin lỗi, là em không hiểu chuyện. Về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa, anh đừng nóng giận được không?"
"Anh không có tức giận, là nghĩ tới chuyện khác. Không trách Tiểu Mỹ."
Vội ôm ôm cô bé, vuốt đỉnh đầu trống trơn của cô. Lâm Lộc đau lòng, đặt hộp bánh kem vào trong tay Tiểu Mỹ.
"Ca ca chỉ là là nhớ tới một vài chuyện không vui. Thật sự không trách Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ, bánh kem cho em ăn đó......Đến cuối cùng, em để lại cho ca ca một miếng. Chỉ cần một miếng là đủ rồi. Được không?"
"Bánh kem lớn như vậy, Tiểu Lộc ca ca chỉ ăn một miếng thôi sao?"
Tiểu Mỹ mở to hai mắt.
"Không thể, em phải để lại cho anh một nửa!"
"Không cần, thật sự, một miếng là đủ rồi. Anh không thích ăn bánh kem. Ăn một miếng này, về sau anh cũng sẽ không ăn nữa."
Lâm Lộc cười cười, vươn ngón tay ra sờ sờ hộp bánh kem quen thuộc kia.
Vốn dĩ không thích ăn, ăn còn sẽ không vui. Cuộc sống khổ sở như vậy, vì sao lại muốn tra tấn chính mình?
Không bằng cứ bỏ đi. Ăn "một miếng cuối cùng", coi như là chấm dứt. Từ đây sẽ buông tha chính mình, thử quên hắn đi.
"Em ăn đi, ca ca ra ngoài xem mẹ em một chút. Tiểu Mỹ ngoan nhé."
"Vâng!"
Lâm Lộc đi ra ngoài, Tiểu Mỹ vui vẻ mở hộp bánh ra, chuẩn bị ăn bánh kem.
"A, đây là cái gì?"
Trong hộp bánh, thế nhưng kẹp một bức thư. Chữ viết tiêu sái rồng bay phượng múa bên trên thoạt nhìn có hơi cố sức. Tiểu Mỹ còn nhỏ, vốn dĩ không biết nhiều chữ lắm, đọc lên lại càng cố hết sức.
"Nếu......Cậu đồng ý, tôi có thể......Tôi rất......Nhớ cậu......Quay......Từ trước là...... Được không......?"
Đọc mấy lần, cũng không hiểu lắm. Tiểu Mỹ đơn giản là ném nó ở một bên.
-- So với bức thư đọc không hiểu kia, đương nhiên là bánh kem ngọt ngào này quan trọng hơn. Chờ ăn bánh kem xong rồi, lại lấy ra hỏi Tiểu Lộc ca ca, trên đó rốt cuộc là viết cái gì?
-- Đúng rồi, còn phải để lại cho Tiểu Lộc ca ca một miếng bánh kem chứ.
Nhưng Tiểu Mỹ không biết, cô bé không thể chờ đến khi ăn bánh kem. Chỉ là vài phút sau, một đám lưu manh liền xông vào bệnh viện, nháo đến long trời lở đất ở ngoài giường bệnh. Mà cô bé bị kinh hãi, lại rơi vào hôn mê lần nữa, bị đưa vào phòng cấp cứu.
Cô bé cũng không thể hỏi Lâm Lộc, trên lá thư kia rốt cuộc là viết cái gì.
Khi cô bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đã là chuyện của vài ngày sau. Chân chính khôi phục ý thức có thể nói chuyện, càng là thật nhiều ngày sau. Sau khi tỉnh lại, cô bé chỉ nghe nói phí phẫu thuật là từ Tiểu Lộc ca ca cô bé thích nhất, lại không thể nhìn thấy mặt Lâm Lộc.
Mà chờ đến cô bé rốt cuộc biết được tin dữ kia, đã là mấy tháng sau.
Không thể ăn xong bánh kem, lại bị đám kia người xấu đánh nghiêng, bức thư bí mật kia, đã không biết bị ai quét đi từ sớm, ném vào thùng rác nào đó. Mà Tiểu Lộc ca ca mà cô bé thích nhất, nghe nói đã tự tay kết thúc sinh mệnh của mình.
Chìm dưới đáy hồ lạnh băng, không còn xương cốt.
Tác giả: Văn HE. Tạm thời đừng nóng nảy.