Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Thời điểm Lâm Lộc trở lại nhà nghỉ, thế nhưng phát hiện lầu một không bật đèn.

Cái này quá khác thường. Sớm biết rằng, nhà nghỉ vốn chỉ là kinh doanh qua đường. Cần phải có một biển hiệu thật lớn, ánh sáng sáng ngời, ở đầu đường ban đêm, xa xa đã có thể nhìn thấy hai chữ "Nhà nghỉ". Chỉ có như vậy, mới có thể thu hút khách vãng lai trời xa đất lạ nơi khác, mệt mỏi cõng ba lô vào tiệm.

Cho nên dù người trong nhà đã ngủ cũng không tắt đèn trước nhà. Tỏ vẻ còn đang buôn bán, giường đệm vẫn còn đầy đủ, người đến sẽ yên tâm bấm một cái nút, đương nhiên ông chủ đang buồn ngủ cũng sẽ ra mở cửa nghênh đón.

Hôm nay vẫn là cuối tuần, là thời điểm kinh doanh nhà nghỉ tốt nhất. Thế mà Bình tỷ lại tắt đèn?

Cõi lòng đầy nghi hoặc, Lâm Lộc đến gần khách sạn, hô một tiếng,

"Bình tỷ, chị ở nhà sao?"

Không người trả lời.

"Bình tỷ?"

Vẫn là không có ai nói chuyện, đại khái Bình tỷ có việc? Cho nên mới không mở cửa đi. Lâm Lộc lại móc chìa khóa ra mở cửa.

Lại không nghĩ rằng, mới vào cửa, đã bị khói bụi nồng nặc sặc đến ho khan lên. Lâm Lộc che miệng ho khụ khụ vài tiếng, mới nhìn đền nhà kho cách vách có ánh sáng hồng lập lòe trong bóng tối.

"Bình tỷ?! Chị ở nhà kho làm cái gì? Trên đất rất lạnh, tại sao chị lại ngồi ở đó?"

Lâm Lộc vừa nói vừa nhanh chóng duỗi tay túm lấy tay cô. Bình tỷ vừa ngẩng đầu đã khiến cậu hoảng sợ.

"Bình tỷ mắt chị bị làm sao vậy, chị khóc?"

"Không có việc gì. Tôi chỉ dọn dẹp đồ đạc chút thôi."

Giọng nói nghẹn lại, không biết là bị khói bụi bay vào hay nguyên do khác. Bình tỷ dùng mu bàn tay xoa xoa lung tung trên mặt.

"Dọn dẹp một chút. Đồ đạc quá nhiều, không dừng tay được."

"Tại sao lại không dừng tay được, không phải nhà kho này còn hơn một nửa sao? Đã qua nửa đêm rồi, thu dọn thứ gì chứ. Bình tỷ, tôi về đèn cũng không bật, còn tưởng rằng hôm nay nhà nghỉ đóng cửa."

"Đúng vậy. Đóng cửa. Không mở."

Cười cười, Bình tỷ đẩy Lâm Lộc một phen.

"Cậu đi ngủ đi. Không có việc gì đâu. Mấy ngày nay tôi không ở nhà, cậu nhìn nhà nghỉ giúp tôi một chút, tủ lạnh còn có không ít đồ ăn, cậu đều ăn đi, đừng lãng phí. Tiền thuê nhà tôi cũng không thu của cậu nữa, chúng ta đã quen biết một thời gian rồi. Coi như là Bình tỷ cảm ơn cậu mấy ngày nay quan tâm Tiểu Mỹ."

"Bình tỷ, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Vẫn cảm thấy những lời này của Bình tỷ rất kỳ quái. Nhưng Bình tỷ lại cười cười, lại đẩy cậu một phen.

"Nhanh chóng đi ngủ đi, có thể có chuyện gì chứ? Không có chuyện gì hết."

Lâm Lộc một bụng hồ nghi. Nhưng dù sao cậu cũng thật sự rất mệt mỏi, tắm rồi liền tính toán đi ngủ.

Nhưng mà trước khi ngủ, cậu vẫn là cố ý đi xem nhìn Tiểu Mỹ. Tiểu cô nương im lặng nằm ở trên giường, ở dưới ánh trăng có vẻ hơi tái nhợt.

..............

Ngày hôm sau, quả nhiên sáng sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng của Bình tỷ. Lâm Lộc cũng không nghi ngờ gì, trông nhà nghỉ giúp cô.

Nhưng mới đến buổi sáng, lại có một đám người xông tới.

"Vân Bình đâu? Kêu cô ta ra đây cho ông!"

Một người tóc tai bặm trợn đầu tiến vào nhà nghỉ, một cục đờm đã nhổ trên mặt đất.

"Con mẹ nó, nói nhường phòng nghỉ này lại cho ông đây, ông đây cho cô ta hai mươi vạn. Thế nhưng cô ta còn dám chạy ra đi reo bán với người môi giới, có phải chán sống rồi không? Các anh em, đập nát nhà nghỉ này cho ta!"

Nói xong, hắn vung tay lên, mấy người kia liền muốn chạy vào trong. Thế nhưng giống như không thấy Lâm Lộc, kiêu ngạo cực kỳ.

"Các người làm gì!"

Lâm Lộc xông lên ngăn tên tóc tai bặm trợn đó lại. Tên đó không nghĩ tới hắn sẽ bị chặn lại, nghiêng nghiêng đôi mắt lại phi một tiếng.

"Không phải ngươi là khách thuê phòng của ả Vân Bình kia sao? Ta đập nhà nghỉ của cô ta, liên quan gì đến ngươi! Cút ngay!"

"Các người dựa vào cái gì mà đập nhà nghỉ của Bình tỷ?"

"Chỉ bằng ta! Địa bàn này, ai mà không biết quen biết Uy ca ta? Cô ta dám chống đối với ta, chính là tìm chết! Mẹ nó, không phải khuê nữ của cô ta bị bệnh chết sao? Ta có ý tốt mở đường cho cô ta, kêu cô ta bán nhà nghỉ này cho ta. Thế nhưng cô ta lại không muốn? Còn dám đi ra ngoài lại tìm người mua? Thật là chán sống rồi!"

"Cái gì?"

Lâm Lộc ngây dại.

Bình tỷ muốn bán nhà nghỉ? Không, càng quan trọng hơn là......Tiểu Mỹ bị bệnh nặng như vậy sao? Liên quan đến tính mạng?

"Anh nói cái gì? Anh nói rõ ràng một chút!"

Cậu bắt lấy cánh tay của hắn, lại bị đẩy ra một phen.

Lúc hai người xô đẩy, những người khác cũng không nhàn rỗi. Bọn họ lấy sổ sách và giấy bút ở trên quầy ném xuống đất, còn lấy hết thuốc lá và bật lửa trên kệ thủy tinh nhét vào túi mình, một bao cũng không bỏ. Tựa như một đám châu chấu, đi đến nơi nào nơi đó không còn một ngọn cỏ.

"Được rồi! Hôm nay cho cô ta chút giáo huấn nhỏ, vậy là đủ rồi!"

Tên đó lại khoanh tay.

"Ngươi nói cho Vân Bình, đừng nghĩ đối nghịch với ông đây nữa. Lần sau lại không đơn giản như vậy đâu!"

Nói xong, đàn châu chấu này giống như khi tới, ào ào kéo đi. Lâm Lộc lại đứng ngốc tại chỗ, trong đầu kêu loạn.

Sự khác thường của Bình tỷ ngày hôm qua hiện lên trong đầu. Trong lòng Lâm Lộc càng ngày càng hoảng sợ. Cho đến khi nhìn thầy sổ sách rơi trên mặt đất, cậu đột nhiên phát hiện mấy hình ảnh X quang ở bệnh viện.

Bất chấp những cái khác, cậu nhặt ảnh xét nghiệm lên, chạy ra ngoài cửa.

"Lâm ca!"

Lại không nghĩ, đụng trúng Tiểu Chu. Hắn cầm theo một hộp bánh tinh tế bước xuống xe, nhìn thấy Lâm Lộc liền dùng sức phất tay.

"Lâm ca anh đi đâu đó? Ninh tổng kêu em đưa bánh kem cho anh này!"

"Tiểu Chu cậu có bận không? Tôi muốn đến bệnh viện thành phố, có thể đưa tôi đi không?"

Đầy đầu Lâm Lộc toàn là mồ hôi, thật sự lo lắng. Bộ dáng này của cậu cũng làm Tiểu Chu hoảng sợ.

"Đương nhiên không thành vấn đề! Lâm ca anh lên xe đi!"

Lâm Lộc cũng không nói nhiều, lên xe, rầm một tiếng đóng cửa xe lại. Tiểu Chu khởi động xe, nhìn kính chiếu hậu quan sát sắc mặt Lâm Lộc. Hắn thật cẩn thận hỏi.

"Lâm ca, anh đến bệnh viện làm gì? Thân thể anh không thoải mái sao?"

"Không phải tôi, là con gái của chủ nhà."

"À."

Tiểu Chu nhẹ nhàng thở ra. Hắn liếc liếc mắt nhìn hộp bánh kem, thử hỏi một câu.

"Lâm ca, anh thích ăn bánh kem dâu tây sao?"

"Hả?"

Trong lòng Lâm Lộc lòng tràn đầy bệnh tình của Tiểu Mỹ, nghe câu hỏi không vào đâu này mà sửng sốt. Nhưng cậu luôn luôn lễ phép, vẫn là nghiêm túc trả lời.

"Kỳ thật không quá thích."

"......"

Làm thế nào cũng không nghĩ sẽ là câu trả lời như vậy.

Chuẩn bị tốt một bụng lời nói đột nhiên không thể nào nói được.

......Ninh tổng, ngài có thể đáng tin cậy một chút hay không!

Không phải nói Lâm ca rất thích bánh kem dâu tây sao, mỗi lần đến cửa hàng "BAKING" ở học viện đế quốc kia, tất cả đều chọn bánh kem dâu tây, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Lâm ca ở nhà hắn ăn đồ ngọt khác?!

Tiểu - có bàn tay nghệ thuật khuyên người - Chu đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Cố thủ bên cạnh ông chủ Ninh tổng này, khuyên giải thật sự quá khó khăn......(╥_╥)

Nhưng Tiểu Chu dù sao cũng là Tiểu Chu. Hắn chỉnh lại giọng nói, quyết định xả thân cứu cánh vài phần xấu hổ cho ông chủ "Thế nhưng đối phương thích ăn gì cũng không biết, đưa sai quà rồi vẫn còn vọng tưởng vãn hồi quan hệ?"

"Thì ra Lâm ca anh không thích ăn bánh kem dâu tây sao? Đều do em, Ninh tổng kêu em đi chọn, em lại tự mình quyết định, chọn cái này. Còn tưởng rằng anh sẽ thích, ha ha, ha ha ha......"

"Kỳ thật, là Trí Viễn ca chọn đi."

Tiểu Chu "Ha ha ha" đột nhiên im bặt.

"Lần đầu tiên tôi và Trí Viễn ca gặp mặt cũng không tính là vui vẻ gì. Khi đó tôi cảm thấy anh ấy quá hung. Anh ấy đứng ở nơi đó, không cười cũng không nói lời nào. Tùy tiện giương mắt nhìn người khác liếc mắt một cái, cũng làm trong lòng run run."

"Ha ha. Không phải Ninh tổng vẫn luôn như vậy sao......"

"Đúng vậy, anh ấy vẫn luôn như vậy. Là tôi không đúng."

Lâm Lộc cười cười, duỗi tay sờ sờ hộp bánh kem hộp kia.

"Đây là tiệm bánh kem "BANKING" đi. Lần thứ hai tôi gặp Trí Viễn ca, chính là tại cửa hàng này.

Không đúng, không nên nói là gặp được. Chuẩn xác mà nói, là tôi bị kéo đến đó. Ngày đó tôi không ăn sáng, cường độ luyện tập vũ đạo lại quá lớn, kết quả tuột huyết áp ở cổng trường. Chờ khi tôi mở to mắt, cũng đã nằm ở BAKING! Nằm ở trên ghế, đối diện chính là Trí Viễn ca. Tôi nhớ rất rõ ràng, Trí Viễn ca mặc một cái quần tây, cau mày giơ một chiếc dao bạc lắc lắc. Có vẻ chất liệu của quần tây kia rất tốt, chân anh ấy rất dài. Bộ dáng anh ấy trầm tư, tựa như bước ra từ trong bức tranh sơn dầu."

"Cho nên Lâm ca, anh đã bị sắc đẹp mê hoặc hả? Lúc ấy lại nhìn trúng mỹ sắc của Ninh tổng có phải hay không?"

"Cái gì mà mỹ sắc chứ."

Lâm Lộc lắc đầu.

"Cũng là nhìn đến ánh mắt đầu tiên, có hơi bị kinh diễm. Ánh mắt tiếp theo, lại nhìn thấy Trí Viễn ca bước qua, một tay cầm một cái dao bạc, một tay kia bưng bánh kem dâu tây......Dao nhỏ chói lọi, nước dâu tây đỏ tươi chảy xuống theo lưỡi dao. Ánh mắt Trí Viễn ca lại rất không vui......Lúc ấy tôi có loại cảm giác, giây tiếp theo anh ấy sẽ thọc dao vào bụng tôi, sau đó đem tôi làm thành nhân bánh kem."

"...... Khụ khụ!"

Tiểu Chu không để ý, bị nước miếng sặc quá sức.

-- Đây là ấn tượng đầu tiên gì vậy? Cũng quá không xong rồi! Mà tệ nhất chính là, sát nhân điên cuồng mặt lạnh, quá mức phù hợp với Ninh tổng! Hắn vừa nghe cái này, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh!

"Vậy Ninh tổng ngài ấy nói cái gì? Có phải nói 'Mau ăn đi! Tôi đang bận, còn có cuộc họp! Thế mà có thể tuột huyết áp đến té xỉu, tại sao lại vô dụng như vậy? Nhớ rõ lần sau cẩn thận một chút! '"

Bắt chước giống như đúc, làm Lâm Lộc cười lên tiếng. Tiểu Chu cũng nhịn không được cười rộ lên, không khí trong xe cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Không có. Anh ấy lại dùng chiếc dao nhỏ kia cắt một khối bánh đưa qua, nói với tôi -- 'Đời này tôi cũng chưa hầu hạ ai. Đây là lần đầu tiên, tốt nhất ngoan ngoãn ăn cho hết đi.'"

"Oa...... Quả nhiên là những lời Ninh tổng có thể nói ra. Vậy Lâm ca lúc đó anh nói gì?"

"Tôi không nói gì. Nhưng mà cũng ăn sạch bánh kem. Sau một thời gian, tôi còn vừa nhìn đến bánh kem dâu tây đã muốn nôn, mỗi lần đều phải ép mình ăn ho hết. Kỳ thật cũng khá vất vả."

"Nếu như vậy, vì sao nhất định phải chọn bánh kem dâu tây?!"

"Tôi cũng không biết nữa. Đại khái là bởi vì lần đầu tiên ăn quá nhiều, cho nên cho tạo thành ảo giác đi."

Ngón tay lại gõ gõ hộp bánh kem, vẻ mặt tươi cười của Lâm Lộc có hơi bất đắc dĩ.

"Cho đến ngày hôm nay anh ấy cũng không biết, kỳ thật tôi chưa từng thích bánh kem dâu tây."

Tiểu Chu đột nhiên trầm mặc.

Một lát sau, hắn nhẹ giọng hỏi.

"Lâm ca, anh chưa từng thích bánh kem dâu tây. Nhưng là anh thích Ninh tổng chọn bánh kem vì anh. Cho dù là vị gì, anh sẽ đều nghiêm túc ăn cho hết. Cho nên anh thích, kỳ thật chỉ là làm Ninh tổng vui vẻ đi?"

Lâm Lộc cũng trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng cười.

"Đúng vậy. Tôi thích ăn, là anh ấy chọn bánh kem cho tôi. Nhưng hiện tại tôi muốn thử xem vị mình thích, muốn làm cho mình vui vẻ. Bánh kem dâu tây, tôi đã ăn rất nhiều năm, thật sự không muốn ăn lại nữa. Tiểu Chu, cậu có thể hiểu sao?

Tác giả: Ninh tổng, ngài biết kỳ thật Nai con chưa từng thích ăn dâu tây sao? Từ đầu tới đuôi, đều là vì làm ngài vui vẻ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play