Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Lâm Lộc còn chưa thay quần áo xong, đã nghe được bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ.

"Các ngươi để ta vào! Trang đại thiếu cố ý chuẩn bị phòng thay quần áo cho ta, sao có thể để người khác vào! Dạ Mị này không có ai dám đối với ta như vậy, ta mới là người đứng đầu bảng nơi này!"

Là Tiểu Ngạo!

Lâm Lộc nhanh chóng mặc quần áo vào rồi mở cửa. Ngoài cửa, Tiểu Ngạo bị vài nhân viên công tác vây quanh, giống như điên muốn xông vào phòng thay đồ. Nhìn thấy Lâm Lộc xuất hiện, hắn lập tức ngừng động tác. Tầm mắt chăm chú nhìn trên người Lâm Lộc, hai con mắt hồng lên.

"Lâm Lộc, tôi muốn nói chuyện với anh."

"Nói chuyện gì?"

Nhân viên công tác ngang ngược chặn Tiểu Ngạo lại.

"Tiểu Ngạo, khuyên ngươi không cần náo loạn. Ngươi ở Dạ Mị ăn sung mặc sướng, không phải đều là ông chủ và Trang đại thiếu thưởng cơm sao? Hiện tại tuy rằng Trang đại thiếu nâng đỡ Lâm Lộc, nhưng cũng chưa nói không cần người? Như thế nào, ngươi còn tưởng hắn chỉ sủng một mình ngươi? Cũng không nghĩ, Dạ Mị đây là nơi nào, có thể sao? Khuyên ngươi đừng nằm mơ nữa, ngoan ngoãn trở về biểu diễn đi, về sau lại thương lượng với ông chủ, cũng không thiếu chỗ tốt của ngươi."

Nhân viên công tác khuyên đến đúng lý hợp tình, đôi mắt Tiểu Ngạo lại càng ngày càng hồng. Ngay cả môi cũng bắt đầu run lên.

"Lâm Lộc."

Hô một tiếng, Lâm Lộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Ngạo gập đầu gối lại, thế nhưng quỳ xuống.

"Tiểu Ngạo!?"

Không riêng gì Lâm Lộc, ngay cả những người vây quanh xung quanh cũng sợ ngây người. Nhưng bọn họ đã nhanh phản ứng lại, tiến lên lôi kéo Tiểu Ngạo.

"Có ý gì? La lối khóc lóc đúng không! Mau đứng lên, đừng quỳ ở chỗ này, làm Trang đại thiếu biết đến thì chúng ta gặp xui xẻo mất!"

Bọn họ nóng nảy, sức lực xé rách rất lớn. Tiểu Ngạo bị túm đến ngã trái ngã phải, nói cái gì cũng không đứng dậy.

(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4. Còn lại đều là repost. Nhất là cđ s.3.t.r.u.y.e.n nha)

"Lâm Lộc! Tôi cầu xin anh, tôi biết tôi không bằng anh! Anh đẹp, có khí chất, cũng biết anh múa tốt hơn tôi! Nhưng tôi thật sự rất thích Trang đại thiếu, tôi cầu xin anh đừng cướp mất anh ấy, tôi có thể đi, tôi có thể đưa vị trí đầu bảng nhường cho anh! Anh đòi tiền, tôi có tích góp, tôi cũng đưa tiền cho anh, anh không cướp anh ấy đi được không! Cầu xin anh!"

"Càng nói càng thái quá phải không! Đi nhanh lên!"

"Không được, cầu xin anh Lâm Lộc! Anh muốn thế nào? Anh nói đi, tôi đều có thể làm....Các ngươi buông ta ra! Đừng kéo ta, để ta nó xong! Lâm Lộc! Cầu anh, tôi thật sự rất thích anh ấy, thật sự....."

"Các người buông cậu ấy ra!"

Những người đó phải kéo Tiểu Ngạo đến một bên, ai ngờ Lâm Lộc bước lại đây, đẩy bọn họ ra? Cứ như vậy trong nháy mắt, Lâm Lộc kéo Tiểu Ngạo vào phòng thay quần áo, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

"Mở cửa! Lâm Lộc, ngươi điên điên rồi? Con mẹ nó chúng ta đang giúp ngươi giải quyết hắn....Ngươi mở cửa nhanh lên, đưa hắn đi!"

"Không cần các người giải quyết cậu ấy! Chuyện của tôi tôi tự giải quyết! Tôi cũng không cần mấy người đuổi cậu ấy đi! Cậu ấy chỉ muốn nói chuyện với tôi, vì sao không thể?"

Hô một câu ra ngoài cửa, cũng mặc kệ ngoài đó đang ồn ào cái gì. Lâm Lộc cúi xuống người xuống, ôm lấy Tiểu Ngạo.

"Thật xin lỗi."

Cậu nói.

Tiểu Ngạo kinh ngạc mở to hai mắt.

"Vì sao anh phải xin lỗi...."

"Bởi vì tôi cũng.....Thích qua một người. Tôi biết bị cướp đi người mình thích, trong lòng khổ sở bao nhiêu. Thật xin lỗi, Tiểu Ngạo, tôi không muốn phòng thay quần áo này, tôi cũng không muốn cướp hắn đi. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi thật xin lỗi....Đừng đau khổ. Chỉ là cậu thích hắn, cậu có gì sai chứ?"

Tiểu Ngạo mở to mắt, môi phát run. Hắn nở nụ cười.

"Tôi chỉ là thích anh ấy.....Tôi có gì sai? Tôi sai.....Cái tôi sai chính là đã thích anh ấy.....Tôi dựa vào cái gì mà thích anh ấy? Không được, tôi tiện như vậy, tôi chỉ xứng cho anh ấy trêu đùa! Làm sao tôi có thể xứng thích anh ấy chứ!"

Càng nói, bả vai hắn càng run rẩy! Cao ngạo và khắc nghiệt cùng lắm chỉ là màu sắc tự vệ thuộc về "Đầu bảng Dạ Mị", vốn dĩ yếu ớt lại vụn vỡ thành như vậy. Tiểu Ngạo đột nhiên dùng sức ôm Lâm Lộc, gào khóc một tiếng khóc rống lên.

"Tôi không xứng! Lâm Lộc, tôi không giống anh, tôi là **, tôi ngủ cùng người khác nơi nơi, tôi không xứng thích anh ấy! Anh ấy là thiếu gia hào môn, anh ấy tốt như vậy, tôi là gì chứ! Dựa vào đâu mà thích anh ấy! Nếu tôi là anh thì tốt rồi, nếu tôi không phục vụ khách qua đường thì tốt rồi, có thể anh ấy sẽ nhìn tôi không....Có thể anh ấy sẽ thích tôi không? Vì sao tôi lại si tâm vọng tưởng? Tôi là **, vẫn là **, tôi biết rõ tôi không xứng, nhưng tôi không quản được chính mình! Vì sao...Vì sao tôi lại thích anh ấy!"

Hắn khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt thành từng khúc, cả người đền phát run. Hai cánh tay gắt gao siết lấy Lâm Lộc, nước mắt cũng ướt sũng bả vai cậu.

Hai hàng nước mắt theo mặt Lâm Lộc chảy xuống.

Giông như người khóc không phải là Tiểu Ngạo, mà là chính mình. Giống như người hỏi vấn đề này cũng không phải Tiểu Ngạo, hắn chỉ là gào rống ra vết sẹo sâu nhất trong lòng thay Lâm Lộc thôi —— Em chỉ thích anh, rốt cuộc có gì sai?

Lâm Lộc lau nước mắt. Nếu thích một người là sai, cũng muốn nhận trừng phạt, tội cậu nhận cũng rất nhiều. Nhưng cậu vẫn không đổi được, lại nên làm sao bây giờ?

Ai có thể nói cho cậu, đến tột cùng nên làm gì bây giờ?

.............

Lâm Lộc và Tiểu Ngạo ôm nhau khóc, ở phía đối phương ôm ấp chính dòng nước mắt của mình.

Bọn họ không biết, có một camera nhỏ ở trên cao hướng vào bọn họ. Nhất cử nhất động của hai người, đều rõ ràng truyền đến một gian phòng khác.

Đó là một căn phòng "Không tồn tại".

Mặc kệ là ý đồ thiết kế ban đầu của Dạ Mị, hay là nó vẫn được nộp trong bản vẽ kiến ​​trúc của cục quản lý thành phố, Dạ Mị cũng là một tòa nhà chiếm một mảnh đất khổng lồ, kiến trúc hai lầu cao trên mặt đất. Dưới nền đất ngoại trừ bỏ nền, vốn nên không có thứ gì.

Rất ít người biết, bên dưới mảnh đất vàng ca ca múa múa này, thế nhưng lại có một phòng xép bí mật. Trong đó trang trí cực kỳ xa hoa, so với câu lạc bộ múa thoát y công khai bên trên, còn phải hơn một chút.

Giờ phút này, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi tại căn phòng "Không tồn tại" này.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, nhìn một màn trước mắt rất hứng thú. Âm thanh Tiểu Ngạo và Lâm Lộc nói chuyện, đều từ bên trong truyền ra.

"Lâm Lộc này quả nhiên rất có ý tứ. Đưa tới cửa ưu đãi này, cho hắn đặc quyền, lúc trước người đã từng dẫm qua hắn giờ đây lại để dưới lòng bàn chân, chỉ chờ hắn hung hăng dẫm xuống.....Thế nhưng lại không có? Nếu là người khác, chỉ sợ đã trả thù từ sớm, không lột một tầng da của Tiểu Ngạo sẽ không bỏ qua."

"Đúng vậy, chính là tên ngốc không biết tốt xấu!"

Ông chủ Dạ Mị cung kính đứng ở một bên, giờ phút này hừ một tiếng.

"Đồ ngu! Nếu không phải như vậy, cũng không đến mức lâu như vậy cũng không chịu ra ngoài với khách nhân. Hại ta tổn thất bao nhiêu tiền?"

Hắn nói xong, người đàn ông trẻ tuổi kia rất có hứng thú nhìn hắn một cái.

"Cái này không gọi là ngu xuẩn, cái này làm thuần khiết —— Nếu không, tại sao sẽ làm em trai ta nhớ mãi không quên, nhà cũng bỏ, một lòng chạy đến cái gì mà Thánh Y Ti phát triển sự nghiệp?"

Rất rõ ràng, thời điểm nhắc tới em trai, người đàn ông rõ ràng gia tăng ý cười, tựa như nghĩ tới chuyện gì thú vị.

"Vì duyên cớ Trang đại thiếu là em trai của ngài. Cho nên mới ưu đãi với Lâm Lộc như vậy sao?"

"Ưu đãi? Tại sao tôi phải ưu đãi hắn?"

Vuốt ve môi, Trang đại thiếu nhe răng cười.

"Ta chính là muốn nhìn đàn em ngây thơ này của nó, chơi đến hỏng mất, lại dẫm đến bùn, là có cảm giác gì. Em trai ta rất coi trọng hắn, nghe nói chính là coi trọng phần sạch sẽ này. Nó cũng rất chướng mắt ta, đơn giản là chê ta dơ —— Ta muốn nhìn xem, phát hiện đàn em sạch sẽ quỳ trên mặt đất dơ giống như một con chó, nó sẽ có biểu cảm gì?"

Ông chủ Dạ Mị há miệng thở dốc, thế nhưng không nói được lời nào.

Hắn chỉ là tham, nhiều nhất cũng chỉ là đê tiện, nhưng hiển nhiên vẫn là người thường. Không đủ biến thái, đương nhiên không thể lý giải được suy nghĩ của vị trước mặt này.

Nhưng hắn lập tức nhớ ra, tuy rằng đây là kẻ biến thái, cũng là kẻ biến thái cực kỳ có tiền —— Gia tộc Trang thị tài đại khí thô, tuy rằng mấy năm nay có hơi suy tàn, nhưng vẫn là thế gia cao cao tại thượng như cũ. Ngón tay nâng một điếu thuốc, cũng đủ nuôi sống bọn họ loại ở câu lạc bộ đêm này.

* Tài đại khí thô (财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.

Hắn nhanh nhẹn phụ họa vài tiếng, lấy lòng đại kim chủ.

"Trang đại thiếu, chính là ngài lợi hại! Nhưng người này làm sao chơi qua ngài! Cứ xem Tiểu Ngạo, thật là khăng khăng một mực đối với ngài, ngài xem, hắn khóc thảm bao nhiêu!"

Trang đại thiếu, ngài thuần dưỡng Tiểu Ngạo cũng lâu như vậy. Tinh thần thuần dưỡng này cũng thật lợi hại, mấy ngày nay ngài như gần như xa, linh hồn nhỏ bé của hắn cũng muốn bay mất rồi! Lúc trước nâng hắn lên cao như vậy, hôm nay lại dùng Lâm Lộc đá một chân hắn xuống. Hắn không chịu được mất! Cứ cho là ngài kêu hắn đi tìm chết, sợ là hắn cũng ngoan ngoãn đi theo. Sau này, ngài muốn thu thập hắn như thế nào, khẳng định hắn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Trang đại thiếu, cũng tới bước này rồi. Con cá vàng Tiểu Ngạo nuôi thả này, ngài cũng nên thu lưới đi?"

Khẩu khí hắn đàm luận về Tiểu Ngạo, giống như không phải nói một người sống, chỉ là thứ bọn họ tùy ý thao túng tình cảm, đồ chơi đùa bỡn. Vị Trang đại thiếu kia nghe xong, chẳng những không cảm thấy chút phản cảm nào, ngược lại nở nụ cười.

"Phải không? Cũng không nhất định. Có nguyện ý đi tìm chết vì ta hay không, không phải sau khi chết, mới có thể biết sao?"

"A, ý của ngài là...."

"Thật ra cũng không sai lắm. Lại kéo xuống đi, ta cũng rất nhanh mất hứng thú. Rốt cuộc tốn không ít tiền đâu, gần đây lại xem hắn như sủng vậy chơi chơi đi. Sau này tìm cơ hội khác, xem đến tột cùng hắn có chịu đi tìm chết vì ta không...."

Như là nói đến chuyện gì cực kỳ hưng phấn, Trang đại thiếu nheo đôi mắt lại, hô hấp nặng thêm vài phần.

Ông chủ Dạ Mị chần chờ hỏi.

"Vậy, vậy nếu thật sự...."

"Thật sự cái gì?"

"Không có gì, không có gì."

Ông chủ Dạ Mị cười ngượng ngùng, lui về phía sau một bước. Ngược lại Trang đại thiếu khinh miệt nhìn hắn một cái.

"Nhưng muốn hỏi thật sự chết thì làm sao bây giờ? A, chết thì cứ chết thôi. Ngươi yên tâm, cho dù có làm loạn tới cửa, tùy tiện vung một ít tiền lại đuổi đi. Không sao cả."

"Ha ha, ha ha. Ngài nói chỉ có đúng."

Có thể thấy, ông chủ Dạ Mị vẫn hơi không cam lòng —— Rốt cuộc Tiểu Ngạo cũng là một cái cây rụng tiền của hắn, quanh năm suốt tháng kiếm cho hắn không ít đâu. Thật sự bị đùa chết, người hắn không sao cả, nhưng tổn thất tiền thì làm sao bây giờ?

"Nhưng mà, tôi thấy Tiểu Ngạo đối với ngài rất thật tình. Nếu không...."

'Thật tình? Hắn thiệt tình thì có lợi gì cho ta?"

Tùy tay xoa xoa tóc, ánh mắt Trang đại thiếu lãnh khốc.

"Chính hắn nguyện ý chết đi sống lại vì ta, hà tất phải ngăn cản hắn. Lại nói ta cũng chưa thử qua, tìm chút việc vui cũng không có. Thử xem xem, nói không chừng, cuối cùng hắn không chết được đâu?"

Phải phải, ngài nói rất đúng. Trang đại thiếu, chủ nhật ngài thấy thế nào? Tôi sẽ chuẩn bị tốt hết cho ngài."

"Có thể. Còn có tên Lâm Lộc kia, ngươi đừng quên. Vở kịch hôm chủ nhật lớn nhất là hắn, Tiểu Ngạo chỉ là món khai vị. Nhớ kỹ chưa?"

"A? Ngài muốn cả hai người bọn hắn hầu hạ ngài?"

"Đúng vậy. Như thế mới càng kích thích."

"Nhưng tính tình của Tiểu Ngạo....."

"Đúng vậy, hắn mong lâu như vậy. Nhưng nếu ta đồng ý sủng hạnh hắn, lại không thể làm cùng Lâm Lộc.....Khó khăn lắm mới bay tới thiên đường, lại bị một chân đá xuống địa ngục. Ngươi nói, trên mặt hắn sẽ có biểu tình gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play