Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Câu lạc bộ Dạ Mị.

Lâm Lộc mới đi vào hậu trường, lập tức trở thành trung tâm ánh mắt của mọi người. Những người vốn dĩ xem cậu như không khí, liếc mắt một cái cũng không muốn, giờ phút này lại đều trộm đánh giá cậu. Vài người cười đến lộ tám cái rằng, nhướn người qua chủ động chào hỏi.

"Lâm Lộc tới rồi? Mấy ngày nay ngươi không đến đây, ta rất nhớ ngươi đó! "

"Đúng vậy đúng vậy. Chưa thấy ngươi nghỉ qua. Ta còn lo lắng là thân thể ngươi không thoải mái đó. Sau lại nghĩ, khẳng định là ngươi và bạn đi ra ngoài chơi, đúng không? "

Thật giống như rất thân thiết với Lâm Lộc, ngươi một câu ta một câu, trong đó còn có một người duỗi tay đi chạm lên bả vai Lâm Lộc, thân mật dựa vào người cậu.

"Thế nào?"

"Thế nào cái gì?"

"A, Lâm Lộc, ngươi còn giả bộ với chúng ta! Có phải ra ngoài với ông chủ lần trước không?"

Người nọ ôm bả vai Lâm Lộc cười hì hì, để sát vào hỏi.

"Ông chủ kia ra tay rộng như vậy...... Lâm Lộc, ngươi cũng đã lâu chưa tới, hầu hạ hắn rất thoải mái đi? Ôm một cái đùi to như vậy, ngươi phát đạt rồi! "

Nói ra lời này, xung quanh càng im lặng. Những người trộm đánh giá Lâm Lộc, dường như cũng ngừng thở, dựng lỗ tai lên.

Cũng không trách bọn họ để ý như vậy.

Dạ Mị tuy rằng là câu lạc bộ múa thoát y số một số hai nơi đây, khách lui tới tới đều là thương gia giàu có vung tiền như rác. Nhưng rốt cuộc, lại vung tiền như rác cũng có cái hạn mức cao nhất.

Tùy tiện lấy ra mấy chục mấy trăm vạn dùng để hưởng lạc, đối với các vị khách này đương nhiên không khó. Nhưng vấn đề là, nơi bọn họ yêu cầu hưởng thụ tiêu tiền quá nhiều! Muốn ăn muốn mặc muốn phô trương, đến xem múa thoát y cũng phải là người được yêu thích nhất. Xem một hồi, tùy tay cho thưởng một chút, mấy vạn khối cũng không sao cả, nhưng nếu là nhiều quá......Những nơi khác còn chưa dùng, chẳng lẽ mặc kệ?

Cho nên hôm trước Ninh Trí Viễn ra tay chính là 999 đóa hoa hồng, ba trăm vạn! Trực tiếp kinh động toàn bộ Dạ Mị!

Trong một đêm, chính là ba trăm vạn đó! Người này là phú ông lớn nghiền áp toàn bộ các khách nhân khác, bằng không, chính là người này rất thích Lâm Lộc, mới đến một lần, lại nguyện ý vì cậu vung tiền như rác!

Mặc kệ là loại nào, đều có nghĩa là thân phận Lâm Lộc không thể so với trước kia nữa. Tại sao bọn họ không nịnh bợ cho tốt chứ?

"Có phải không, Lâm Lộc? Ông chủ kia khẳng định rất thích cậu đi? Ngươi lớn lên đẹp như vậy, khẳng định hắn cũng luyến tiếc ngươi rồi!"

Ngoài miệng cười hì hì, giống như tùy tiện nói. Nhưng đôi mắt của những người đó lại như khoan trên người Lâm Lộc, nói rõ dò hỏi thái độ của cậu.

Lâm Lộc không hiểu cái này, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Cậu nhẹ nhàng đẩy người khoác tay trên vai cậu ra, bình đạm nói một câu.

"Không thể nào. Cậu đừng nói loạn."

"Như thế nào không có, ngày đó cậu không ra ngoài với vị khách nhân kia sao? Đừng gạt ta!"

"Nhưng anh ấy không thích tôi."

"Cho nên xác thật ngươi ra ngoài cùng hắn! Được nha Lâm Lộc, câu đến cá lớn rồi!"

Những người này trong hậu trường nói phong nói nguyệt, một đôi mắt danh lợi thật sâu. Vừa nghe lời này, vài người đã vây quanh lại đây, mặt tươi cười nhiệt tình cực kỳ.

"Ây da, trong ngực Lâm Lộc ôm cái gì đây? Là thú bông sao? Thật đáng yêu."

"Đúng đó, rất đặc biệt! Ta vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ của Lâm Lộc ngươi không bình thường, rất có phẩm vị! Quả nhiên......"

Giọng nói ân cần lấy lòng, đi theo Lâm Lộc về phía trước. Cho đến phòng thay đồ, Lâm Lộc bị quản sự giám đốc Trương trong Dạ Mị ngăn bước chân lại.

"Lâm Lộc, cậu đã đến rồi?"

Giám đốc Trương cũng mang theo ý cười, giả mù sa mưa. Chỉ là cặp mắt kia lại không có ý tốt mà đánh giá.

"Ông chủ kêu tôi sắp xếp cho cậu một phòng thay quần áo riêng bên kia. Không cần phải ở đây thay quần áo với bọn họ."

Ong một tiếng, nghị luận xì xào. Lần đầu tiên nhóm múa chân chính lộ ra kinh ngạc.

Phải biết rằng, Dạ Mị lớn như vậy, phòng thay quần áo cá nhân cũng chỉ có một gian. Đó là đặc quyền của người đứng đầu bảng!

Mấy năm, đầu bảng ở đây vẫn luôn là Tiểu Ngạo. Hắn kiêu căng như vậy, người khác cũng đều nhường hắn nâng hắn, còn không phải vì củng cố địa vị?

Lâm Lộc câu được kim chủ lớn, nhưng cũng chỉ tới một lần. Nhưng Tiểu Ngạo không giống vậy, kim chủ lớn nhất sau lưng Dạ Mị, đại thiếu gia nhà cái, cũng nâng đỡ hắn thật lâu. Tuy nói còn chưa dẫn hắn đi ra ngoài qua, nhưng chỉ còn một bước không phải là chuyện sớm muộn sao?

(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)

Tiểu Ngạo là người của vị kia, trong lòng mỗi người đã rõ ràng từ lâu! Tại sao đột nhiên thay đổi trời đất?

Nhà cái chính là danh gia vọng tộc trăm năm, ăn sâu bén rễ! Cho dù gần đây nghe nói kinh doanh có vấn đề, nhưng vẫn là gia tộc có thế lực lớn nhất ở đế quốc này.

Lộ một lần mặt, thế mà lại có thể đem người của hắn từ cuối bảng lên đầu bảng? Vị sau lưng Lâm Lộc này, rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Trong lòng mọi người cân nhắc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lộc càng thêm khó lường. Lâm Lộc cũng lắp bắp kinh hãi. Cậu sửng sốt một chút, chối từ nói.

"Không cần. Hôm nay tôi chắp vá một chút, ngày mai vẫn thay đồ ở nhà rồi mới đến. Trương ca, anh không cần đổi phòng thay quần áo cho tôi. Tôi......"

Trong lòng có hơi khổ sở, nhưng Lâm Lộc vẫn nói ra.

"Vụ thưởng lúc trước, chỉ là hiểu lầm thôi. Vị kia sẽ không đến nữa. Tôi vẫn chỉ là một diễn viên múa nhỏ làm ấm sân khấu thôi."

Vốn dĩ tưởng rằng nói ra lời này, những cái theo đuổi nâng đỡ bất thình lình kia sẽ biến mất lập tức. Nhưng Lâm Lộc không nghĩ đến, Trương ca nghe xong câu này, ngược lại câu khóe môi lên, có thâm ý khác cười một tiếng.

"Cái đó không sao cả. Chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan đến vị khách kia."

"Không liên quan? Anh có ý gì?"

"Chính là ý tứ như mặt chữ chứ gì. Lâm Lộc à, phòng thay quần áo này, là chính miệng Trang đại thiếu phân phó ông chủ, cố ý chuẩn bị cho cậu. Trong lòng cậu nên hiểu rõ, cần phải nhớ rõ Trang đại thiếu. Đến lúc đó cảm tạ ngài ấy cho tốt đó!"

"Hả" một tiếng, xung quanh nghĩ luận xôn xao, người đang cởi quần áo cũng trợn mắt to mà nhìn!

Lại nghe một tiếng thật lớn ngoài cửa. Có người phanh một tiếng đẩy cửa ra, đúng là Tiểu Ngạo. Sắc mặt hắn xanh mét, là vừa lúc nghe được một câu cuối cùng của giám đốc.

"Trương ca! Anh nói cái gì? Có ý gì, tại sao tôi nghe không hiểu?"

"Nghe hiểu hay không cũng không sao cả. Tiểu Ngạo à, đây là chuyện của Lâm Lộc, vốn dĩ không liên quan đến cậu. Cậu yên tâm, nên là cậu vẫn là cậu, chẳng qua nhân vật như Trang đại thiếu, cũng không có khả năng chỉ sủng một người —— Đạo lý này khẳng định là cậu hiểu, đúng không?"

Nói xong, giám đốc Trương cũng không màng sắc mặt trắng như tờ giấy của Tiểu Ngạo, kéo cánh tay Lâm Lộc đi về phòng thay quần áo bên kia. Rẽ hai ba lần, ồn ào náo động phía sau cũng không nghe được nữa.

"Giám đốc Trương, tôi không cần phòng thay đồ riêng, tôi như bây giờ khá tốt......Anh kéo tôi đau! Buông tôi ra được không?"

Giám độc Trương mắt điếc tai ngơ, sức lực lớn hơn nữa. Lâm Lộc kéo vài cái mới thoát ra. Giám đốc Trương cũng không tức giận, chỉ là cười đến có vài phần thâm ý.

"Lâm Lộc, cậu hoảng cái gì? Trang đại thiếu cũng không phải là người bình thường. Theo hắn, cậu đã có thể ăn uống không lo."

"Nhưng tôi không muốn cùng hắn! Giám đốc Trương, lúc trước tôi đến đây, đã nói rõ với ông chủ, chỉ múa, không làm gì khác! Cho nên tôi mới lấy tiền lương bằng nửa người khác, đã nói rõ rồi! Nếu là các người không tuân thủ lời hứa, tôi không làm nữa! Các người cũng không thể ép tôi lêu lổng với khách nhân đi?"

Đôi mắt giám đốc Trương hạ xuống. Mắt hẹp dài lộ hung quang, mang theo một tia tàn nhẫn. Lâm Lộc lui về phía sau một bước, lại bị hắn ngăn chặn đường đi.

"Giám đốc Trương, anh làm gì? Anh......Tôi không làm, anh để tôi đi."

"Đi cái gì? Cậu nói đúng, cậu và ông chủ đã nói rõ rồi, tôi cũng không thể cưỡng bách cậu. Cậu ở lại đi, múa cho tốt. Chuyện khác, chúng ta múa xong lại nói —— Đều có thể thương lượng, đúng không?"

"Không đúng. Giám đốc Trương, chuyện khác có thể thương lượng, loại chuyện này không được. Tôi không muốn."

"Ừ, cậu không muốn."

Giám đốc Trương cười ha hả một tiếng, duỗi tay đẩy cửa phòng thay quần áo ra.

"Trước cứ múa đi. Cậu yên tâm, tôi không ép cậu."

"Này......"

Lâm Lộc do dự một chút, vẫn là gật gật đầu.

"Được. Giám đốc Trương, phiền ngài nói cho ông chủ. Tôi nhất định sẽ múa tốt, biểu diễn tốt, nhưng những việc này mời ông ấy đừng nhắc lại, tôi không muốn, cũng không có gì cần thiết để thương lượng lại. Ngài xem được không?"

"Ừ, tôi nhất định chuyển đạt y hệt."

Nghe giám đốc Trương nói như vậy, Lâm Lộc yên tâm. Cậu đóng cửa lại, đi đổi vũ phục chuẩn bị lên đài.

Chỉ còn lại giám đốc Trương đi phía trước vài bước, móc bộ đàm ra. Ấn cái nút, hắn ngẩng đầu, cười cười với một camera ẩn nấp trong một góc trên trần nhà, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.

Rất nhanh, bộ đàm truyền đến giọng nói.

"Alo?"

"Ông chủ, anh cũng nghe được đi."

Giọng nói giám đốc Trương âm trầm, mang theo âm hiểm xảo trá.

"Tôi đã sớm nói qua, loại đồ vật không biết tốt xấu như Lâm Lộc, trực tiếp dùng sức mạnh liền xong rồi! Ngài một hai phải kêu tôi khuyên khuyên hắn, tốt nhất là nên ngoan ngoãn phối hợp —— kết quả thì sao? Hắn phối hợp sao, không phải là cho mặt mũi lại không biết xấu hổ! Trực tiếp trói lại ném vào phòng Trang đại thiếu, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy! Còn phí thời gian cái gì?"

"Đương nhiên biết ta biết cách anh nói rất thuận tiện. Nhưng lão Trương à, Trang đại thiếu hắn không muốn. Ai biết lần này lão nhân gia hắn tự nhiên đổi tính, nói cái gì mà Lâm Lộc này rất đặc biệt. Nói là cái gì, là người em trai hắn để ý......Ta còn tưởng rằng hắn muốn buông tha cho Lâm Lộc, kết quả hắn cười ha ha. Nói chính là bởi vì em trai hắn để ý, ngược lại tuyệt không thể buông tha, còn muốn tốn nhiều tâm tư lộng phục hắn hoàn toàn? Ta cũng không rõ, rốt cuộc là Trang đại thiếu nghĩ như thế nào."

"Mặc kệ hắn nghĩ như thế nào? Chúng ta cứ phụ trách đưa người hầu hạ, kêu hắn ra tiền cho chúng ta nhiều hơn, làm chúng ta tiếp tục ăn sung mặc sướng không phải tốt sao?"

Giám đốc Trương cười hừ một tiếng.

"Không có việc gì, ông chủ, ngài xem tôi đi. Lâm Lộc hắn không phải không muốn sao? Không phải ở nước bùn không nhiễm bẩn sao? Nói không chừng, còn trông cậy vào vị ba trăm vạn coi tiền như rác kia có thể bao dưỡng hắn! Tôi nghĩ còn không bằng tìm Trang đại thiếu, trực tiếp cường hắn ở Dạ Mị! Tốt nhất làm cho mọi người đều biết, cái người coi tiền như rác kia còn có thể tiếp tục muốn hắn hay không? Khi đó, Trang đại thiếu lại ra mặt giải vây cho hắn, lại khiến hắn như con chó cảm ơn Trang thiếu đến chảy nước mắt! Loại tiểu kỹ nữ này, còn tự xem mình cái gì thứ tốt! Tự nâng giá trị con người cũng phải có mức độ, hắn chính là thiếu thao!"

"Ha ha ha hảo! Quả nhiên là lão Trương của chúng ta, anh làm việc, ta yên tâm nhất!"

Bộ đàm tích tích một tiếng, trò chuyện kết thúc.

Giám đốc Trương nhìn chằm chằm Lâm Lộc ở cửa phòng thay đồ cách đó không xa, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play