Lúc Cung Quyết tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Hắn mở to mắt, cảm giác trước mặt đang xoay mòng mòng, cho đến khi nhìn rõ đỉnh màn màu tím nhạt, biểu tình trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
" Đệ cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"
Thanh âm vô cùng sảng khoái của Cung Dĩ Mạt vang lên bên tai, làm Cung Quyết sau khi phục hồi lại tinh thần liền có chút nghi hoặc.
Rõ ràng lúc trước, nàng vẫn còn yếu ớt tái nhợt như vậy....
Cung Dĩ Mạt hiện giờ thân thể đang dần hồi phục lại nội lực, cho dù bị trúng độc, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất tốt, cho nên, không cần làm ra vẻ suy yếu làm gì.
Cung Quyết đưa mắt đánh giá Cung Dĩ Mạt từ trên xuống dưới, thấy nàng thật sự đã khá hơn nhiều, hắn không khỏi mìm cười hài lòng. Lúc này, hắn sắc mặt tái nhợt, mặt mày mỹ lệ, cười lên giống như một món đồ sứ tinh xảo, đẹp mà yếu đuối, đúng vậy, là yếu đuối.
Suy nghĩ này, làm nàng không khỏi hoảng hốt.
Ở trong suy nghĩ của Cung Dĩ Mạt, Cung Quyết vẫn luôn là một Nhiếp Chính Vương trong tương lai kia, mà hắn thật sự cũng làm vô cùng tốt. Vừa hiểu chuyện hiểu lý lẽ, lại đa mưu túc trí, tiến lui có độ. Ở lãnh cung cũng tốt, mấy năm ở Hoàng cung cũng không tồi, kỳ thật, trên nhiều phương diện, hắn vốn dĩ có thể tự chiếu cố chính mình rất ổn.
(P/s: đa mưu túc trí: khôn ngoan, thông minh lanh lợi, có thể nghĩ ra nhiều mưu kế để ứng phó và xử lý mọi tình huống.)
Mà Cung Dĩ Mạt, tuy rằng nàng vẫn luôn coi mình như người giám hộ, tuy nhiên, có nhiều lúc, nàng vẫn chưa thực sự xử lý ổn thỏa, mà trái lại đứa nhỏ này, lại có thể thay nàng giải quyết được hết thảy, không để cho nàng phải lo lắng.
Vậy nên, nàng tin tưởng Cung Quyết, tin tưởng vào năng lực của hắn, cũng bất tri bất giác dựa dẫm vào hắn, ỷ lại hắn. Cho đến ngày hôm qua, khi hắn mơ mơ màng màng dựa đầu vào vai nàng mà ngủ, mặt mày ảm đạm, đã khiến Cung Dĩ Mạt tự trách vô cùng. Có lẽ ban đầu, nàng chỉ muốn kiếm một chỗ dựa từ hắn là thật, nhưng càng lúc về sau, nàng càng là thật lòng muốn bảo vệ, nuôi dưỡng đứa nhỏ này thật tốt, ít nhất là, đừng để hắn biến thành bộ dáng của đời trước, vừa lạnh nhạt tàn nhẫn, vừa không có tình người.
"Hoàng tỷ, tỷ có nơi nào không thoải mái? Độc trên người của tỷ như thế nào rồi?" Cung Quyết nằm trên giường sốt sắng hỏi, Cung Dĩ Mạt cười. "Thân thể ta đã khá hơn nhiều rồi, độc, cũng không còn vấn đề, đệ không cần phải xen vào."
Cung Quyết biểu tình không tán thành, Hoàng tỷ là người tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, hắn không thể mặc kệ được.....
Cung Dĩ Mạt lại không đợi hắn mở miệng, liền kéo tay áo hắn lên. Nhìn những miệng vết thương loang lổ, trong mắt nàng hiện lên một tia đau lòng, Tư Vô Nhan đáng chết, nếu không phải là niệm tình hắn thân thế đáng thương, thật không nên buông tha hắn dễ dàng như vậy!
" Đệ còn nói ta nữa! Đệ nhìn đệ...."
Cung Dĩ Mạt đột nhiên không nói nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu thoa thuốc cho Cung Quyết.
Thấy Cung Dĩ Mạt thần sắc không vui, Cung Quyết cũng không dám nói nữa, thành thành thật thật để nàng thoa thuốc.
Thật ra, những vết thương này, chính hắn cũng đã xử lý tốt rồi, hơn nữa, hắn mỗi ngày cũng rất thành thật uống một bát thuốc bổ máu. Suy cho cùng chính là, hắn nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, mới có thể có sức chiếu cố tốt cho Cung Dĩ Mạt. Chỉ là, Tư Vô Nhan kia tâm tư gian tà, thuốc của hắn không thể sánh với một góc thuốc của Cung Dĩ Mạt từng đưa, mà mấy năm nay, thân thể này bị nàng chiều hư, đã không còn nhạy bén với thứ thuốc "hạ đẳng" đó nữa.
Cung Dĩ Mạt vừa cúi đầu trầm mặc, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương trên tay Cung Quyết.
Tổng cộng bảy nhát dao, tất cả, đều là vì nàng mà ra....
"Đồ ngốc! Hắn nói cái gì đệ cũng tin sao? Sao đệ không biết làm thí nghiệm, không thử cách khác mà xem? Nếu ta tỉnh lại muộn hơn một chút, đệ có phải cũng nằm im để hắn cầm đầu cắt tiết hay không?"
Cung Quyết nghe vậy, nhìn nàng một cái, rất là thẹn thùng mà nghiêm túc mỉm cười.
" Đệ sẽ không lấy an nguy của Hoàng tỷ để mạo hiểm đâu."
Cho nên, chẳng sợ Tư Vô Nhan bày trò lừa gạt, hắn cũng không dám làm trái.
Nghe vậy, Cung Dĩ Mạt mũi liền cay cay, thiếu chút nữa liền rơi lệ. Nàng thật vất vả mới có thể nuôi Cung Quyết trở nên trắng trẻo, mập mạp, những vết thương cũ trên người hắn khó khăn lắm mới dần mờ đi, vậy mà hiện giờ lại vì nàng mà có thêm không ít vết sẹo. Nàng thực sự cảm thấy tức giận, đau lòng, lại càng nhiều ......tự trách.
Nếu lúc ấy nàng cẩn thận thêm một chút, không để bị trúng mũi tên kia, Cung Quyết có lẽ sẽ không đến nông nỗi này.
Cung Quyết trong lòng khẽ thở dài, nhìn Cung Dĩ Mạt đang nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ kia, không hiểu sao lại khiến hắn nhớ về năm đó, nhớ về lần đầu tiên gặp nhau, nàng mặc dù biểu tình không kiên nhẫn, vẫn quyết tâm đút thuốc cho hắn ăn.
Đó là thời khắc hắn đau khổ, tuyệt vọng nhất.....
Mẫu phi chết thảm, hai năm bị biếm vào lãnh cung, hắn cắn răng chịu đựng tất cả các loại khinh nhục cùng tra tấn. Hắn nhịn, hắn đều nhẫn nhịn. Cho đến một ngày, tỳ nữ đã từng thề sống nguyện chết trung thành với hắn lại nhẫn tâm quay lưng bán đứng hắn, hắn còn bị người ta ác độc cưỡng ép rót cho một bát thuốc độc, hủy hoại giọng nói, rắp tâm biến thành kẻ ngốc! Lúc ấy, hắn thật sự cho rằng mình sắp chết, toàn thân đau nhức không tả nổi, yết hầu bỏng cháy như bị đao xẻo thành từng khúc một!
Hắn vừa hận, vừa oán! Hận không thể mau mau lớn lên, đem tất cả những kẻ trước mặt sau lưng toàn bộ giết chết! Oán vì cái gì, mà một mình hắn phải chịu hết thảy đau đớn, khổ cực, mà những Hoàng tử khác lại có thể yên ấm, hạnh phúc rúc vào trong lồng ngực của Mẫu phi?!
Nhưng Cung Dĩ Mạt lại xuất hiện, không chỉ cứu sống hắn, còn để lại cho hắn đồ ăn. Lúc ấy, đồ ăn thực quý giá, bởi vì nàng gầy đến đáng sợ, so với hắn còn thê thảm hơn nhiều.
Sau đó, Cung Dĩ Mạt đi rồi, hắn lại té xỉu. Vừa đói khát, vừa bị tra tấn, thân thể hắn khi ấy vốn dĩ không thể chống đỡ nổi.
..... Qua một lúc lâu sau, hắn bị mưa gió dội cho tỉnh. Sấm sét đùng đùng trong đêm đen, từng cơn gió lạnh thốc vào mặt hắn, từng đợt mưa rào xối hắn ướt nhẹp. Yết hầu hắn vẫn đau đớn vô cùng, hơn nữa, thân thể không biết từ khi nào đã phát sốt, vừa lạnh vừa nóng, lại rất đói bụng. Hắn nằm trên mặt đất cứng rắn, cả người uể oải, lại nghĩ đến mấy năm lăn lộn trong vô vọng, không khỏi nản lòng thoái chí, thậm chí còn có ý nghĩ: cứ như vậy mà chết đi cũng là một loại giải thoát!
Sinh tồn như thế này, thật là quá gian nan!
Tâm trí càng lúc càng mơ hồ, đang lúc hắn cứ như vậy muốn lịm tiếp đi, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình dáng của Cung Dĩ Mạt. Trong một khoảnh khắc, hắn chợt nghĩ, vị Hoàng tỷ kia của hắn chỉ là một nữ tử, còn bệnh nặng kéo dài, vẫn chưa từng từ bỏ, kiên cường để tồn tại, còn vươn tay trợ giúp hắn. Mà hắn, đường đường là một nam nhi, có tư cách gì để từ bỏ dễ dàng như vậy?
Cho nên hắn khẽ cắn môi, chịu đựng cơn đau nhức khắp người vô lực, chậm rãi bò vào trong phòng mới yên tâm hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất, hắn còn lo lắng mình sẽ bệnh nặng liệt giường, có khi nào sốt đến phát ngốc, sốt đến chết hẳn luôn không? Bởi vì, hắn đã từng nhìn thấy một cung nhân bị sốt cao đến ngu xuẩn. Nếu hắn cũng giống vậy, đần độn, ngu si, cả đời không xoay được người, thì thà rằng chết đi còn hơn....
Thế nhưng, cuối cùng, hắn vẫn được người ta cứu giúp. Vẫn là vị Hoàng tỷ trước kia hắn chưa từng gặp mặt bao giờ. Ban đầu, hắn vẫn luôn nhắm mắt giả bộ ngủ say, đến tận khi người kia dùng một tấm áo choàng mềm mại bao bọc lấy hắn, chậm rãi đuổi đi lạnh lẽo tột cùng. Ấm áp ấy....đủ cho hắn khắc ghi cả đời.
Sau này, hắn không chỉ một lần suy nghĩ. Sở dĩ, trời cao bắt hắn phải chịu cực khổ tột cùng như vậy, chính là bởi vì.....Ngài sắp đem một người tốt nhất thế gian, đưa đến bên cạnh hắn. Nàng sẽ cùng hắn chia sẻ hết thảy thống khổ cùng oán hận, mang đến cho hắn hết thảy vinh quang cùng vui sướng. Mà hắn có được người này, chỉ sợ trời cao phải ghen ghét, nhân gian phải đỏ mắt kiếm tìm, cho nên, cực khổ tột cùng, cũng chính là vui sướng vô hạn.
Đó cũng là nữ nhân mà hắn âu yếm......
Cung Quyết si ngốc nhìn Cung Dĩ Mạt, lúc này nàng cúi đầu chăm chú, cái miệng nhỏ hơi bĩu, giống như có chút ủy khuất, lại giống như đang giận dỗi, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy ánh nước, lại kiên cường không hề rơi lệ.
Cung Quyết đột nhiên lại cảm thấy, được nàng đau lòng như thế này, những vết thương này thật là đáng giá.
Con đường yêu nàng, vừa là vui sướng, vừa là thống khổ. Vui sướng, là bởi vì nàng có thể dành hết thảy quan tâm, chăm sóc, để tâm mà biết bao người thèm muốn dành cả cho hắn. Còn thống khổ, là bởi vì sau này, bất kỳ một nam nhân nào trên thế gian này đều có thể cầu thú nàng làm vợ, chỉ có hắn là tuyệt đối không thể.
Đã từng có một thời gian, Cung Quyết thậm chí là vô cùng oán hận. Vì cái gì hắn lại bõ công đi yêu thích một người không có khả năng đây? Chỉ là, thời gian càng dài, hết thảy đều có đáp án. Đó là bởi vì, từ trên người nàng, chỉ có hai lựa chọn, thích nàng, hoặc là vô cùng thích nàng! Nếu thật sự có lựa chọn thứ ba, cũng chính lựa chọn hiện giờ của hắn, thì chính là: thích nàng....không thể tự kiềm chế!
Nếu nhất định phải nói lý do vì sao lại thích nàng, thì chính là, không có bất kỳ người nào ở cùng nàng lại không thích nàng, không có người nào cả.
Giữa lúc Cung Quyết đang cảm khái nhân sinh, Cung Dĩ Mạt đã thả tay áo hắn xuống, xoa xoa eo, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn!
" Còn bị thương ở đâu nữa?"
Cung Quyết nhất thời buồn bực. "Không có."
Cung Dĩ Mạt cắn cắn môi dưới, rất chi là gian nan: "Hôm qua, Tư Vô Nhan đã nói cho ta biết rồi. Hắn nói..... Hắn nói đệ còn cắt một miếng thịt...."
Nói đến đây, nàng thật sự là không đành lòng nói tiếp, cái miệng nhỏ khẽ mếu. " Đệ, mau đem vết thương ra cho ta xem...."
Cung Quyết có chút bối rối.....
" Không có việc gì, đệ cũng đã bôi thuốc rồi, cũng bắt đầu kết vảy."