Cung Dĩ Mạt tay chân nhẹ nhàng đặt Cung Quyết nằm lên giường, tuy có chút quá sức, nhưng vẫn từng bước đến gần Tư Vô Nhan.

Nàng biết rất rõ, Tư Vô Nhan nhìn thì kiêu ngạo, nhưng ngoại trừ một tay y thuật xuất thần nhập hóa, hắn chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi!

Thấy Cung Dĩ Mạt tới gần, biểu tình Tư Vô Nhan cuối cùng cũng biến đổi, hắn ngồi thẳng dậy, hai tròng mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.

" Ngươi dám! Ngươi dám động vào một sợi lông của ta, liền chờ độc phát mà chết đi!!"

Cung Dĩ Mạt sắc mặt tái nhợt, nhưng ít nhiều Cung Quyết trong khoảng thời gian này bồi bổ cho nàng không ít nhân sâm tổ yến, nàng cũng không đến mức không dùng được lực!


"Việc nào ra việc đó, ngươi cứu ta là một chuyện, nhưng ngươi dám tổn thương hắn, chính là đi tìm chết!"

Cung Dĩ Mạt biểu tình lạnh lùng! Cánh tay nhỏ ngọc ngà trong chớp mắt bóp chặt lấy yết hầu đối phương!

Nàng chưa dùng sức, Tư Vô Nhan lại vô cùng căng thẳng, oán độc nhìn nàng.

" Ngươi có thể thử xem. Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này, ta cũng đã hạ độc Cung Quyết, ngoại trừ ta, không ai có thể giải được! Ngươi không sợ chết đã đành, chẳng lẽ, cũng không sợ hắn chết sao?"

Cung Dĩ Mạt cười, bàn tay nàng dần dần nắm chặt, trên mặt hiện lên một tia sát ý lạnh buốt.

"Đứa trẻ mà ta nuôi lớn, có thể sẽ bị phân tâm vì ta, nhưng tuyệt đối không bao giờ trúng phải ám toán của người khác."|

Lời nàng nói làm Tư Vô Nhan thật sự không cách nào phản bác. Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, mặc kệ hắn xuống tay như thế nào, Cung Quyết đều có thể tránh khỏi. Rõ ràng chỉ là một tiểu thiếu niên mới lớn, ánh mắt nhìn người khác lại âm trầm lộ ra tử khí. Có đôi khi hắn cảm thấy, nếu không phải vì hắn có thể cứu sống tiểu cô nương trước mặt này, Cung Quyết đã sớm giết chết hắn không biết chừng.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng hắn vô cớ sinh ra một nỗi ghen ghét cùng oán hận sâu sắc!

Vì cái gì?! Bọn họ rõ ràng không phải tỷ đệ máu mủ ruột thịt, lại có thể thấu hiểu sâu sắc lẫn nhau như vậy, tin tưởng, tín nhiệm nhau không có một chút nghi ngờ, hơn nữa lại có thể vì đối phương mà trả giá hết thảy! Vì cái gì?

Cho nên, hắn cố tình muốn phá hư, trên thế giới này căn bản không hề có tình cảm tốt đẹp nào cả! Bọn họ chưa từng bị đổ vỡ, chỉ là vì chưa gặp được mê hoặc không chịu được mà thôi!

Tư Vô Nhan càng nghĩ càng cảm thấy hận! Mà lúc này, ngón tay của Cung Dĩ Mạt bấu chặt vào yết hầu hắn, làm hắn dần dần hít thở không thông.

Sẽ chết phải không? Hắn cuối cùng cũng phải chết rồi sao?

Chết rồi cũng tốt, ở cái thế giới dơ bẩn này, hắn thật sự chịu không nổi nữa.

Mặt mày Tư Vô Nhan càng lúc càng đỏ, hắn ngồi, Cung Dĩ Mạt đứng, cánh tay nhỏ nhắn lại phát ra một lực đạo mạnh đến hủy diệt!

Hai mắt nàng bình tĩnh không gợn sóng, dường như không phải đang giết người, mà chỉ là đang làm một việc gì đó vô cùng bình thường!

Cuối cùng, cho đến khi Tư Vô Nhan há miệng thở dốc, gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt, nàng mới buông tay ra. Không khí đột nhiên ùa vào làm hắn khom lưng ho kịch liệt, ngã ngồi xuống đất, không còn duy trì được bộ dáng cao cao tại thượng, đùa giỡn khinh đời hàng ngày nữa. Cả người hắn co gập trên đất, ho vô cùng chật vật!

Cung Dĩ Mạt thân mình cũng hơi nghiêng ngả. Nàng một tay bám vào bên bàn, một tay đỡ đầu. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, nàng thật sự sẽ giết chết hắn!

Mà làm đương sự, Tư Vô Nhan vô cùng rõ ràng, vừa rồi, Cung Dĩ Mạt thật sự không phải chỉ hù dọa hắn, cũng không phải nói chơi, nàng thật sự sẽ giết chết hắn!

Nhận thức này làm Tư Vô Nhan bỗng nhiên cảm thấy sợ. Hắn ngày thường sở dĩ có thể thong dong tự nhiên đem sinh tử của người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, là bởi vì trong lòng bọn họ đều có nhược điểm, đều phải cầu cạnh hắn. Còn Cung Dĩ Mạt....

Tiểu cô nương này, mặc dù biết rõ bản thân mình có thể sẽ chết, vẫn thản nhiên sửa lại phương thuốc của hắn, chỉ vì không muốn lại làm đệ đệ bị thương.

Cho dù tính mạng bị hắn nắm ở trong tay, nàng vẫn có thể nói được làm được, nói giết liền giết, chỉ vì muốn xả giận cho đệ đệ mình.

Đệ đệ nàng đã lợi hại như vậy, nhưng vẫn bị hắn bày mưu tính kế..... Còn nàng.... Nàng rất khác. Nàng không để bụng tính mạng của chính mình, cũng không phải không để bụng tính mạng của đệ đệ. Nàng là tin tưởng vào bản thân, đối với người bên cạnh cũng vậy, tin tưởng vô điều kiện, cũng vô cùng không sợ chết, cho nên, nàng mới có thể to gan làm như vậy.

Cho nên, Tư Vô Nhan không có cách nào có thể đối phó nàng. Một người chết cũng không sợ, tâm tư cường đại, lại càng không có nhược điểm!

Thấy hắn cuối cùng cũng thông khí nhuận phổi, Cung Dĩ Mạt không biết từ khi nào đã thay lên một gương mặt tươi cười. Nàng vỗ vỗ bàn tay trắng trẻo chắc là có dính bụi, mỉm cười thân thiệt làm cho Quỷ Kiến Sầu Tư Vô Nhan nhìn thấy cũng tê dại da đầu.

Cung Dĩ Mạt hì hì cười nói. "Thường nghe người ta nói, Quỷ Kiến Sầu nói một không bảo hai, nói cứu người sẽ tuyệt đối không để cho hắn chết, cho nên mới có cái tên Quỷ Kiến Sầu. Nếu đã như vậy, ta đây, ngươi là tiếp tục cứu....hay là không cứu đây?"

Tư Vô Nhan cứng họng.

Cung Dĩ Mạt chỉ mỉm cười, nàng chính là người trọng sinh đó nha, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Nếu Tư Vô Nhan từ chối cự tuyệt, nàng còn có một trăm phương pháp khác bắt hắn phải đáp ứng!

Tư Vô Nhan hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, cố sức bò dậy, cười lạnh đáp lời.

" Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ngươi, sau đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết một cách còn thảm hại hơn nhiều!"

Cung Dĩ Mạt thấy hắn muốn đi, cũng không ngăn cản, chỉ nhàn nhạt cười. "Nếu đã như vậy, đa tạ!"

Không biết vì sao, nhìn nàng đắc ý, Tư Vô Nhan lại cảm thấy không cam lòng! Hắn nghĩ tới điều gì, dừng lại, đột nhiên cười.

" Ngươi hẳn là không biết, tiểu tử kia.....Ta không chỉ lừa hắn cắt máu sắc thuốc, ta còn nói muốn hắn cắt thịt làm thuốc dẫn! Hắn cũng thật sự cắt cho ta một miếng thịt rồi đấy! Không biết là, ngươi ăn chính máu thịt của đệ đệ mình, mùi vị có ngon hay là không đây..."

Nói xong, thấy Cung Dĩ Mạt sắc mặt khẽ đổi, hắn liền thỏa mãn tâm tình! Cười ha ha rời đi!

Mà những lời này của hắn, thật giống như một lưỡi dao sắc, tàn ác cắm phập vào tâm can Cung Dĩ Mạt!

Nàng bước đến bên giường, sắc mặt vốn dĩ tràn đầy căm giận cùng bực bội, lại nhìn thấy gương mặt trắng bệch không chút máu của Cung Quyết, liền biến thành nhàn nhạt chua xót cùng đau đớn.

Đúng vậy, nàng có tư cách gì mà tức giận chứ. Cung Quyết thông minh đến vậy lại rơi vào bẫy của Tư Vô Nhan, tất cả đều là vì nàng mà.....

Nghĩ đến đây, nàng rất là bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh Cung Quyết.

Nhìn xem, tốt chưa này, nàng vừa mới tỉnh, Cung Quyết lại ngã xuống, đúng thật là...


(Umi-chan: Mạt tỷ lại thu phục một anh nữa, ai dô, chia bớt cho mik một người đi à ~~~ Người trăm hộp sữa, người chả hộp nào a!!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play