Edit: Cây Nấm Nhỏ

__________________

Chương 9: Quan tâm sẽ loạn

Sở Yến hoàn toàn không dám trễ nải chút nào.

Người nọ vừa xuất hiện, Liễu Tĩnh Thủy gọi hắn ta là 'Dược Vương tiền bối', Sở Yến nghe rõ rành rạnh.

Tuy hắn là người ngoài nước, nhưng lần này tới Trung Nguyên vẫn chuẩn bị đầy đủ, tình huống hiện tại của võ lâm Trung Nguyên có hiểu biết nhất định.

Trong chốn võ lâm Trung Nguyên, người có y thuật cao thâm rất nhiều, nhưng được xưng hai chữ 'Dược Vương' thì chỉ có một, người đó là chưởng môn của Dược Vương cốc trong Phục Loan Ẩn Hộc.

Dược Vương cốc lập phái đã mấy trăm năm, các thế hệ Dược Vương đều có y thuật siêu phàm, địa vị trên giang hồ được tôn sùng cực điểm, Dược Vương nói sẽ có người chết, hắn sao dám chậm trễ?

Nhưng Sở Yến cảm thấy có kỳ lạ, Liễu Tĩnh Thủy gọi người nọ là 'Dược Vương tiền bối', tức là hai người có quen biết, với y thuật của Dược Vương, đương nhiên có thể cứu y? Vì sao không tự mình đưa y trở về tìm Giang Phù Nguyệt? Chẳng lẽ với người quen còn lười ra tay? Trong lời đồn đại người của Dược Vương cốc tính tình đều quái lạ, quả thật khiến người ta nhìn không thấu.

Sở Yến đi tới trước cửa phòng Giang Phù Nguyệt, Mục Ni ôm áo lông chồn đi theo sau. Bởi vì trên tay còn bế người, Sở Yến không thể gõ cửa được, Mục Ni ở bên cạnh, hắn gấp tới độ lười sai Mục Ni, trực tiếp hô lên: "Giang cô nương!"

Tay Mục Ni còn chưa gõ lên cửa, tốc độ không so được với âm thanh của hắn.

"Đợi một lát!" Tiếng của Giang Phù Nguyện bên trong vang lên, sau đó có vài tiếng động, cửa phòng mở ra.

Trong nháy mắt cửa phòng mở, Giang Phù Nguyệt nhìn Liễu Tĩnh Thủy nhắm nghiền hai mắt, rõ ràng là hồn mê bất tỉnh, sắc mặt lập tức thay đổi, hoảng sợ kêu lên: "Tại sao lại ra nông nỗi này?! Mau đưa huynh ấy vào!"

Sở Yến thấy nàng như thế cũng kinh hoàng, lập tức khẩn trưởng, vội vàng cùng Mục Ni đưa người vào trong.

Giang Phù Nguyệt lấy từ trong hòm thuốc ra một viên nhét vào miệng y, sau đó lầm bầm: "Không phải huynh ấy đi Kiếm Lư một chuyến sao, sao lại ra nông nỗi này..."

"Ta......" Sở Yến lắp ba lắp bắp, cuối cùng vẫn không nói nên lời, chẳng lẽ nói với người ta, người này đánh nhau với một mình trận rồi thành như vậy?

"Hàn Băng chưởng..." Giang Phù Nguyệt hít một hơi thật sâu "Huynh ấy gặp ai thế...."

Sở Yến chột dạ không thôi, Hàn Băng chưởng là do hắn đánh... Hắn nín thở không chớp mắt, thở mạnh cũng không dám, sợ bị người nhìn ra manh mối.

Giang Phù Nguyệt không chất vấn hắn cũng không tiếp tục hỏi chuyện này.

Nàng ta sờ lên mạch tượng của Liễu Tĩnh Thủy, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại, nói với Sở Yến: "Làm phiền thiếu cung chủ gọi đệ đệ của ta tới đây giúp." Nói xong xoay người tìm vài thứ trong hòm thuốc.

Sở Yến lập tức xoay người bay ra ngoài, Mục Ni cất kỹ áo lông chồn rồi mới im lặng theo sau, hắn chạy loạn một hồi, vội vàng đi gọi Giang Phù Ngọc tới.

Cả hai tỷ đệ bận rộn một hồi, hết ghim châm rồi đút thuốc, sau khi tình hình của Liễu Tĩnh Thủy tốt lên một chút, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mày của Giang Phù Nguyệt vẫn chưa giãn, nàng nói với Giang Phù Ngọc: "Lần này bị thương quá nặng... Tiểu Ngọc, đệ đi hỏi một chút, xem trong học viện có tiền bối nào sử dụng công pháp dương khí hay không."

Giang Phù Ngọc lên tiếng đáp ứng xong, Sở Yến tiện miệng hỏi: "Tại sao phải tìm người sử dụng công pháp dương khí?"

Giang Phù Nguyệt do dự một chút, nhớ tới Liễu Tĩnh Thủy không muốn cho người bên ngoài biết việc mình trúng hàn độc, trong phút chốc không biết có nên nói hay không.

Lại nghĩ tới người này là người của Hoán Hỏa cung, nàng lại không băn khoăn nữa.

Trước nàng từng nghe qua đặc thù công pháp của Hoán Hỏa cung, hình như là dương khí, nước xa không thể cứu lửa gần, rõ ràng trước mắt có một người, sao còn phải đi học viện tìm thêm.

Nàng quyết định xong, thừa dịp nói: "Bây giờ trong cơ thế hắn hàn khí quá nặng... Cần có nội lực dương khí trợ giúp đả thông kinh mạch, triệt tiêu hàn khí." Chỉ nói là hiện tại hàn khí quá nặng, không nói là hàn độc, cũng không tính là tiết lộ bí mật.

Đáng tiếc nàng không biết, từ lúc xảy ra chuyện ở hồ Tinh Nguyệt, Sở Yến đã biết việc Liễu Tĩnh Thủy trúng hàn độc rồi.

Sở Yến nghe vậy hai mắt sáng ngời: "Ta chính là người tu công pháp dương khí này."

Hoán Hỏa cung, chữ 'hỏa' trong tên, còn có thể tu luyện công pháp âm hàn sao?

Nét mặt hai chị em Giang gia lập tức vui mừng lộ rõ, Mục Ni biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nhíu mày gọi: "Thiếu cung chủ!"

Sở Yến nói: "Ta tự có chừng mực. Giang cô nương, ta nên làm gì?"

Mục Ni không nói nữa, gã lo lắng Sở Yến hao phí tâm tư, nhưng Sở Yến đã quyết định, gã không thể nói gì nữa.

Bên kia Giang Phù Nguyệt hướng dẫn làm thế nào để có thể dẫn chân khí tiêu tan hàn khí trong cơ thể Liễu Tĩnh Thủy một lần, phương pháp này phải là người có nội lực thâm hậu thi triển, Sở Yến có thể liên tục đánh bại cao thủ Trung Nguyên, nội lực đương nhiên không tầm thường, này cũng đủ trị nội thương cho Liễu Tĩnh Thủy rồi.

Giang Phù Nguyệt nói xong, Giang Phù Ngọc sợ hắn nghe thấy phức tạp, ngại phiền mà đổi ý, vội vàng nói: "Sơ thiếu cung chủ, xin ngươi hãy cứu Liễu đại ca."

Sau khi hiểu rõ, Sở Yến không nói nhiều, nâng người dậy ngồi phía sau y vận công.

Hai tay chạm vào sau lưng Liễu Tĩnh Thủy, cảm giác lạnh lẽo từ xương tủy đột nhiên đánh úp khiến hắn run rẩy một hồi.

Vừa rồi hắn ôm người tới, Sở Yến không chú ý nhiệt độ cơ thể y thấp như thế, hiện tại chạm vào thân thể người này mới phát hiện lạnh lẽo như không phải người sống...

Chính hắn còn tường mình sờ vào một cục nước đá.

Sở Yến chuyển động công pháp, lúc này từ từ đẩy lùi hàn khí bên trong ra ngoài.

Hàn độc? Chẳng lẽ y quanh năm bốn mùa đều mặc áo lông chồn không rời là vì chuyện này?

Hay là vì y sử dụng nội lực, khiến hàn độc tái phát? Vừa lúc đó mình là dùng Hàn Băng chưởng đánh trúng y... Cho nên mới khiến y bị thương nghiêm trọng như thế?

Trong lòng Sở Yến không khỏi nảy sinh ra rất nhiều suy đoán, càng đoán trong lòng càng áy náy.

Trước đó một chưởng này, chỉ sợ thật sự thương tổn y. Hắn đánh trúng Liễu Tĩnh Thủy, là Hàn Băng Liệt Hỏa chưởng, bị hắn phân làm hai, chỉ lấy Hàn Băng.

Vốn khi Liễu Tĩnh Thủy dùng chiêu 'Hàn Thủy Sinh Cốt' che lấp nội lực của hắn, có chút không phục, muốn dùng nội chiêu tương tự đáp lại mà thôi... Ai ngờ cố tình lại không đúng dịp như thế.

Nhưng mà... ai biểu y lại cứng đầu mà chống đỡ! Sở Yến tưởng tượng lại, đúng là điên khùng.

Nếu lúc ấy y dừng tay, chân khí nói không chừng cũng không khô kiệt tới mức này... Tự mình chống chọi, không muốn sống nữa chắc! Giờ thì hay rồi, nội thương này mà muốn khỏi hẳn, ít nhất cũng phải một tháng.

Người này rốt cuộc cứng đầu vì cái gì vậy! Rõ ràng có thể không để bản thân bị thương thành như thế kia mà!

Khí ấm từ trong cơ thể Sở Yến bơi vào trong người của Liễu Tĩnh Thủy, bắt đầu từ trong kinh mạch thong thả di chuyển.

Chân khí của y không còn bao nhiêu, nội lực hỗn loạn, kinh mạch toàn thân đều có cảm giác ngưng trệ, như bị đóng băng. Nhưng lúc này có một luồng khí nóng chảy vào bên trong chậm rãi hòa tan nội lực hỗn loạn, hàn băng vô cùng tận trong cơ thể dần dần bị xua đi.

Quá trình này cực kỳ dài, phải có được kiên nhẫn, trán Sở Yến tích ra mồ hôi.

Ban đầu Liễu Tĩnh Thủy không chút phản ứng, về sau cúi đầu rên rỉ thành tiếng.

Trong cơ thể khí nóng và khí lạnh dánhd nhau, đau đớn sinh ra có thể hiểu được, cho dù là lúc y thần trí không tỉnh táo, đau đớn vẫn không thể kiềm chế.

Không biết di chuyển chân khí bao lâu, mái tóc dợn sóng của Sở Yến dán vào hai má, mặt trời bên ngoài đổi thành mặt trăng, hàn khí mới bị Sở Yến xua đi toàn bộ.

Cuối cùng thành công rực rỡ... Sở Yến thở ra một cái thật dài, phát hiện ngoài phòng trăng đã treo cao.

Hắn đỡ người nằm xuống, leo xuống giường, trong lúc làm ra động tác này có cái gì bị kéo theo, sau đó nghe tiếng một vật nhỏ rơi xuống đất.

Quay đầu lại nhìn, dưới đất có một vật gì đang tỏa ánh vàng lập lòa, đúng là chiếc bông tai mà Liễu Tĩnh Thủy tháo xuống của hắn.

Sở Yến không khỏi ngẩn người, ngón tay lại xoa vành tay của mình.

Hồi tưởng lại, một đao tháo xuống bông tai của mình, thật sự rất mềm mại, thật sự rất dịu dàng...

Thật sự giống như có một người nhẹ nhàng tháo bông tai xuống giúp mình, rất cẩn thận, như sợ làm hắn đau, mềm nhẹ tới mức bản thân không có chút cảm giác.

Có đao như thế sao...

Đao, không phải nên càng bén nhọn càng tốt sao.

Đao khí như thế, là y cố tình ư?

"Cái này là gì vậy?" Giang Phù Nguyệt nhìn vật bằng vàng dưới giường, cảm thấy kỳ quái, nàng ta rõ ràng thấy vật này rơi từ trên người Liễu Tĩnh Thủy xuống, nhưng cái này vừa là vàng vừa có bảo thạch, màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng phức tạp kỳ lạ, hoa lệ chói mắt như thế cũng không giống phong cách của Liễu Tĩnh Thủy.

Sở Yến nghe vậy giật mình hồi hồn, khom người nhặt chiếc bông của mình lên.

Thấy hắn nhặt lên, Giang Phù Nguyệt lúc này mới để ý trên tai hắn có cái giống y đúc, đúng là trang sức hoa lệ phức tạp.

Nàng hơi giật mình, trong đầu trắng toát, phong cách này quả nhiên không phải của Liễu Tĩnh Thủy, là của thiếu cung chủ Tây Vực.

Là thứ gì đó của Sở Yến, tại sao lại trên người Liễu Tĩnh Thủy? Vừa rồi mình nhìn nhầm sao, thứ kỳ quái thật ra là rơi từ trên người Sở Yến xuống?

"Là của ta." Sở Yến nói, chộp bông tai vào trong tay, kêu Mục Ni tạm biệt rời cửa.

Bên ngoài ánh trăng như nước, hết sức yên tĩnh, người đi đường cũng không tự giác mà nhẹ chân, sợ làm phiền chút thanh tịnh này.

Nhưng vừa rời khỏi cửa đi vài bước, Sở Yến đột nhiên dừng lại, sợ hãi kêu lên: "Chết cha!"

Mục Ni thấy hắn đột nhiên dừng lại, còn kinh sợ như thế, nghi ngờ hỏi: "Thiếu cung chỉ, có chuyện gì?"

Sở Yến sờ bên hông mình vài cái, cầu hương nhỏ của Liễu Tĩnh Thủy... hắn còn chưa trả lại!

Mục Ni nhìn hắn không ngừng sờ eo mình, lại hỏi: "Ngươi tìm cái gì? Rơi cái gì mất rồi sao?"

"Không phải... Có đồ của người ta ta quên trả lại rồi." Nói xong Sở Yến tháo cầu hương nhỏ trên thắt lưng xuống.

Sở Yến nhìn cầu hương do mình tiện tay lấy được, lại nhìn cánh cửa đóng chặt, nhìn cửa phòng rồi nhìn cầu hương, qua lại mấy lần, suy nghĩ xoắn xít một hồi, cuối cùng vẫn không trở lại trả đồ.

Trễ thế rồi, hay là hôm khác đi. Người kia cũng phải nghỉ rơi, tới quấy rầy người ta không tốt.

Ừ, không đi, hôm khác trả lại.

"Sau này rồi nói, chúng ta đi về trước. Ta hơi mệt..." Sở Yến cất bước đi trước, Mục Ni thấy hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng không quay đầu lại, lúc này mới đuổi kịp.

Khi cất bước, mùi trên cầu hương lặng lẽ trôi vào màn đêm, mùi vị bên trong cầu hương có chút điềm đạm lại có chút ngọt ngào, vị ngọt này làm cho mùi hương điềm đạm có vài phần khó hiểu.

Mùi hương đặc biệt như thế, thật sự làm người ta có chút khó quên, mỗi khi ngửi được mùi này, lập tức khiến người ta không tự chủ được nhớ tới chủ nhân của cầu hương.

Mình vừa giúp y xua hàn khí, lại có tỷ đệ Giang gia bên cạnh chăm sóc, chắc là y không có chuyện gì nhỉ?

Không đúng, mình lo lắng cái khỉ gì? Cũng không phải người trong nhà, hao hơi cái gì?

Sở Yến hừ nhẹ, nhanh chân trở về chỗ của mình.

Cuối cùng hắn quy phần lo lắng của mình về việc không thể phân thắng bại với Liễu Tĩnh Thủy.

Trận chiến hôm nay đương nhiên không thể y theo lời hẹn, hắn đường đường là thiếu cung chủ Hoán Hỏa cung, tuyệt đối không thể lợi dụng lúc người ta mang bệnh ốm đau. Hắn phải đợi Liễu Tĩnh Thủy khỏi bệnh, mới tỷ thí một trận đàng hoàng với y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play