Tận hai ngày sau, Liễu Tĩnh Thủy mơ màng tỉnh lại nhưng chỉ tỉnh được một lát y lại bất tỉnh, như vậy lặp lại mấy ngày, rốt cuộc mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cho nên khi Sở Yến có thể nhìn thấy Liễu Tĩnh Thủy đi lại nói chuyện đã là chuyện của mấy ngày sau.
Giang Phù Nguyệt nói nội thương của y rất nghiêm trọng, còn phải tĩnh dưỡng mấy ngày, bởi vậy Sở Yến nghe Liễu Tĩnh Thủy tỉnh lại, chỉ đi dòm y một cái, tiện tay trả lại cầu hương rồi biết điều rời đi không làm phiền người ta nữa.
Học viện Ẩn Sơn lớn như thế, có rất nhiều nơi để ý, mấy ngày nay hắn đi dạo xung quanh học viện, sau đó luyện đao, tìm hiểu chiêu thức ngày đó của Liễu Tĩnh Thủy một chút.
Mặt trời lên cao, Sở Yến trong đình nghỉ tới trưa.
Mặc dù đã vào đông, nhưng dãy núi mười hai đỉnh nằm phía Đông Nam, trong núi có nhiều cây xanh, lúc này trong đình tàn lá xanh đung đưa, Sở Yến đứng bên trong, nhìn chăm chú vào một tàn cây cách đó không xa, đao khí như gió, lấy một phiến lá xanh từ trên cây xuống.
Gió lớn này cuốn qua một trận, đầu tiên làm rơi một lá cây, sau đó lại thổi rung thêm vài lá nữa.
Lá rụng xuống, nhẹ nhàng chao đảo, Sở Yến nhìn lá rơi đầy trời, thở dài.
"Thiếu cung chủ." Mục Ni thấy hắn không nhúc nhích, đi tới gần.
Sở Yến nghe tiếng, xoay người, đột nhiên nói với gã: "Mục Ni, ngươi đừng di chuyển."
Loan đao trong tay vung lên, kình lực cuốn tới, gió táp cuồn cuộn nổi lên, chớp mắt bay tới trước mặt Mục Ni, đao gió giống như mũi tên, bắn vào bên hông Mục Ni, loan đao bên hông gã bị đánh rơi xuống.
Một đao này là dùng chiêu 'Giải Lạc Tam Thu'.
Sở Yến nhíu mày cất loan đao vào, lẩm bẩm nói: "Không đúng... Vẫn không đúng... Hắn làm thế nào mà đao khí có thể mềm nhẹ như vậy chứ..."
Một chiêu 'Giải Lạc Tam Thu' hắn đã luyện vô số lần, nhưng vẫn không thể điều khiển được lực tạo ra có thể mềm mại như tơ giống Liễu Tĩnh Thủy được, đừng nói là tháo xuống bông tai, cho dù là đánh rơi một cái lá, khi hắn chém đao tới, đao khí khiến đám lá xung quanh đều rơi rụng hết.
Với nội lực của hắn, chặt ngang một thân cây là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng mà việc bứt lá cây, hơn nữa chỉ bứt một lá thì hắn lại làm không được.
Vừa muốn chứa đựng sức mạnh bão táp, vừa phải có mềm nhẹ trơn láng, thực sự quá khó.
"Thiếu cung chủ." Mục Ni thở dài, xoay người nhặt bội đao của mình lên "Tại sao ngươi cứ muốn luyện chiêu này thế? Vu Phong kiếm pháp ở võ lâm Trung Nguyên chỉ là một bộ pháp bình thường mà thôi, có cái gì đáng để suy ngẫm nhiều thế?"
Sở Yến hừ nhẹ: "Vu Phong kiếm pháp của Liễu Tĩnh Thủy, có thể so với Vu Phong kiếm pháp phàm phu tục tử kia sao?"
Vu Phong kiếm pháp quả thật tầm thường, chiêu thức đơn giản, ai cũng học được, nhưng có thể dùng như Liễu Tĩnh Thủy, mới là phi thường.
Y cũng sử dụng Vu Phong kiếm pháp, nhưng lại không chỉ đơn giản là chú ý chiêu thức còn là phải dồn cả hình thức lẫn tinh thần vào, thậm chí đôi khi chỉ tập trung vào tinh thần mà vứt bỏ hình thức.
Mỗi chiêu đều dùng lĩnh ngộ của bản thân dung nhập vào, mỗi thức đều có thể biến hóa ngàn vạn, rõ ràng là Vu Phong kiếm pháp nhưng cũng không phải là Vu Phong kiếm pháp.
Giống như một chiêu 'Giải Lạc Tam Thu' này, giống như gió xuân mềm nhẹ chứ nào phải gió thu dưới lá.
Mục Ni lạnh lẽo nói: "Nói như ngươi chẳng phải giống mấy tên môn sinh trong kia sao."
Liễu Tĩnh Thủy ở học viện Ẩn Sơn được tôn sùng, tất cả đệ tử trong học viện chỉ cần nhắc tới y là lập tức khen lấy khen để.
Mấy ngày nay Mục Ni nhiều lần ngẫu nhiên nghe được mấy đệ tử kia bàn luận về Liễu Tĩnh Thủy, thần sắc chẳng khác nào trái tim thiếu nữ, nội dung đơn giản chỉ như đao pháp của Liễu tiên sinh tinh xảo tuyệt vời như thế nào, cảnh giới cao như thế nào, văn võ song toàn tuấn mỹ vô song toàn thiên hạ như nào...
Gã nghe những lời này, cũng nhớ kỹ, so với những lời của Sở Yến khi nãy cực kỳ tương tự, hơn nữa giọng điệu của Sở Yến khi nói câu vừa rồi, còn hơn cả 'thổi phồng' nữa ấy chứ.
Sở Yến thu loan đao của mình vào vỏ, nói: "Không có cách nào, hắn quả thật rất lợi hại, một chiêu này ta nghĩ nhiều ngày như thế, vẫn không học được. Trong mạnh có nhẹ, trong mềm có cứng... Đạo lý thì ta hiểu, nhưng phải thực hành thì hoàn toàn không được."
Từ trước tới nay hắn kiêu ngạo như thế, đây là lần đầu tiên Mục Ni nghe hắn nói người khác lợi hại, không khỏi nhìn hai mắt hắn thêm vài lần, hỏi: "Lạc Tát, ngươi tính thật sự sẽ hẹn chiến với hắn lần nữa?"
Có thể được một người kiêu ngạo như thế khen tặng, cảnh giới của Liễu Tĩnh Thủy có thể dùng lời để nói sao.
Mục Ni hiểu rõ sự chênh lệch hiện giờ của Sở Yến và Liễu Tĩnh Thủy, ngày ấy Liễu Tĩnh Thủy chỉ dùng chiêu thức đơn thuần cũng có thể chặn lại Sở Yến một thời gian ngắn, nếu thân thể y không có chuyện gì, Sở Yến làm sao là đối thủ của người ta được.
Chờ khi thân thể y tốt lên, hắn đi đánh nhau lần nữa cũng có ý nghĩa gì đâu.
"Ta biết hiện tại ta không thắng được hắn." Sở Yến gật đầu nói "Nhưng chiêu thức của hắn tinh xảo kỳ diệu như thế... Ta nghĩ kỹ rồi. Cho dù ta thua hắn, truyền ra ngoài cũng không sao, không mất mặt."
Trận chiến với Liễu Tĩnh Thủy, hắn học được rất nhiều, nhiều ngày hồi tưởng lại mấy chiêu thức trong Vu Phong kiếm pháp khiến đao pháp của hắn tiến bộ không ít.
Mà những người hẹn chiến trước đó, phần lớn đều bị nội lực của hắn áp chế, về cơ bản hắn không học hỏi được gì.
Liễu Tĩnh Thủy dùng một bộ kiếm pháp nhập môn bình thường trên giang hồ có thể mua được bất cứ lúc nào biến hóa tới tình trạng này, vậy thì võ công khác vào tay y lại có thể trở thành cái gì? Sở Yến mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng không tự chủ được hưng phấn, hận không thể lập tức chạy tới trước mặt Liễu Tĩnh Thủy đánh lộn một hồi.
Sở Yến xoay người đi chỗ khác, nói: "À, mấy hôm nay ta không gặp hắn, tình trạng đã tốt hơn chưa?"
Mục Ni đáp: "Vừa rồi trước khi tới đây, thấy hắn tưới cây ở đình Tư Lạc, có thể ra khỏi cửa, không sao rồi."
Bước chân Sở Yến dừng lại, quay đầu hỏi: "Đình Tư Lạc? Không phải gần đây sao?"
Mục Ni gật đầu, chỗ cho khách ở tại học viện Ẩn Sơn cách hồ tưới kia không xa, bình thường Sở Yến cũng hay đi tới bên cạnh hồ đó nhìn một lát.
Khóe miệng Sở Yến cong cong: "Đúng lúc, vì Hàn Băng chưởng của ta mà thương thế của hắn nghiêm trọng, có phải nên đi nói cái lời xin lỗi không?"
Mục Ni như nhìn thấy quái vật, hai con mắt xanh biếc tràn đầy ngạc nhiên: "Lạc Tát, thì ra ngươi còn biết xin lỗi nữa hả?"
"Nhưng mà ta không có quà tặng gì..." Sở Yến có chút buồn rầu "Mục Ni, không bằng ngươi xem ta có trang sức thắt lưng gì màu trắng, nhìn thuần khiết một chút. Ta đi trước."
"Lạc Tát......" Mục Ni mở miệng gọi hắn lại, chỉ thấy hắn nhảy hai ba bước đã rời khỏi đình.
Muốn Mục Ni đi tìm thắt lưng trang sức màu trắng nhìn thuần khiết một chút? Cái này đúng là làm khó gã rồi, trong mắt Mục Ni cái đám trang sức kia có gì khác biệt đâu?
Sở Yến hoàn toàn không nghĩ tới điều này, chỉ lo đi tới đình Tư Lạc của mình bên kia, Mục Ni luôn làm việc lưu loát lại dính phải đề khó, quay trở về nhìn đám đồ vật nọ không biết phải làm sao.
Tư lạc phán thủy, bạc thải kỳ cần. Ngày xưa những thành phần tri thức tới miếu bái tế Khổng tử, thường hái cần tây cắm vào mũ đặt trong ao ở đình, thể hiện tài văn chương. Theo điển cố này, bên trong học viện cũng dùng ba mươi mẫu đất để đào ra một 'phán trì', giữa đó xây một đình Tư Lạc, nước trong ao trồng đủ loại hoa sen, cần tây, mỗi khi mùa hạ đến, cây xanh đón gió, sen hồng sáng bừng, cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp. Không khéo hiện tại là mùa đông giá rét, trên mặt nước cái gì cũng không có, chỉ có một đình Tư Lạc lẳng lặng nổi trên bề mặt.
Vì thế Sở Yến vừa tới, liếc mắt một cái đã thấy Liễu Tĩnh Thủy trong đình.
Cách thật xa hắn đã nghe được tiếng đàn dịu dàng truyền ra, theo gió bay đi.
Hắn bước lên cầu, đi vào trong đình.
Liễu Tĩnh Thủy không còn chút tiều tụy nào, chỉ có sắc mặt hơi tái, trừ chút dấu hiệu bệnh trạng đó ra thì không biết rằng y vừa bệnh nặng, giờ phút này y ngồi trong đình đánh đàn, cực kỳ thanh thản tự nhiên.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, khóe mắt nhìn thấy một bóng người màu đỏ, không khỏi cười, nói: "Sở thiếu cung chủ."
Sở Yến ban đầu còn có chút khẩn trưởng, ngày ấy độc phát của Liễu Tĩnh Thủy và mình không liên can nhưng một chưởng kia lại khiến hàn độc nặng thêm, hắn lo lắng Liễu Tĩnh Thủy trách mình, cho nên mới hồi hộp như thế.
Bây giờ nhìn Liễu Tĩnh Thủy không chút giận hờn, còn chủ động bắt chuyện với mình, lo lắng trong lòng đã tan thành mây khói.
Bước chân hắn nhẹ nhàng đi rất nhiều, nhanh chóng vào đình, trang sức trên người phát ra âm thanh không ngừng: "Sao ngươi lại đánh đàn?"
Liễu Tĩnh Thủy xoa xoa dây đàn, cười nhạt nói: "Kẻ sĩ không vô cớ bỏ đàn."
(*Kẻ sĩ ý là người có học thức.)
Lời y nói, Sở Yến cũng hiểu sơ sơ. Dù sao mấy ngày trước hôn mất bất tỉnh không xuống giường được, nếu không cũng không bỏ đàn.
Sở Yến hỏi: "Ngươi thích đánh đàn thế à? Chơi vui vậy sao?"
Liễu Tĩnh Thủy lại cười, chậm rãi nói: "Quân tử đối với cầm sắt dùng lễ nghi, dùng cũng là thật tâm."
Lần này Sở Yến nghe không hiểu.
"Có nghĩa là sao?" Sở Yến ngồi xuống bên cạnh y "Ngươi đừng khi dễ tiếng Hán của ta không tốt, nói cái gì mà ta nghe hiểu đi."
Ngón tay Liễu Tĩnh Thủy hơi dừng lại, tiếng đàn cũng không bị cắt đứt, y khẽ cười: "Đánh đàn là vì tinh thần và thể xác, không phải là trò vui đùa."
Y nói chuyện văn vẻ nho nhã như thế, là cố ý. Theo lý mà nói tính cách y trầm ổn, nếu biết Sở Yến là người Hồ, y nói chuyện giản dị thông thường hắn sẽ dễ hiểu hơn, cũng coi như tôn trọng.
Nhưng cố tình mỗi lần nhìn thấy Sở Yến, y lại không nhịn được muốn đùa người ta... Không biết làm sao lại thế.
Sở Yến nghe xong hiểu, vui vẻ, cười nói: "Đàn một bài mà còn dùng thật tâm hả?"
"Cầm vừa là thầy vừa là bạn, đương nhiên phải dùng tâm." Liễu Tĩnh Thủy quay đầu nhìn hắn "Đã nhiều ngày ốm đau trên giường, chiêu đãi không chu đáo, mong thứ lỗi."
"Cái này không sao." Sở Yến nhẹ lắc đầu "Nếu không phải một chưởng của ta, thì thương thế của ngươi sẽ không nghiêm trọng như vậy... Là ta xin lỗi ngươi mới đúng."
Liễu Tĩnh Thủy cười khẽ, lắc đầu bảo: "Tài nghệ ta không bằng người, cam nguyện chịu thua, không có gì để nói."
"Cái gì mà tài nghệ không bằng người... " Sắc mặt Sở Yến lập tức thay đổi "Ngươi cũng biết, mấy ngày nay ta luôn nhớ một chiêu kia của ngươi..."
Hắn nói xong chỉ vào giữa không trung, một đường khí lực bay ra, bay quanh vòng ven đình, giây lát lại đánh rơi một cái đèn lồng xuống.
Vẫn là 'Giải Lạc Tam Thu'.
"Luôn cảm thấy không đúng." Sở Yến nhìn đèn lồng rơi xuống, bất đắc dĩ thở dài "Lúc này không thể giữ ước hẹn, chờ ngươi khôi phục công lực, chúng ta so đấu thêm một lần nữa được không?"
Liễu Tĩnh Thủy nhìn thấy một chiêu của hắn rất rõ ràng, hơi hơi nhướng mày hỏi: "Thì ra thiếu cung chủ tới là để học lỏm."
Sở Yến sửng sốt, nhìn ra y đang nói giỡn, chợt mỉm cười: "Vu Phong kiếm pháp của võ lâm Trung Nguyên ngươi ai chẳng biết, lỏm cái gì không biết?"
"Nhưng cái này là Vu Phong kiếm pháp của ta." Liễu Tĩnh Thủy nhìn hắn chăm chú "Thiếu cung chủ có phải nên gọi ta một tiếng 'sư phụ' hay không?"
Sở Yến cười một tiếng ngắn, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn thẳng vào y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT