Hứa Thời Diên thực tập trong bệnh viện nửa năm, gặp rất nhiều bệnh nhân, cũng gặp rất nhiều loại vết thương, hoặc nông hoặc sâu vân vân,… Kiến thức thực tế cho hắn biết vết thương của Mẫn Việt không nguy hiểm nhưng hắn vẫn cực kỳ lo lắng, cứ đứng trước cửa phòng phẫu thuật bồn chồn không yên.
Mấy tiếng sau, Mẫn Việt được chuyển vào phòng hồi sức. Anh vẫn đang ở trạng thái hôn mê, đôi môi trắng bệch do mất máu, trên người có hai vết thương hở, một là do dao chém, một là vết phẫu thuật. Hứa Thời Diên cực kỳ đau lòng nhìn ống dẫn lưu cắm ở chỗ xương sườn Mẫn Việt.
Hắn im lặng ngồi đó chờ Mẫn Việt tỉnh dậy. Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh Mẫn Việt đè mình xuống dưới là Hứa Thời Diên thấy trong lòng như bị xé ra, nếu con dao lệch một chút thôi là có thể đâm vào xương sống hoặc tim, kết quả không cần nghĩ cũng biết nghiêm trọng cỡ nào. Hắn nắm tay Mẫn Việt kề sát lên mặt, cảm nhận được nhiệt độ không khác mình mấy, khi ấy hắn mới yên tâm rằng Mẫn Việt vẫn còn đây.
Nửa tiếng sau Mẫn Việt mở mắt. Hứa Thời Diên đang ngẩn người cũng bật dậy qua hỏi khẽ: “Mẫn Việt?”
Mẫn Việt chỉ đáp lại một chữ mà Hứa Thời Diên đã kích động đến mức hoảng loạn, “Anh, anh đừng di chuyển, ngực anh vẫn còn đang cắm ống dẫn lưu, vết thương sau lưng khâu rồi, mấy ngày này anh phải ở bệnh viện…”
Mẫn Việt thấy Hứa Thời Diên run run như sắp khóc, anh hơi cong môi một chút hỏi: “Giật mình hả?”
“Vâng, nếu không phải tại em…”
“Không phải tại em.” Mẫn Việt cắt ngang lời Hứa Thời Diên định nói, bóp nhẹ bàn tay cậu trai như an ủi.
Mẫn Việt không hề hối hận khi đỡ dao cho cậu thanh niên, dưới tình uống ấy anh không thể để cậu bị thương được. Mãi đến vừa nãy anh vẫn còn thấy may rằng người phải nằm đây là bản thân mình, cậu trai phải an toàn không chút tổn hại anh mới yên tâm.
Hứa Thời Diên bị đuổi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó hắn về với bát cháo trên tay rất nhanh, hắn định đút cho Mẫn Việt ăn làm anh dở khóc dở cười:
Anh tự làm được, không cần phải đút. Với cả, em mua có một hộp cháo à? Em không thấy đói sao?”
Bấy giờ Hứa Thời Diên mới cảm thấy đói nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đặt cháo và thìa lên bàn nhỏ liền giường của Mẫn Việt, mạnh mồm nói: “Em không đói.”
“Mau ăn chút gì đi, đừng như thế.”
Hứa Thời Diên vẫn chưa hết sợ, “Không được, em phải nhìn anh.”
Mẫn Việt bất đắc dĩ, “Thế em uống chút cháo đi.”
Hai người chia nhau ăn sạch bát cháo, Hứa Thời Diên cứ ngồi lặng im bên giường Mẫn Việt. Mẫn Việt thấy thế bắt đầu hơi sợ: “Hứa Thời Diên, anh không sao, em có nhìn anh thế chứ nhìn anh nữa anh cũng không khỏe lại ngay được.”
Hứa Thời Diên cũng hiểu giờ mình hơi điên điên nên nói: “Vâng, em chỉ ngồi một lúc nữa thôi rồi đi làm thủ tục cho anh.”
Mẫn Việt đùa: “Bác sĩ Tiểu Hứa có gì mà chưa gặp qua, sao lại bị vết thương thế này dọa sợ được?”
Hứa Thời Diên nghiêm túc nói: “Vết thương trên người khác là của người khác, nhưng vết thương trên người em yêu thì lại khiến em đau lòng đến chết.”
“Ừ, thôi không sao rồi.” Mẫn Việt thấy mắt cậu trai đã sụp xuống sâu, anh thở dài bảo, “Em nghỉ tí đi, anh cũng buồn ngủ rồi.”
Hứa Thời Diên không bướng nữa, hắn nghe lời Mẫn Việt nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng tay thì vẫn giữ lấy tay Mẫn Việt. Cơ thể chịu áp lực quá lâu nay đã mệt rã rời nên Hứa Thời Diên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Mẫn Việt nhìn cậu trai cao lớn nằm úp sấp bên giường mình, anh không nhịn nổi bật cười.
Hứa Thời Diên trẻ tuổi đơn giản mà cũng thẳng thắn. Anh đã từng nghĩ cậu là người chỉ thích hưởng lạc, cũng không biết là anh hiểu lầm hay do cậu đã thay đổi, tình yêu của cậu thanh niên thể hiện ra quá mức thuần khiết, không người nào có thể nghi ngờ nó.
Ngủ được một giấc thì Hứa Thời Diên cũng bình tĩnh lại, không còn trạng thái dở hơi điên khùng như vừa nãy nữa. Hắn về nhà tắm và cho Seeger Lý Bạch ăn. Xong xuôi mới dọn đồ cho người nằm viện, cuối cùng là mua đồ ăn tối ở cạnh bệnh viện rồi lên phòng bệnh.
Sau khi ăn xong thì Hứa Thời Diên pha nước ấm vào chậu rồi bê lên giường nói với Mẫn Việt: “Để em lau người cho anh.”
Mẫn Việt thấy cậu trai đã chuẩn bị hết rồi nên cũng không từ chối nữa: “Ừ, nhờ em.”
Cả một ngày nay Hứa Thời Diên không dám vén chăn để kiểm tra vết thương của Mẫn Việt, giờ đây phải mở ra để lau người khiến tay hắn run rẩy mất tự chủ.
Vì có cắm ống dẫn lưu ở ngực nên Mẫn Việt không mặc áo. Hứa Thời Diên thấy trong ống dẫn máu đỏ vẫn đang chảy đứt quãng.
Hắn lấy khăn lông thấm nước ấm lau từ cổ Mẫn Việt xuống, mắt chua cực kỳ, còn run run hỏi: “Đau không anh?”
Mẫn Việt cười nói: “Hết thuốc tê rồi nên có đau hơn chút, nhưng mà vẫn chịu được.”
Anh nói không đau thì cậu trai cũng không tin, vì thế anh vuốt nhẹ trán Mẫn Việt nói: “Em đừng lo.”
“Đêm nay em ở lại trông anh.”
Hứa Thời Diên ngồi cạnh giường nói chuyện với Mẫn Việt: “Hôm nay Mẫn tiên sinh đến thăm cha ra sao? Có thấy chán ghét không?”
“Không đâu, anh chẳng có cảm giác gì cả.”
“Vậy thì tốt quá.”
“Hứa Thời Diên.” Mẫn Việt chủ động gọi tên cậu trai.
“Nói với anh chuyện của em đi, những chuyện mà anh chưa biết ấy.”
Hứa Thời Diên ngẩn người mất một lúc, sau đó mới ngộ ra, chỉ có thích một ai đấy thì mới muốn tìm hiểu về người đó thôi. Hắn cực kì vui vẻ kể chuyện cho Mẫn Việt nghe, đến đoạn kể về gia đình thì hắn len lén quan sát biểu cảm của Mẫn Việt, chỉ sợ anh đau lòng. Nhưng anh vẫn thế, chỉ mỉm cười nhìn hắn, không có chút bất thường nào.
Ngôn Tình HàiHắn không nhịn được nói: “Nếu cha mẹ em gặp anh thì nhất định họ sẽ rất thích anh cho xem.”
Mẫn Việt bật cười hỏi: “Vậy à?”
Hứa Thời Diên ôm eo Mẫn Việt, tựa đầu lên bụng anh, chân thành trả lời: “Mẫn Việt ơi, anh không biết mình tốt bao nhiêu đâu.”
Mẫn Việt không nói gì, anh cảm thấy bản thân không tốt đến mức đấy, chẳng qua anh có cậu trai yêu anh rất nhiều thôi.
Anh thấy Hứa Thời Diên buồn ngủ quá rồi nên mới bảo sang giường bên cạnh ngủ cho tử tế, có điều Hứa Thời Diên không chịu, cứ muốn nằm cùng giường với Mẫn Việt cơ. Mẫn Việt nửa nằm nên giường nên coi như cũng đủ cho cả hai người.
Hứa Thời Diên nằm ở bên không cắm ống dẫn lưu, hắn đưa tay sang ôm Mẫn Việt trong bóng tối rồi nói: “Mẫn Việt, sau này anh mà nói không thích em thì em sẽ không tin đâu, làm gì có chuyện anh không thích em đúng không?”
Hắn không thể tưởng tượng nổi anh người yêu mình bảo vệ mình tới cỡ nào mới dám đứng ra chắn cho một nhát dao. Khi anh nói không thích hắn, không chấp nhận những hành động thân mật, hắn cực kỳ thất vọng, thế nhưng giờ hắn không để ý đến những thứ đó nữa.
Nếu người đàn ông không thích tình cảm sướt như trong tác phẩm của William Shakespeare, không thích như keo như sơn hay là tình yêu nồng đượm thì hắn sẽ học cách làm quen với “tình yêu khoảng cách”, bám chết như vậy không rời không bỏ.
Nghe những lời thầm thì của cậu trai làm Mẫn Việt đau lòng cực kỳ. Trước đây anh thấy Hứa Thời Diên còn trẻ thì anh nghĩ chắc chắn sẽ có một ngày cậu ấy hết hứng thú, cho nên anh ích kỷ thu mình lại, dù cậu có tỏ tình với anh bao lần thì anh vẫn cứ từ chối.
Khi xưa anh chối bỏ thể hiện tình cảm từ tận trong tiềm thức. Nhưng giờ đây anh cũng muốn cậu trai cũng cảm thận được một tình yêu ngang bằng.
“Hứa Thời Diên, anh đã yêu em từ lâu rồi, dù là em ngạo mạn hay là em dịu dàng chăm sóc anh như hiện tại.”
Hứa Thời Diên đột ngột đứng dậy, ngờ rằng mình lãng tai nghe nhầm. Hắn mở đèn nhỏ để nhìn thấy mặt Mẫn Việt, hai tay ôm nhẹ vai anh, kích động: “Anh nói gì cơ? Những điều anh nói là thật sao?”
Mẫn Việt xoa đầu Hứa Thời Diên, dùng một đôi mắt tràn ngập yêu thương để nhìn hắn. Anh không tự lừa bản thân, không trốn tránh nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong đợi của cậu trai: “Anh nói anh yêu em. Là thật.”
Mẫn Việt vốn tưởng Hứa Thời Diên sẽ vui vẻ nhưng không ngờ cậu trai im lặng hai giây rồi gục đầu xuống vai anh, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy.
Khóc rồi.
Anh xoa lưng cho Hứa Thời Diên mà lòng anh lại đau xót cực kỳ. Những lời từ chối không khoan nhượng và lảng tránh không lí do đã tạo nên những tổn thương quá lớn đến mức nào để đến nỗi khi cậu nhận được lời hồi đáp lại bật khóc chứ không phải vui mừng?
“Em cũng yêu anh… Rất yêu, cũng không biết yêu đến mức nào nữa…” Hứa Thời Diên sụt sịt bày tỏ.
Hắn sao có thể không kích động cho được? Hắn biết Mẫn Việt hóa trái tim mình thành sắt đá từ rất lâu về trước, và chính hắn cũng đã tính ôm hòn đá đó đi tiếp về tương lai, nhưng ai mà ngờ, trái tim hóa đá của anh nay đã nhẹ nhàng nở hoa rồi.
*Ống dẫn lưu là loại ống đặt ở một khoang cơ thể để dẫn máu, dịch hoặc chất bài tiết vv… ra ngoài cơ thể.