Cha Mẫn Việt đã nằm viện gần một tháng nhưng Mẫn Việt vẫn không định đến thăm.

Hứa Thời Diên sợ nếu can thiệp vào chuyện của anh thì Mẫn Việt sẽ thấy phiền. Vốn định không nói gì nữa nhưng sau khi đến nhìn qua cha Mẫn Việt thì hắn quyết định khuyên anh thêm lần nữa.

Tình hình của ông cụ tệ đi rất nhiều so với hồi mới nhập viện, công năng của gan đã hoàn toàn suy yếu, không thể nói năng gì được.

Hứa Thời Diên không đồng tình với cha Mẫn Việt, hắn cũng từng gặp cảnh ông cụ sai khiến mẹ Mẫn Việt, hùng hùng hổ hổ không tôn trọng phụ nữ tí nào. Điều mấu chốt mà hắn muốn khuyên Mẫn Việt đó chính là ông cụ gần đất xa trời lắm rồi, hắn không muốn Mẫn Việt phải tiếc nuối điều gì.

Ngày ấy, Hứa Thời Diên tìm cơ hội để nhắc lại chuyện này với Mẫn Việt. Hẳn hiểu Mẫn Việt nhẹ dạ và dễ cảm thấy xấu hổ, nếu không đến thăm lần cuối thì cả đời này anh cũng không buông xuống được.

Mẫn Việt nghĩ rất lâu rồi nói: “Thứ sáu anh đi.”

“Thứ sáu em cũng ở bệnh viện, em đi với anh có được không?” Sợ Mẫn Việt từ chối hắn còn nói thêm: “Em sẽ chờ ngoài cửa.”

Mẫn Việt vốn không muốn cậu trai liên quan quá sâu tới những chuyện này, anh sợ sau này tâm lý cậu sẽ có khúc mắc, dù sao chẳng ai tự hào với một gia đình kiểu vậy, thế nhưng cậu thanh niên không suy nghĩ gì, chỉ nghĩ cho anh thôi.

Sáng thứ sáu, Hứa Thời Diên đợi Mẫn Việt ở bãi đỗ xe tầng hầm bệnh viện, hắn bước đến nắm tay Mẫn Việt nói: “Đi thôi, em dẫn anh đi.”

Mẫn Việt đang thấp thỏm nhưng bàn tay đang được nắm lại truyền cho anh sức mạnh, anh chẳng sợ gì nữa. Dù cậu thanh niên vẫn còn quá trẻ và non nớt, có lúc còn như một đứa bé chưa lớn nhưng lại thường xuyên mang lại cho anh cảm giác an toàn.

Hứa Thời Diên không biết Mẫn Việt đang nghĩ gì, tự nhiên nói: “Em chờ anh ngoài cửa phòng bệnh.”

“Em không phải làm sao? Không cần chờ anh, chút nữa xong anh qua khoa ngoại tìm em.”

“Thế cũng được.”

Lúc đến trước cửa phòng bệnh, Hứa Thời Diên nắm nhẹ tay Mẫn Việt một cái, hắn nhẹ nhàng xoa ngón tay Mẫn Việt rồi nói: “Anh vào nhé.”

Mẫn Việt tới gần giường bệnh mới thấy cha mình ốm yếu nằm đó, xung quanh toàn là máy móc. Anh vẫn nhớ bộ dáng người này vác ghế ném anh tám năm trước, nhưng hôm nay, ông chỉ có thể nằm trên giường chống lại cái chết trong vô vọng.

Mẫn Việt không thấy đau lòng, từ khi anh mới mười mấy tuổi đã mong người này mau chết đi. Sau này anh không còn suy nghĩ như vậy nữa nhưng anh cũng chẳng bao giờ coi ông ta là cha.

Ông cụ nghe thấy tiếng nên mở đôi mắt vốn đã khô khốc ra nhìn, con ngươi nhìn chăm chăm vào Mẫn Việt hỏi: “Ai… Đấy?”

Ông cụ thế này thì có vẻ là không nhận ra thật chứ không phải giận dỗi hay gì.

“Tôi là Mẫn Việt, chẳng phải ông gọi tôi tới thăm à?”

Ông cụ híp mắt, giơ bàn tay cắm kim truyền dịch lên xoa xoa hai con mắt kèm nhèm, miệng cứ a a, nói một câu mất nửa ngày trời.

Mẫn Việt không nghe rõ lời ông cụ, anh chỉ ngồi đó lạnh lùng nhìn. Không thông cảm, không đau đớn, chẳng qua là thấy ông đến mức này là coi như nắm chắc cái chết rồi.

Mẫn Việt ngồi bên giường không nói gì. Đợi đến khi người nằm trên giường bệnh mệt quá ngủ thiếp đi anh mới đứng dậy.

Thứ sáu mà bệnh viện vẫn rất đông, bệnh nhân y tá tới tới lui lui, người đến khám cũng rất nhiều. Mẫn Việt không biết Hứa Thời Diên có bận hay không nên anh chỉ nhắn tin mình đang ở quầy lễ tân chờ.

Cùng lúc đó có một chiếc xe dừng ngay cửa bệnh viện mặc cho bảo vệ có ngăn cản thế nào. Mấy người đàn ông lần lượt bước xuống nhe trừng trừng nhìn bảo vệ. Bạo vệ thấy thế thì rút vào trong chốt gọi điện thoại.

Hứa Thời Diên đang sửa lại một số hồ sơ bệnh án thì nhận được tin nhắn của Mẫn Việt. Hắn cất kỹ càng các hồ sơ rồi định báo cho Đinh Hoàn Ngạn xin phép được đi.

Nhưng hắn tìm một vòng cũng không thấy Đinh Hoàn Ngạn đâu. Khi ra ngoài thì thấy y tá trưởng chạy dọc theo hành lang khoa ngoại vào bên trong. Y tá trưởng thấy Hứa Thời Diên thì kêu vội: “Tiểu Hứa, mau cởi áo blouse ra đi, đừng ra ngoài.”

Y tá trưởng vừa dứt câu thì Đinh Hoàn Ngạn hốt hoảng từ bên cạnh chạy qua giục: “Đi mau lên.”

Hứa Thời Diên ý thức được có chuyện nên cởi áo blouse ra rồi nhanh chóng đuổi theo Đinh Hoàn Ngạn hỏi: “Thầy ơi có chuyện gì vậy?”

“Người nhà của bệnh nhân bị vàng da tới đây gây rối, chúng ta rời đi từ cửa sau.”

Hứa Thời Diên có ấn tượng khá mạnh với bệnh nhân kia, là một bé trai mười sáu tuổi. Lúc nhập viện đã mất đi ý thức do đau bụng dai dẳng mấy ngày liền, khi kiểm tra thì phát hiện ra bệnh vàng da, hơn nữa còn có sỏi mật và viêm túi mật.

Lúc đó Đinh Hoàn Ngạn tiến hành phẫu thuật cho cậu bé, toàn bộ quá trình Hứa Thời Diên cũng có tham gia. Ca phẫu thuật thành công cứu sống được bệnh nhân và ngày hôm sau cũng khôi phục ý thức, lúc đó người nhà bệnh nhân còn cực kỳ biết ơn Đinh Hoàn Ngạn và không tiếc lời khen. Thế nhưng đến chiều thì bệnh nhân xuất hiện tình trạng nôn mửa.

Đến ngày thứ ba Hứa Thời Diên phát hiện cậu bé bị chấn động não, hình như xuất phát từ hệ ngoại tháp, kiến nghị người nhà bệnh nhân kiểm tra kĩ hơn nhưng người nhà bệnh nhân không nghe. Sang ngày thứ tư, cậu bé qua đời bởi nguyên nhân chính là viêm não.

Trong toàn bộ quá trình tiếp nhận ca bệnh, người tham gia nhiều nhất chính là Đinh Hoàn Ngạn, Hứa Thời Diên và y tá tưởng.

Cuối cùng thì ba người cũng ra được bãi đỗ xe, Đinh Hoàn Ngạn lái xe đưa y tá trưởng ra ngoài.

Hứa Thời Diên nhớ Mẫn Việt đang chờ mình, lấy điện thoại ra định gọi thì thấy tin nhắn anh nhắn cho.

Mẫn Việt thấy Đinh Hoàn Ngạn cãi nhau với người nhà bệnh nhân, người nhà có vẻ không vui nên rút dao ra đuổi theo. Tất cả bác sĩ và y tá bệnh viện đều loạn hết lên.

– Hứa Thời Diên em có sao không? Anh thấy Đinh Hoàn Ngạn xô xát với người ra.

– Anh tìm trong phòng bệnh không thấy em, em ở đâu?

– Đọc được tin nhắn thì trả lời anh.

Thấy Mẫn Việt lo vậy làm Hứa Thời Diên không nhịn được cười, hắn nhắn lại: Em ở bãi đỗ xe, anh tới đi.

Người đàn ông mang dao vô tình theo tới bãi đỗ xe tối tăm, dù Hứa Thời Diên không mặc áo blouse thì hắn cũng sẽ không nhận nhầm tay bác sĩ con lai tóc nâu này.

Hứa Thời Diên nghe thấy tiếng, cũng nhờ vào ánh sáng trong hầm để xe mới nhận ra đây là người nhà bệnh nhân, hơn nữa con dao trên tay còn cực kỳ gây chú ý. Hai người cách nhau bảy, tám mét. Hứa Thời Diên vừa lùi về sau vừa cố nói chuyện với người đàn ông: “Chú à, chú bình tĩnh một chút, cứ như vậy thì không giải quyết được gì đâu.”

“Giải quyết cái đ*o gì nữa! Con trai tao chết rồi! Tất cả là tại lũ lang băm chúng mày!”

Tiếng gầm giận dữ của người đàn ông vang vọng trong không gian để xe im ắng. Hứa Thời Diên thấy cha bệnh nhân đang kích động nên hiểu giờ có nói gì cũng vô dụng thôi, hắn bèn quay người chạy nhanh ra một cái cửa thoát hiểm khác.

Cha của đứa trẻ đang tuyệt vọng vô cùng, nghĩ hai đứa kia chạy rồi thì không được để thằng này chạy nốt.

Bên ngoài bãi đậu xe lập tức xuất hiện hình ảnh một người đàn ông mặt mũi đỏ chót, gân nổi đầy đầu cầm dao đuổi theo một cậu thanh niên. Không ít người ở phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú hoảng loạn chạy tứ tán, Hứa Thời Diên bị xe lăn đụng trúng nên bị người đàn ông bắt kịp.

May mà trong lúc Hứa Thời Diên và ông ta vật lộn thì có hai bảo vệ chạy tới giúp khống chế người đàn ông kia.

Mẫn Việt vừa đến đã thấy cảnh này, anh vội chạy đến đỡ Hứa Thời Diên xem hắn có bị thương không.

Ai mà ngờ đúng lúc đó người đàn ông lại tránh thoát khỏi bảo vệ, ông ta cầm dao lao lên trước nhưng vì run quá nên lệch hướng về phía Mẫn Việt.

Hứa Thời Diên không kịp nghĩ đã quay người ôm Mẫn Việt che cho anh, cả hai đều mất trọng tâm nên cùng ngã xuống đất, lưng Mẫn Việt chạm đất phát ra một tiếng “Ầm”. Hứa Thời Diên sợ Mẫn Việt bị làm sao nên vội vàng nhổm dậy kiểm tra, chưa kịp nói gì đã thấy đồng tử Mẫn Việt mở to, sau đó hắn bị anh lật người đè xuống đất.

Trong một giây đó trời đấy quay cuồng, tiếng hét tiếng kêu vang khắp bốn phía, đến lúc Hứa Thời Diên phản ứng lại đã thấy có một con dao đâm vào người Mẫn Việt.

Cha của bệnh nhân như phát điên, giờ thấy máu đổ thì mất sức xụi lơ trên nền nhà phải để bảo vệ lôi đi.

Hứa Thời Diên không dám cử động mạnh, đầu tiên là kiểm tra vị trí vết đâm, may mà không trúng phải cột sống hay khu vực tim. Nhưng hắn phát hiện ra vết dao đâm rất sâu, chỉ sợ đâm tới gan hoặc máu tràn vào phổi.

Mẫn Việt chưa thấy đau, chỉ cảm nhận được sau lưng hơi nhói, thấy Hứa Thời Diên luống cuống sắp khóc anh còn đưa tay lên vuốt trán cho cậu trai: “Không sao, không đau mà.”

Cuống họng Hứa Thời Diên như bị thứ gì đó chặn lại, há mồm nhưng không phát ra tiếng nào, chỉ có mỗi cảm giác dính nhớp trên tay là càng ngày càng rõ, điều đó làm cơ thể hắn run rẩy không tự chủ được.

Mãi đến khi các y tá nhấc cáng đến đưa Mẫn Việt vào phòng cấp cứu Hứa Thời Diên mới hoàn hồn vội vã chạy theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play