Thẩm Cảnh Nhiên mỉm cười, con ngươi cũng mang ý cười nhìn chăm chú Lâm Thu Đồng một lúc, mới nói.


"Ngày đó ba em cũng có xã giao, cần chị đi theo."


Hàm ý bên trong đã rõ, chính là Thẩm Cảnh Nhiên không thể đi cùng Lâm Thu Đồng, Quan Tư Thành xếp trên cô. Lâm Thu Đồng cúi đầu, trong lòng càng bất mãn nhiều hơn, cô yêu Thẩm Cảnh Nhiên ngày càng nhiều, cũng ghét Quan Tư Thành ngày càng nhiều, là tương đương. Thẩm Cảnh Nhiên rút tay ra phủ lên mu bàn tay Lâm Thu Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, ôn nhu nói.


"Ngày đó em đừng uống rượu, hãy tới đón chị."


Tâm trạng rất thấp của Lâm Thu Đồng liền được nâng cao, có chút không đợi kịp hỏi.


"Thật sự có thể?"


Thẩm Cảnh Nhiên lộ ra nét mặt cười lần nữa, gật đầu nói.


"Ừm, ngày đó có lẽ chị sẽ uống rượu, sau khi tàn cuộc chị rời khỏi ba em, em hãy tới đón chị."


Lâm Thu Đồng tham dự yến tiệc với Trần Phóng vào buổi chiều, còn Thẩm Cảnh Nhiên với Quan Tư Thành tham gia là dạ tiệc, thời gian cũng vừa vặn. Trần Phóng đối với việc Lâm Thu Đồng tham dự mừng khôn xiết, luôn cảm thấy khái niệm mối quan hệ giữa cả hai đã được nâng lên một bậc, không ít trai xinh gái đẹp chủ động tới chỗ Lâm Thu Đồng, Trần Phóng đều dùng thân phận bạn trai tương lai để cắt đuôi bọn họ, trực tiếp giảm thấp tần suất bị quấy rầy cho Lâm Thu Đồng, cũng vừa vặn hợp ý cô. Sau khi yến tiệc kết thúc, Trần Phóng muốn đưa Lâm Thu Đồng về, Lâm Thu Đồng bày tỏ cô lái xe tới, hơn nữa cô cũng không uống rượu cho nên không cần thiết, Trần Phóng chỉ đành lấy lui làm tiến cầu mong được ban phát một cuộc hẹn khác. Thật ra Lâm Thu Đồng cực ghét bị đeo bám dai dẳng, nhưng cô đối với Thẩm Cảnh Nhiên cũng đâu có khác gì. Nhìn ánh mắt khao khát của Trần Phóng, Lâm Thu Đồng như nhìn thấy hình ảnh của chính mình, trong lòng bỗng đồng cảm với Trần Phóng, giọng bớt đi gai góc, nghiêm túc nói.


"Trần Phóng, giữa chúng ta là không thể, tôi không muốn lãng phí thời gian của cậu, cậu đồng ý chúng ta có thể là bạn bè, còn không thì không là gì cả."


Trần Phóng ngẩn người, lập tức trả lời.


"Haha, vậy ta làm bạn trước ha."


Lâm Thu Đồng đột nhiên cảm thấy, phải chăng cô vừa cho Trần Phóng hy vọng? Cũng giống cô, một câu uyển chuyển của Thẩm Cảnh Nhiên, sẽ liền bị cô đoán thành vô số ý khác. Đáng buồn thay, tại sao chỉ mỗi cô, chỉ mỗi những người đơn phương phải chịu cảnh bi thảm như vậy.


Dạ tiệc của Thẩm Cảnh Nhiên với Quan Tư Thành kéo dài từ bảy giờ tối đến mười giờ đêm, Lâm Thu Đồng luôn kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài, lần này cô lái xe tới. Xe là do Quan Tư Thành mua, nhưng Lâm Thu Đồng gửi trả tiền lại sau, nếu được, cô thật sự không muốn mua xe mắc tiền như vậy. Lâm Thu Đồng cũng không biết Thẩm Cảnh Nhiên dùng cách gì để rời khỏi Quan Tư Thành trước, lúc cô nhận được điện thoại Thẩm Cảnh Nhiên, nghe thấy giọng nói mềm mại kia, Lâm Thu Đồng cũng muốn say theo, từ giọng nói cô nghe ra Thẩm Cảnh Nhiên đã uống không ít.


Thẩm Cảnh Nhiên ở trong phòng rửa tay gọi cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng nghe lời Thẩm Cảnh Nhiên, đội cái mũ vào, hỏi phục vụ phòng rửa tay dành cho khách quý. Thẩm Cảnh Nhiên một tay đỡ trán, một tay chống xuống đài, thân thể mềm nhũn tỳ vào tường, tựa như tùy thời sẽ đổ xuống. Lâm Thu Đồng tiến lên đỡ lấy Thẩm Cảnh Nhiên, nói.


"Thẩm Cảnh Nhiên, chị sao vậy? Dựa vào người em."


Thẩm Cảnh Nhiên rất nghe lời dựa vào lòng Lâm Thu Đồng, tựa hồ không còn bao nhiêu sức lực để chống đỡ bản thân.


Bất luận Thẩm Cảnh Nhiên thân người hay sức nặng đều giao hết cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng cũng biết võ, cho nên gần như cô ôm Thẩm Cảnh Nhiên vào lòng một đường ra ngoài, không cần tốn bao nhiêu sức lực. Nếu không phải lo ngại người ta dòm ngó, Lâm Thu Đồng muốn trực tiếp bế Thẩm Cảnh Nhiên đi ra.


Thẩm Cảnh Nhiên gần như say bí tỷ, một đường dày vò, cô không phát ra âm thanh nào. Lâm Thu Đồng không yên tâm để Thẩm Cảnh Nhiên ngồi sau, liền đặt cô ngồi cạnh ghế lái, để cô dựa lên bắp đùi của mình, cẩn thận lái xe trở về. Còn về đâu, Lâm Thu Đồng tất nhiên không do dự, trực tiếp lái xe về căn thuê trọ của riêng cô. (mình nhớ căn nhà cũng sang chảnh lắm, có 1 bếp 1 phòng khách 2 phòng ngủ)


Một đường yên ắng, Thẩm Cảnh Nhiên tựa như đang ngủ, hơi thở ấm áp nhàn nhạt bao phủ lên bụng Lâm Thu Đồng. Trên xe, Lâm Thu Đồng mặc rất ít, hơi thở nóng lập tức xuyên thấu vào lớp da bụng, vùng bụng bỗng trở nên cực kỳ nhạy cảm. Thẩm Cảnh Nhiên thở một lần, Lâm Thu Đồng liền cảm thấy bụng co rúc một lần, quả thật sống không bằng chết. Sớm biết, đừng tham lam, để Thẩm Cảnh Nhiên nằm ở ghế sau đi, bây giờ Lâm Thu Đồng miệng khô khốc, càng uống nước lại càng khát, cô biết bản thân đang khát thứ gì, nước có thể giải được miệng khát, nhưng không giải được thân khát.


Thật vất vả mới về đến nhà, Lâm Thu Đồng giống như vừa đánh trận xong, cả người thấm đẫm mồ hôi. Đậu xe xong, Lâm Thu Đồng mới nhẹ nhàng véo véo gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Cảnh Nhiên, phát hiện chị ấy mắt vẫn nhắm nghiền, miệng hơi mở, tựa như đang ngủ. Người phụ nữ này thật sự không đề phòng cô, lần này Lâm Thu Đồng trực tiếp bế Thẩm Cảnh Nhiên rời xe lên lầu.


Thẩm Cảnh Nhiên được đặt lên salon, Lâm Thu Đồng sợ cô lạnh đắp cho cô cái chăn, sau đó lập tức vọt vào phòng tắm, tắm nước nóng, cũng dội sạch dục vọng. Lâm Thu Đồng một thân nhẹ nhàng khoan khoái bước ra, bước tới tủ lạnh lấy một lon thức uống ướp lạnh tu một hơi xong cảm thấy mát lạnh cực độ. Lâm Thu Đồng đứng cách salon không xa quan sát Thẩm Cảnh Nhiên ngủ say, trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn treo tường, ánh sáng hơi mờ, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của Thẩm Cảnh Nhiên, vẫn xinh đẹp như thế. Ánh sáng mờ tối làm tăng thêm vài phần mông lung, nét lạnh lùng thường ngày của Thẩm Cảnh Nhiên giờ đây trông rất quyến rũ, hơn nữa do say rượu, nên gò má trắng nõn lộ ra vài phần đỏ hồng, quả thật càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Hình như khoảng cách hơi xa, Lâm Thu Đồng tiến lên vài bước, vẫn chưa thấy đủ...


Lâm Thu Đồng từ lúc bước ra khỏi phòng tắm, đã nghĩ, cô không thể lại gần Thẩm Cảnh Nhiên, bởi vì đã tắm ra, nhưng trong đầu trong lòng vẫn muốn người này, ngay cả tốc độ tắm cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều. Lâm Thu Đồng hiểu rõ bản thân, nếu lại gần Thẩm Cảnh Nhiên, cô nhất định không nhịn được sẽ làm chút gì đó. Lâm Thu Đồng tam lệnh ngũ thường bản thân, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy tiếc nuối, Lâm Thu Đồng giơ tay xoa má Thẩm Cảnh Nhiên, vuốt ve tinh tế, rất muốn gần gũi. Đây là phản ứng chân thật tự nhiên của bản thân, hơn nữa cô cũng không cần băn khoăn Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên tỉnh lại sẽ chất vấn, dù sao bây giờ chỉ có hai người, như vậy, quan hệ người yêu có hiệu lực... Lâm Thu Đồng tự thôi miên bản thân, thật ra cô đang rất mâu thuẫn, một mặt cô muốn gần gũi Thẩm Cảnh Nhiên, mặt khác cũng không muốn Thẩm Cảnh Nhiên vì hiệp ước mới dung túng cô.


Mang theo tâm trạng bế tắc đó, Lâm Thu Đồng cúi đầu khẽ hôn lên trán Thẩm Cảnh Nhiên, chẳng qua một chút đó vẫn chưa đủ, Lâm Thu Đồng giống trước đây, chừa đôi môi Thẩm Cảnh Nhiên lại, những nơi khác cô đều hôn qua một lần. Hôn đến quên ngày quên đêm, quên luôn cả tâm trạng bế tắc, quá vùi đầu chú tâm vào thân mật với Thẩm Cảnh Nhiên, mà quên mất Thẩm Cảnh Nhiên sẽ bị cô phiền nhiễu tỉnh lại.


Thẩm Cảnh Nhiên đúng là đã tỉnh lại, môi Lâm Thu Đồng nhẹ nhàng gặm nhắm dành tai cô, muốn không tỉnh lại cũng khó. Dù đã tỉnh nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn nhắm mắt, cho nên, Lâm Thu Đồng thâu hương vẫn hồn nhiên không cảm thấy.


Không biết Lâm Thu Đồng đã hôn bao lâu, cũng không biết định hôn tiếp đến lúc nào, nhưng đang dừng lại cặm cụi làm việc bên khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên, thì đột nhiên gò má bị đôi tay bưng lên, trong lúc Lâm Thu Đồng kinh ngạc còn chưa hồi thần, đôi môi liền bị đôi môi khác chạm vào. Một giây đó, biển xanh sâu thẳm trong lòng Lâm Thu Đồng bùng nổ như bị dội ngư lôi đạn đạo, dậy nên từng tầng sóng dữ. Thẩm Cảnh Nhiên chủ động không thể nghi ngờ đã thả một quả ngư lôi xuống vùng biển ấy, Lâm Thu Đồng không còn áp chế được từ sớm, giống như hiệu ứng cánh bướm vậy. Vốn Thẩm Cảnh Nhiên chủ động, nhưng Lâm Thu Đồng rất nhanh đảo khách làm chủ, vững vàng áp chế người nọ dưới thân, dù Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản không giãy giụa, nhưng Lâm Thu Đồng rất sợ sẽ phát sinh tình cảnh như vậy cho nên liều mạng kềm chế Thẩm Cảnh Nhiên.


Khi cả hai đến mức không thể thở được mới tạm kéo ra chút khoảng cách, Lâm Thu Đồng mới nhìn thấy đôi môi Thẩm Cảnh Nhiên bị mình gặm cắn sưng đỏ không chịu nổi, ánh mắt mê ly như ao nước mát mùa thu, nước hồ trong veo mặt hồ lăn tăn gợn sóng, hình ảnh phản chiếu cô trong đấy khiến cô thấy rạo rực. Lâm Thu Đồng cơ bản không nghĩ Thẩm Cảnh Nhiên sẽ chủ động hôn cô, nụ hôn này, khát vọng vô hạn từng áp chế vào trong giờ đây được phóng đại vô cực, như đã bị giam cầm cả đời, cuối cùng tù nhân mới được cơ hội ra ngoài hóng gió. Cho nên, Lâm Thu Đồng liền liều mạng hôn xuống lần nữa, hôn thôi đã không đủ thỏa mãn, tay bắt đầu không quy củ thăm dò xuống phần dưới của Thẩm Cảnh Nhiên, mò tới nơi nhiệt độ nóng bỏng.


So với Lâm Thu Đồng nhiệt tình như lửa, Thẩm Cảnh Nhiên đáp lại càng giống nước mát mùa thu, chậm rãi chảy không hề gián đoạn. Trước lúc tay Lâm Thu Đồng kịp mò vào, Thẩm Cảnh Nhiên có động tác, hai tay cô dùng sức chống thân thể ngồi dậy, còn Lâm Thu Đồng vì không nỡ từ bỏ cám dỗ của đôi môi đỏ mọng nên bản thân cũng theo bản năng xê xích ra sau. Thẩm Cảnh Nhiên cúi người tạo sức nặng, Lâm Thu Đồng hoàn toàn không ý thức được những chuyện đang phát sinh, cô đích xác đang bị Thẩm Cảnh Nhiên đặt dưới thân, bởi vì lúc ngã lưng xuống miệng lưỡi vẫn đang dây dưa, hai tay Lâm Thu Đồng mới bất đắc dĩ chống đỡ thân thể và sức nặng của Thẩm Cảnh Nhiên.


Thẩm Cảnh Nhiên trên cao, Lâm Thu Đồng dưới thấp, rất rõ, quyền chủ động nằm trong tay Thẩm Cảnh Nhiên. Trong lúc Lâm Thu Đồng không dằn nổi động tác hôn, hai tay Thẩm Cảnh Nhiên chống đỡ thân thể lại, kéo ra khoảng cách nhất định với Lâm Thu Đồng, lúc này Lâm Thu Đồng mới không thể không mở mắt nhìn người trước mặt. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn còn mông lung vì men say, thân thể vẫn đang lay động, từng lọn tóc xoăn rơi xuống mặt Lâm Thu Đồng nhồn nhột. Lâm Thu Đồng không hiểu, thở hổn hển hỏi.


"Sao vậy?"


Lâm Thu Đồng rất muốn tiếp tục, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên lại nhìn cô thẳng tắp, giống như đang nhìn thẳng vào trái tim cô vậy. Lâm Thu Đồng vừa định ngồi dậy, Thẩm Cảnh Nhiên mở miệng nói.


"Không được động đậy."


Không ôn nhu giống mọi khi, nhưng cũng không phải hoàn toàn nghiêm túc, mang theo men say nên tiết tấu nghe rất chậm, uy lực ngược lại lại mãnh liệt hơn bình thường nhiều.


Lâm Thu Đồng quả thật không động đậy nữa, Thẩm Cảnh Nhiên chống một tay đỡ thân thể nên càng lay động, tay còn lại đi miêu tả phác họa đôi môi Lâm Thu Đồng, khi thì nhẹ khi thì mạnh mẽ ấn xoa, trái tim Lâm Thu Đồng ngứa ngáy muốn trực tiếp phóng ra ngoài hét lớn.


Xin đừng hà tiện, hãy mạnh mẽ ấn xoa lên em đi ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play