Thẩm Cảnh Nhiên quay đầu nhìn Lâm Thu Đồng, biểu cảm lạnh như băng bỗng trở nên ấm áp, chỉ là nói chuyện vẫn tỏ ra hời hợt.


"Thu Đồng, chị đi tắm, tắm xong sẽ qua tìm em."


Thẩm Cảnh Nhiên về phòng, phòng khách chỉ còn lại Lâm Thu Đồng với Quan Tư Thành, Quan Tư Thành hồ nghi.


"Cả hai...?"


Lâm Thu Đồng tới cạnh Quan Tư Thành, trong lúc lơ đãng vô tình dùng đúng góc độ cùng tư thái vừa rồi của Thẩm Cảnh Nhiên.


"Tôi không thể để Thẩm Cảnh Nhiên lợi dụng tôi miễn phí thế được, tôi sẽ dùng cách của mình để đòi lại, hy vọng ba đừng nhúng tay."


Quan Tư Thành lui về sau, ngắm nhìn nét mặt nghiêm túc của con gái, hỏi.


"Con chỉ muốn báo thù cô ta?"


Lâm Thu Đồng chớp chớp mắt nhún vai, hừ cười.


"Nói theo một cách khác, đúng là vậy."


Nếu yêu cô là một cách trừng phạt đối với Thẩm Cảnh Nhiên, vậy, cô hy vọng có thể trừng phạt Thẩm Cảnh Nhiên cả đời. Biểu cảm Quan Tư Thành bỗng trở nên quái dị, ánh mắt cũng ý vị sâu xa, thần sắc nghiêm túc cũng hòa hoãn bớt, Quan Tư Thành cười nói.


"Vậy cứ theo con, đừng đi quá xa là được."


Trước lúc Lâm Thu Đồng về phòng, Quan Tư Thành vẫn không yên tâm bổ sung thêm một câu.


"Tự bảo vệ tốt bản thân."


Lúc Thẩm Cảnh Nhiên vào phòng Lâm Thu Đồng, Quan Tư Thành nhìn chằm chằm cô với ánh mắt mười phần uy hiếp cộng thêm có thâm ý khác, ý đó là: Cô phải biết nên làm gì, và không nên làm gì. Quan Tư Thành có lòng tin sẽ bảo vệ tốt cho Lâm Thu Đồng, hắn cũng tin tưởng Thẩm Cảnh Nhiên biết chuyện nào không nên làm, đối với suy nghĩ muốn trả thù của Lâm Thu Đồng, Quan Tư Thành cũng có kế hoạch của mình, tạm thời cứ lùi về sau ngồi xem, đợi khi thời khắc mấu chốt hắn sẽ lựa chọn nên ra tay hay là không.


Thẩm Cảnh Nhiên rất quy củ đọc một mẫu chuyện nhỏ cho Lâm Thu Đồng, lần này Lâm Thu Đồng không ngủ, mà nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Nhiên không chớp mắt, đường cong bờ môi xinh đẹp, hôn lên nhất định rất dễ chịu. Thẩm Cảnh Nhiên cũng không hồi đáp ánh nhìn của Lâm Thu Đồng, sau khi đọc xong gấp sách, nói.


"Không còn sớm, nên ngủ thôi."


Thẩm Cảnh Nhiên vừa đứng dậy, Lâm Thu Đồng liền đưa tay nắm lại ngón tay cô, nói.


"Thẩm Cảnh Nhiên, em muốn nụ hôn chúc ngủ ngon."


Vừa nói còn vừa sờ sờ lên trán. Thẩm Cảnh Nhiên đứng bất động, ánh đèn trên đỉnh đầu buông xuống, khiến biểu cảm gương mặt cô u ám khó hiểu. Lâm Thu Đồng nắm tay không buông lung lay vài cái, sờ sờ lên trán rồi giơ hai ngón trỏ và giữa, nói.


"Bây giờ chỉ có hai người chúng ta."


Dưới tình huống Lâm Thu Đồng chưa kịp chuẩn bị, một mùi hương thoang thoảng trong khoảng khắc bủa vây lấy cô, Thẩm Cảnh Nhiên không chỉ hôn trán, mà hai tay còn nâng gò má Lâm Thu Đồng. Trong nháy mắt gương mặt Lâm Thu Đồng đỏ thẫm, miệng hơi mở, không thể nói nên lời, Thẩm Cảnh Nhiên bị bộ dạng ngượng ngùng của cô chọc cho buồn cười, lộ ra nụ cười nhạt, thủ thỉ bên tai Lâm Thu Đồng.


"Ngủ ngon."


Nếu nói, bình chọn người yêu ưu tú nhất thế giới, Lâm Thu Đồng nhất định sẽ chọn Thẩm Cảnh Nhiên, không chỉ chọn chị ấy, cô còn muốn tất cả mọi người cũng bỏ phiếu cho Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng chắc là tiềm chất M. Hôm nay Lâm Thu Đồng gọi điện nói muốn ăn đồ do Thẩm Cảnh Nhiên nấu, Thẩm Cảnh Nhiên cho Triệu tỷ về sớm, đã lâu không vào lại bếp bây giờ phải xắn tay áo thôi. Lúc Quan Tư Thành về đến nhà, Lâm Thu Đồng vẫn chưa về, Thẩm Cảnh Nhiên thì cặm cụi trong bếp, Quan Tư Thành mặt đầy kinh ngạc.


"Cô tự dưng nấu cơm vậy?"


"Kỳ quặc lắm sao? Cũng không phải lần đầu tôi xuống bếp."


Thẩm Cảnh Nhiên cũng không quay đầu lại nói, Quan Tư Thành lắc đầu, không hiểu nổi Thẩm Cảnh Nhiên đang giở trò quỷ gì, là biểu hiện muốn gần gũi sao? Quan Tư Thành đã hoàn toàn hiểu sai. Lúc Lâm Thu Đồng về đến nhà, Quan Tư Thành vẫn ngồi trong phòng khách như cũ, cầm xem tài liệu trong công ty, Lâm Thu Đồng chào hắn rồi vào bếp. Thẩm Cảnh Nhiên đang mang tạp dề, động tác rất thuần thục, hết thảy một bộ hiền thê lương mẫu đang lục đục cặm cụi trong bếp. Lâm Thu Đồng bị cảm giác hạnh phúc bao vây, vào giờ phút này, kẻ dư thừa nhất chính là người ở trong phòng khách, nếu là một gia đình, chỉ có cô với Thẩm Cảnh Nhiên thôi sẽ tốt biết bao, Quan Tư Thành nên lập một gia đình mới, chẳng phải hắn đã có người hắn thích sao? Suy nghĩ của đàn ông, Lâm Thu Đồng không cách nào hiểu được, bắt cá nhiều tay, thật muốn cười khinh haha.


Thẩm Cảnh Nhiên đưa lưng về hướng Lâm Thu Đồng mãi lo bận rộn nghiêm túc, không chú ý ánh mắt thâm tình sau lưng, cho đến khi bên hông bị một cổ lực trói buộc, trán Lâm Thu Đồng dán lên lưng Thẩm Cảnh Nhiên, nỉ non.


"Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên..."


Lâm Thu Đồng chẳng qua chỉ thấp giọng niệm cái tên Thẩm Cảnh Nhiên. Động tác xào thức ăn của Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ dừng lại một chút sau đó tiếp tục tiết tấu của âm thanh xào nấu, tiếng dao thái xạch xạch vào thức ăn phát ra âm thanh giòn giã. Thẩm Cảnh Nhiên không trả lời, cũng không từ chối, để mặc Lâm Thu Đồng ôm, sau khi ôm Lâm Thu Đồng càng khát khao nhiều hơn, hai tay dùng sức siết chặt người Thẩm Cảnh Nhiên, đôi môi yên lặng rơi xuống chiếc cổ cọ qua cọ lại. Phản ứng đầu tiên của Thẩm Cảnh Nhiên là thân thể kháng cự, có chút cứng ngắc, nhưng vẫn không né tránh, chỉ thấp giọng nói.


"Ba em đang ngồi ở phòng khách."


Lời này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở, nhưng nghe vào tai Lâm Thu Đồng, lại thành lời tuyên bố: Thẩm Cảnh Nhiên là thái thái của Quan Tư Thành, là cấm kỵ giữa hai cô.


Lâm Thu Đồng không chỉ không thu tay, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng, cô xoay mặt Thẩm Cảnh Nhiên qua, hôn lên gò má, trán , cằm... trên gương mặt không có nơi nào mà cô không chiếm đoạt, duy chỉ đôi môi Thẩm Cảnh Nhiên là cô chừa lại. Từ đầu đến cuối Thẩm Cảnh Nhiên không đẩy Lâm Thu Đồng ra, điểm này khiến cô rất bất ngờ, cô cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên làm người rất trọng nguyên tắc, hành động này hẳn đã xúc phạm điểm giới hạn của chị ấy mới đúng. Giống như Lâm Thu Đồng, cô sẽ không làm chuyện này với ai khác ngoài Thẩm Cảnh Nhiên, bởi vì cô thích chị ấy, cũng chỉ có thể động tình trước chị ấy, vậy còn Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao chị ấy không cự tuyệt cô? Hy vọng chị ấy cự tuyệt nhưng cũng sợ khi chị ấy cự tuyệt thật, Lâm Thu Đồng thật sự đang rất mâu thuẫn.


Hai tay Lâm Thu Đồng không thể thành thật được lâu, theo nụ hôn, tay đặt bên hông Thẩm Cảnh Nhiên cũng bắt đầu không quy củ. Nói thật, tâm trạng Lâm Thu Đồng bây giờ giống như đang lơ lửng giữa không trung nhìn xuống mặt đất, cảm giác khiến người ta phải run sợ, nhưng cũng rất ghiền, biết rõ tùy thời là có thể bị Quan Tư Thành phát hiện, bởi vì hắn chỉ ở ngay trong phòng khách, nhưng Lâm Thu Đồng vẫn không muốn dừng lại, có lẽ, cô đang đợi Thẩm Cảnh Nhiên ngăn cô lại. Lâm Thu Đồng vẫn biết cô là người tự do tùy tiện, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên thì không, vậy mà giờ phút này chị ấy lại dung túng cho tất cả hành động của cô, dù tay cô đã thăm dò vào trong áo đang du tẩu trên da thịt, cảm xúc mềm mại khiến Lâm Thu Đồng mê luyến, trong đầu như có bom nổ ầm ầm, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung vào nơi tiếp xúc giữa tay cô và thân thể Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng thậm chí có thể cảm nhận thân thể Thẩm Cảnh Nhiên hơi run rẩy, dường như chị ấy muốn thoát ra nhưng cũng chỉ xích tới được một chút, Lâm Thu Đồng cũng liền áp tới, không cho Thẩm Cảnh Nhiên đường lui, Lâm Thu Đồng cảm thấy, thân thể cứng ngắc trong vòng tay cô đang bắt đầu mềm ra.


Bàn tay Lâm Thu Đồng như con linh xà, bò lên mõm đá, lúc gần chạm tới áo ngực của Thẩm Cảnh Nhiên, rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên mới có động tác, tay đè lại tay Lâm Thu Đồng, nén giọng nói.


"Ở đây là nhà bếp."


Lâm Thu Đồng thoáng tỉnh mộng, hô hấp dồn dập nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, chị ấy vẫn lạnh nhạt như không có gì xảy ra, lẽ nào tất cả những gì cô vừa cảm nhận đều là giả? Thẩm Cảnh Nhiên cắn môi, nhịp thở vững vàng đều đặn như một thứ gì đó bất biến, tâm trạng dâng cao của Lâm Thu Đồng, trong nháy mắt rơi xuống đáy, trớ trêu thay, chỉ có mình cô là động tình. Trên gương mặt Lâm Thu Đồng hiện lên nụ cười chế giễu, vài phần khinh bạc.


"Buổi tối chúng ta về phòng tiếp tục."


Không đợi Thẩm Cảnh Nhiên kịp có phản ứng, Lâm Thu Đồng liền ra ngoài, nếu không đi ra, Lâm Thu Đồng sợ hô hấp rối loạn của mình sẽ bán đứng mình, cô cố gắng khắc chế hơi thở, nhưng liều mạng cũng không thể áp chế được dục vọng, từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào khát vọng một người. Mà trong bếp, Thẩm Cảnh Nhiên cũng mở miệng thở ra một hơi thật mạnh, hai tay chống xuống thành bếp, một hồi lâu, cô mới bắt đầu nấu ăn tiếp. (ô hô, nhịn nhịn, tui mặc kệ ><, rõ ràng là đang nhịn lại ahhhhh~~)


Bữa tối, diễn ra trong tĩnh lặng, Thẩm Cảnh Nhiên trước sau như một tuân thủ 'lúc ăn cơm thì không nói chuyện', Lâm Thu Đồng trên bàn cơm cũng rất khá, chưa từng chạm mắt với Thẩm Cảnh Nhiên, phần lạnh lùng này là xuất phát từ nội tâm, Quan Tư Thành âm thầm quan sát, trong lòng thấy an ủi không ít. Ăn được một nửa, Quan Tư Thành giống như chợt nhớ ra chuyện gì, nói. (chung là khúc này bà Đồng đang phối hợp diễn với vợ đại nhân~)


"Đồng Đồng, Trần Phóng nói muốn mời con đi chơi, nhưng con không nghe máy, gần đây công ty vừa vặn không có gì gấp, sao con không ra ngoài dạo mấy vòng cho khuây khỏa."


"Hắn cũng thật là, điện thoại không gọi được, thì gọi cho ba, hắn chưa cai sữa hả."


Lâm Thu Đồng không khách khí nói, dụng ý muốn ghép đôi cô với Trần Phóng của Quan Tư Thành quá rõ ràng. Trần Phóng này có điểm nào khiến Quan Tư Thành thích, chẳng phải có quan hệ cha chú dùng cũng không tồi, nhưng tới mức phải kết hợp hắn với cô à! Lâm Thu Đồng không nói ra. Quan Tư Thành cũng không thay đổi nét mặt, vẫn ôn hòa như cũ, nói.


"Hắn cũng chỉ nóng lòng, các con đã thân nhau từ bé, Trần Phóng luôn rất để ý con, nhưng con không cho người ta cơ hội, người trẻ nên trải nghiệm nhiều, tiếp xúc nhiều mới tốt."


"Àh? Nghe ba nói là muốn xây hậu cung cho tôi?"


Lâm Thu Đồng chọt chọt cơm trong chén, sắc mặt âm trì. Sắc mặt Quan Tư Thành trầm xuống, nhìn qua Thẩm Cảnh Nhiên vẫn cúi đầu ăn cơm, hắn mới nói tiếp.


"Con đứa nhỏ này, cho con tiếp xúc một số người, cũng vì muốn chuẩn bị, với lại hai con có hợp nhau không, dù gì cũng phải thử mới biết được. Trong giai đoạn tiếp xúc có thêm lựa chọn khác cũng không có gì là xấu, tuần này có dạ tiệc, Trần Phóng sẽ tham gia, con cũng tham gia đi."


Quan Tư Thành tự quyết định, ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho Lâm Thu Đồng, nói xong Quan Tư Thành liền rời bàn cơm.


Lâm Thu Đồng đập chén xuống bàn, nghe như muốn vỡ, Thẩm Cảnh Nhiên lại như chưa từng nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, đặt đũa xuống, an tĩnh ngồi đó đợi Lâm Thu Đồng ăn xong miếng cuối cùng, sau đó, cô dọn dẹp bàn.


Thẩm Cảnh Nhiên dọn dẹp bếp núc xong, lúc trở về phòng, Lâm Thu Đồng đã ngồi trên giường, Thẩm Cảnh Nhiên không bất ngờ, nên làm chuyện gì thì làm chuyện nấy.


Lâm Thu Đồng ngồi đó ánh mắt đuổi theo Thẩm Cảnh Nhiên, không nhịn được nói.


"Em không muốn gặp Trần Phóng hay tham gia yến tiệc gì gì cả."


Thẩm Cảnh Nhiên đưa lưng về hướng Lâm Thu Đồng đột nhiên xoay lại, ánh mắt không hẹn chạm nhau, nội tâm Lâm Thu Đồng sợ hãi một trận nhưng cũng không né tránh. Thẩm Cảnh Nhiên rất tự nhiên tới ngồi cạnh Lâm Thu Đồng, ôn nhu nói.


"Gặp một chút cũng không mất mát gì."


"Nhưng em muốn đi với chị."


Lòng tham của Lâm Thu Đồng lại cựa quậy, không nhịn được liền đưa tay nắm lấy tay Thẩm Cảnh Nhiên, nói.


"Chúng ta cùng đi đi, được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play