Trương Gia Nguyên cắn muỗng gật gật đầu, Châu Kha Vũ nhớ lại chuyện hai nữ sinh kia vừa định nói với Phó Tư Siêu một chút, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy chắc cũng không phải chuyện lớn gì, trông họ còn rất thân thiện, hắn mím môi không nói gì, chỉ đẩy đẩy Trương Gia Nguyên: “Em về nhanh đi, buổi tối đừng xem kịch bản quá muộn, chú ý nghỉ ngơi.”

Trương Gia Nguyên ngoan ngoãn gật gật đầu, còn Phó Tư Siêu thì bĩu môi: “Sao không ai quan tâm đến tôi? Trương Gia Nguyên, anh bận làm việc cho cậu đến nỗi còn chưa được nói chuyện yêu đương đây này!”

Lười quan tâm đến Phó Tư Siêu đang kêu rên, Trương Gia Nguyên ôm ba lô ngồi vào xe, hướng Châu Kha Vũ vẫy tay chào tạm biệt xong liền khoác vai Phó Tư Siêu: “Vậy anh phải nói cho Nguyên ca biết nha, Nguyên ca sẽ giới thiệu vài người cho anh!”

Phó Tư Siêu hất cánh tay của Trương Gia Nguyên ra, đạp chân ga: “Tôi càng thích nhìn người ta nháo chia tay hơn!”

Châu Kha Vũ cười bất lực nhìn chiếc xe phóng đi nhanh như chớp, sau đó mới gọi điện thoại kêu tài xế tới đón mình.

“Siêu, thật ra em có chút khẩn trương, anh xem em là một tiểu bạch vô danh, đột nhiên được diễn vai nam chính, có phải sẽ bị mắng rất thảm không?” Trương Gia Nguyên nép trên sô pha xem kịch bản, Phó Tư Siêu vừa gội đầu xong cầm mấy sấy định sấy tóc.

Hai người họ cùng sống trong một căn chung cư, căn chung cư cũng khá rộng, là quà sinh nhật ba ba tặng Trương Gia Nguyên nhân dịp cậu thành niên, vốn dĩ là muốn cậu dùng nó để cưới vợ, kết quả là mấy năm nay Trương Gia Nguyên đối với tình yêu không có bất kỳ phản ứng gì, căn chung cư này cũng để không, ở thời điểm Phó Tư Siêu yêu cầu nhưng công ty không có biện pháp bố trí ký túc xá, nên đề nghị bọn họ tự thuê nhà, Trương Gia Nguyên liền nhớ tới căn chung cư này.

Cũng chính lúc đó Phó Tư Siêu mới biết được thân phận thật sự của Trương Gia Nguyên.

“Vậy thì cậu phải nâng cao năng lực của mình, chẳng hạn như lớp dạy diễn xuất, còn có lớp nghiên cứu diễn xuất gì đó, tất cả đều nên học.” Phó Tư Siêu đang lau tóc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Tại sao cậu không tìm ba cậu hỗ trợ? Giải trí Vũ Hải Tinh* chắc chắn có khóa học diễn xuất, cậu nói cậu muốn học thì bọn họ không có khả năng sẽ không dạy nha.”

*Hai chương trước tui có ghi là Vũ Hải Tinh Ngu, mà “ngu” ở đây là giải trí, kiểu giống như Vũ Hải Tinh Entertainment á, mà tui cũng không biết ghi sao mới được, nên tui ghi là giải trí Vũ Hải Tinh nha.

“Nguyên ca đã nói sẽ không dựa dẫm vào ba mình, là nhất định không dựa dẫm!” Trương Gia Nguyên ném gối về phía Phó Tư Siêu.

Hiện tại Trương Gia Nguyên đang đứng trước cửa lớn của công ty giải trí Vũ Hải Tinh, cậu chột dạ lấy tay nâng chiếc kính râm sắp trượt xuống chóp mũi.

Ngày hôm qua nói có bao nhiêu hùng hồn thì hôm nay có bấy nhiêu xấu hổ, lặng lẽ trốn đằng sau cây cột nhấn điện thoại gọi Ngô Vũ Hằng, Trương Gia Nguyên đặc biệt chột dạ, thậm chí Phó Tư Siêu cũng rất cẩn thận không dám thở mạnh, sợ bị người khác phát hiện.

“Nguyên ca.” Phó Tư Siêu nói chuyện không phát ra tiếng: “Tại sao tới công ty nhà cậu mà chúng ta lại phải lén lút như vậy?”

Một câu làm cho người đang lơ lửng trong mơ tỉnh lại, Trương Gia Nguyên đột nhiên tỉnh ra, đúng rồi đây là công ty của nhà mình mà, mình lén lút làm gì, lập tức đứng thẳng dậy chỉnh cổ áo, Trương Gia Nguyên ngẩng cao đầu dẫn Phó Tư Siêu đi vào cửa lớn.

Nhân viên lễ tân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam sinh khả ái đang đi tới, còn tưởng rằng cậu muốn tới đăng ký làm thực tập sinh, vội vàng ngăn lại: “Xin chào, xin hỏi cậu có đơn đăng ký không?”. truyện ngôn tình

Đột nhiên bị ngăn lại làm Trương Gia Nguyên bị doạ đến nhảy dựng, cậu nghiêng đầu, lúc này mới nhận ra hình như bản thân chưa từng đến đây, ba cũng không có công bố thân phận của cậu, bởi vậy người trong công ty hầu như không ai biết cậu.

Bất đắc dĩ thở dài, Trương Gia Nguyên quơ quơ điện thoại: “Tôi tìm Ngô Vũ Hằng.”

Chị gái lễ tân nghe thấy không phải tới để phỏng vấn, vừa mở miệng chính là muốn tìm đại nhân vật của công ty cô, đột nhiên cảm thấy tiểu soái ca trước mặt có khả năng là đến để ăn vạ, lập tức hít sâu một hơi: “Vậy xin hỏi cậu có hẹn trước không?”

Trương Gia Nguyên nhếch miệng cười: “Tôi vừa rồi mới gọi điện thoại cho anh ấy.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, chuông điện thoại của Trương Gia Nguyên rung rung vang lên, Ngô Vũ Hằng gọi tới thật đúng lúc.

Quay qua làm mặt quỷ với chị gái lễ tân, Trương Gia Nguyên vui vẻ cầm thẻ ra vào, lôi kéo Phó Tư Siêu đi theo thư ký tiến vào đại sảnh.

“Cậu nói cậu tính học lớp diễn xuất?” Ngô Vũ Hằng nhìn Trương Gia Nguyên với vẻ mặt khó tin: “Yêu cầu của cậu thấp vậy, anh còn tưởng cậu muốn tài nguyên chứ.”

Trương Gia Nguyên bắt chéo chân lắc đầu: “Làm như vậy thì em thật sự dựa vào cơm ba mình mà sống rồi.”

Ngô Vũ Hằng bất đắc dĩ đặt một ly trà sữa trước mặt Trương Gia Nguyên, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh cậu còn có một cậu bé khả ái, đeo một cặp kính cận nhìn rất ngoan ngoãn, chợt cảm thấy tâm ấm áp.

“Cậu tham gia lớp diễn xuất này chẳng lẽ không tính là dựa dẫm ba mình?” Ngô Vũ Hằng lại rót một ly trà sữa ấm, ôn nhu đưa cho Phó Tư Siêu, nhìn đối phương bị hành động của mình dọa cho nhảy dựng, cúi đầu nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, cảm thấy đối phương thật sự rất đáng yêu.

Trương Gia Nguyên thần kinh thô không nhận ra dòng điện lưu ấm áp đang dâng trào giữa hai người kia, cậu tùy ý cầm cái ly lên uống: “Bỏng chết người rồi!!!”

Trương Gia Nguyên liều mạng hạ nhiệt cho cái lưỡi của mình, vất vả một lúc mới xong: “Em chỉ là đi đường tắt để khiến bản thân tiến bộ hơn, không phải mấy vai diễn kia đều là tự em giành được sao?”

“Được rồi, được rồi.” Không muốn Trương Gia Nguyên cứ ở bên cạnh liên tục lải nhải, Ngô Vũ Hằng gọi điện thoại nói với bên kia cái gì đó, một lát sau liền có người đến dẫn Trương Gia Nguyên đi.

Phó Tư Siêu vội vàng buông ly nước nắm ba lô muốn đi theo, Trương Gia Nguyên phất phất tay: “Siêu, em có thể đi một mình, huống hồ lúc em học anh ở bên cạnh cũng sẽ thấy chán, không bằng anh ở đây nghỉ ngơi đi!”

Phó Tư Siêu còn chưa kịp nói gì, Ngô Vũ Hằng đã điên cuồng phụ họa: “Đúng đúng đúng, lão sư dạy diễn xuất của chúng tôi rất dữ, Trương Gia Nguyên nếu như bị mắng khóc chắc chắn cũng không muốn cậu nhìn thấy, em ấy sẽ xấu hổ, vậy nên cậu ở đây nghỉ ngơi đi.”

“Cái gì?” Trương Gia Nguyên chưa kịp nghe rõ Ngô Vũ Hằng nói gì thì cửa phòng đã bị người kia trực tiếp đóng lại.

Ngô Vũ Hằng nói đúng, lão sư dạy diễn xuất thật sự rất dữ, cô ấy sẽ rất nghiêm khắc chỉ ra một ít cảm xúc và động tác diễn, cả một khóa học bắt buộc Trương Gia Nguyên phải giằng co trong năm tiếng, chờ đến khi Phó Tư Siêu đã thân đến mức có thể nói đùa với Ngô Vũ Hằng, Trương Gia Nguyên mới xách cái mặt mệt mỏi mở cửa văn phòng, nhưng Ngô Vũ Hằng không thấy vậy, ánh mắt Trương Gia Nguyên sáng lấp lánh, còn mỉm cười thỏa mãn, vừa bước vào liền lao thẳng tới chỗ Phó Tư Siêu.

“Siêu, lão sư này quá lợi hại, rất nhiều cảm xúc em xử lí không tốt, lão sư liền thay đổi cảnh tượng làm em nhập tâm, thật sự siêu hữu ích. Em được lợi cũng không ít, em hẳn là phải đi con đường tắt này sớm hơn một chút, nếu vậy nói không chừng bây giờ em đã là một tiểu sinh tuyến đầu rồi!” Trương Gia Nguyên kích động quơ chân múa tay.

Ngô Vũ Hằng nhìn Trương Gia Nguyên ôm Phó Tư Siêu, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Châu Kha Vũ không nghiêng không lệch đúng lúc gọi điện thoại tới: “Em đang ở đâu? Đi ăn cơm đi, cả một ngày không thấy đâu đến cả một cuộc điện thoại cũng không thể gọi tới sao?”

Trương Gia Nguyên một tay ôm Phó Tư Siêu: “Em đang ở giải trí Vũ Hải Tinh, Kha Vũ anh biết không? Lão sư dạy diễn xuất thật sự dạy rất tốt, em chọn con đường tắt này thật là một quyết định đúng đắn.”

Châu Kha Vũ kinh ngạc: “Em đang ở giải trí Vũ Hải Tinh?”

Sau khi biết được thân phận thật sự của Trương Gia Nguyên ngày hôm qua, suy đoán của Châu Kha Vũ ngay lúc này càng thêm mãnh liệt: “Em không phải nghệ sĩ dưới trướng bọn họ, tại sao có thể được bọn họ nhận dạy diễn xuất?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play