Mẹ của Minh Tuệ rất thích hoa hồng. Già nửa cuộc đời bà gắn bó với vườn hoa, cho tới khi mối quan hệ giữa con gái bà và con trai nhà họ Nguyễn đổ vỡ, bị nhà họ lấy lại vườn hoa vẫn chăm chút suốt bao năm. Sau này, bà không trồng hoa kinh doanh buôn bán gì nữa. Già rồi, chỉ trồng vài cây hoa nhỏ làm đẹp sân nhà.
Mỗi sáng, bà đều ra trước sân nhà tưới hoa, tỉa cành, sau đó pha một ấm trà, cầm thêm cuốn sách ra ngồi đọc. Tháng ngày trôi qua rất nhẹ nhàng thư thả. Chỉ có một điểm không tốt, là lâu lắm rồi không gặp con gái và các cháu, cũng không biết bọn nhỏ thế nào rồi.
Nhưng hôm nay, bà đọc sách mà cứ nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài đầu ngõ. Bà đang chờ đợi con gái từ bệnh viện trở về.
Nửa buổi sáng đã trôi qua. Một chiếc xe chầm chậm dừng lại ngoài đầu ngõ. Từ trên xe, Linh Nhi chạy xuống trước, tay xách đồ đạc tay đỡ người trong xe.
“Tiểu thư chậm một chút, cẩn thận vết thương lại vỡ ra.” Cô bé lo vết thương của tiểu thư lại vỡ, ở đây không có bác sĩ, lỡ mất máu hay sao đó cũng không có ai điều trị.
Sức khỏe Minh Tuệ hồi phục khá tốt. Cô đã có thể tự mình đi được, tuy rằng chỉ bước được từng bước nhỏ, nhưng không tới mức phải nằm im trên giường như trước.
“Mẹ…”
Đôi mắt nâu của cô lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ đi từ trong nhà ra. Từ khi mẹ cô chuyển tới đây, hai mẹ con rất ít khi gặp nhau.
Bước chân của bà Linh cũng vô thức nhanh hơn. Bà chạy ra toan ôm chầm lấy con gái, nhưng lại sợ chạm vào vết thương, nên đổi thành vuốt tóc. Giọng điệu của bà vừa yêu thương lại vừa xen lẫn trách cứ nhẹ nhàng: “Con bé này… Người ta yêu đương thì vui vẻ hạnh phúc, bình an bên nhau. Tới lượt con, sao lại suýt mất cả mạng thế? Vì Dương Quốc Thành mà như vậy, mẹ còn thấy không đáng thay con!” Bà vẫn không ưng ý Dương Quốc Thành, cảm thấy hắn không đáng tin, không hợp với con gái bà.
“Con…” Minh Tuệ hơi cụp mắt, cúi đầu, cô không muốn nhìn thấy tâm tình phức tạp trong đáy mắt của mẹ. Cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Con xin lỗi, đã làm mẹ lo lắng rồi.”
“Đâu chỉ là lo lắng…” Mẹ cô thở dài, thay thế Linh Nhi đỡ con gái đi vào nhà.
Chung quy vẫn là con gái của bà, giận thì giận nhưng thương thì vẫn cứ thương. Sức khỏe đang như vậy, không thể đứng ngoài cửa mà nói chuyện được.
Để con gái yên vị trên ghế sofa, bà mới nghiêm túc hỏi chuyện: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?” Rót một cốc nước ấm đưa cho con gái, bà chép miệng: “Uống nước trước đi đã, rồi từ từ nói cho mẹ nghe.”
Minh Tuệ chọn lựa từ ngữ, dùng vài câu kể lại vắn tắt đầu đuôi chuyện đã xảy ra, bao gồm cả việc Quân bị Hà Thu Hoài lợi dụng. Nghe xong, mẹ cô không giấu được vẻ thất vọng và buồn bã.
“Mẹ không ngờ thằng Quân lại làm ra những chuyện như vậy. Nó không phải là người xấu, chỉ là…” nhất thời hồ đồ, nhưng cũng gây ra hậu quả không nhỏ.
Minh Tuệ gật đầu: “Con biết anh ấy là người như thế nào, nên từ đầu đến cuối vẫn chưa từng oán trách anh ấy nửa lời. Bọn con không có duyên với nhau, con cũng chỉ mong anh ấy được hạnh phúc.”
Mẹ cô cũng gật đầu. Bà cảm thấy con gái đã trưởng thành rồi. Người phụ nữ trải qua sương gió, đã không còn là cô nhóc ôm tay bà làm nũng ngày xưa.
“Vậy sau này con định làm thế nào?”
“Con định…” Minh Tuệ suy nghĩ một chút, đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, vội vàng nhìn một lượt xung quanh nhà, túm chặt tay mẹ hỏi: “Mẹ, ngôi nhà này không đơn giản chỉ là một ngôi nhà bình thường đúng không?” Cô nhìn thấy một vài thiết bị theo dõi, phá sóng, và thiết bị bảo vệ quen thuộc, từng thấy trong biệt thự của Dương Quốc Thành. Một người phụ nữ trung niên bình thường, không nhất thiết phải sống trong một ngôi nhà thế này.
Bố của cô, có lẽ là một người rất có địa vị trong thế giới ngầm. À không, chắc chắn, không chỉ vì ngôi nhà này, mà đủ loại dấu hiệu trước đó đều khẳng định điều này.
Cô không hỏi về địa vị của ông trong giới, chỉ hỏi về tình cảm của ông dành cho mẹ con cô: “Ông ấy… là người như thế nào vậy mẹ? Ông ấy có yêu mẹ và con không? Rõ ràng ông ấy có biết đến sự tồn tại của con, thậm chí còn cho người tới bảo vệ con, tại sao lại không chịu xuất hiện chứ? Là có nỗi khổ riêng, hay là không cần đứa con gái như con?”
Bố, là vướng mắc trong lòng cô. Hồi nhỏ không ít lần cô quấn quýt lấy mẹ hỏi về bố, nhưng đáp án nhận được chỉ là sự im lặng. Mãi sau này, khi lớn lên rồi, cô không hỏi nữa, có điều trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về người cha chưa từng gặp mặt.
Gần đây rõ ràng ông ấy đã xuất hiện ở rất gần cô, cho người đến bảo vệ cô, đưa mẹ tới một nơi thế này. Nhưng ông vẫn không chịu gặp cô, khiến cô rất hoang mang, không hiểu bố mình rốt cuộc yêu hay ghét mẹ con mình.
Mẹ cô nhẹ nhàng đưa tay, lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt con gái: “Bố con rất yêu con. Gần đây ông ấy luôn muốn rời khỏi thế giới ngầm, đang tìm cách thu xếp mọi chuyện. Nhưng vẫn còn một chuyện rất quan trọng, chưa làm xong.” Bà lại buông một tiếng thở dài: “Một chuyện rất quan trọng, cũng rất nguy hiểm. Con nhớ bà cụ lần trước không? Bà nội con, vì chuyện này mà mất mạng.”
Ngừng lại một chút, bà lại tiếp: “Ông ấy lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm, anh em nhiều, nhưng kẻ thù còn nhiều hơn. Ông ấy sợ nhận con sẽ khiến con bị kéo vào nguy hiểm, chỉ có thể đợi khi nào giải quyết xong mọi chuyện, rút lui an toàn rồi mới… Mẹ chắc chắn ông ấy rất lo lắng cho con, còn tìm cách tới gặp con nữa.”
Tìm cách tới gặp con… Minh Tuệ ngẩn người, chợt mở to hai mắt: “Là chú làm vườn lần trước?”
Mẹ cô khẽ gật đầu.
Minh Tuệ thở phào: “Vậy thì tốt quá, con sẽ tìm gặp ông ấy. Con có vài chuyện muốn hỏi rõ hơn.”
“Vài chuyện? Là chuyện của Dương Quốc Thành và tấm bản đồ kia sao?” Mẹ cô dường như đã sớm biết mọi chuyện, có khi còn hiểu nội tình hơn cả cô: “Con đừng xen vào việc này, nước bên trong rất sâu. Tấm bản đồ đó có thể giúp Đỗ Văn Khang lấy mạng Dương Quốc Thành. Tới lúc đó mẹ sẽ giúp con chăm lo cho bọn trẻ, đừng quá lo lắng.”
Giọng điệu của bà thật giống như khẳng định Dương Quốc Thành sẽ thua trong cuộc chiến này. Minh Tuệ lắc đầu: “Không thể… anh ấy sẽ không…”
“Cậu ta không thể thắng Đỗ Văn Khang được, nếu như gã có… thứ đó.” Mẹ cô nói: “Ân oán giữa hai người họ, bố con sẽ không xen vào. Vì cho dù có bị Đỗ Văn Khang lấy mạng, thì đây cũng là báo ứng của Dương Quốc Thành. Bố của Đỗ Văn Khang chết trong tay cậu ta…”
“Nhưng anh ấy chỉ tự vệ mà thôi!” Minh Tuệ từng nghe Dương Quốc Thành nhắc qua về chuyện này, cô tha thiết nhìn mẹ mình: “Cho dù đưa ra trước pháp luật, anh ấy cũng không phạm tội. Hơn nữa… Đỗ Văn Khang lợi dụng mối quan hệ thân thiết giữa bố con và gã, còn định hại chết ông ấy. Mẹ, bố suýt nữa chết trong tay gã đấy, mẹ cũng từng bị gã giam giữ. Sao mẹ có thể đứng về phía gã được chứ?” Cô không tin mẹ mình đã quên những chuyện đó.
Đỗ Văn Khang là một gã khốn. Mẹ cô không thể đứng về phía gã, trơ mắt nhìn gã hại bố cô, lại hại cả người đàn ông cô yêu thương được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT