“Anh Quân…” Đôi mắt nâu của Minh Tuệ mở to đầy kinh ngạc, nhìn người vừa bước vào: “Anh…” Cô thật sự không biết phải nói gì với anh. Hai người từng là thanh mai trúc mã, là những người thân thiết nhất của nhau, từng không giấu nhau điều gì.
Thậm chí đến gần đây, cô vẫn coi anh là một sự tồn tại đặc biệt trong cuộc đời mình. Cho dù không thể đến bên nhau, không thể trở thành một đôi, nhưng anh vĩnh viễn là anh Quân của cô.
Chỉ là, cô không hiểu tại sao anh lại hành động như vậy. Cô không phải kẻ ngốc, chuyện ngày hôm đó, nếu không có sự đồng ý của anh, thì làm sao kẻ khác có thể lợi dụng. Cô có thể dễ dàng đoán ra kẻ đứng sau mọi chuyện, nhưng lại không thể đoán ra suy nghĩ của anh.
“Tuệ…” Người đàn ông vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng chẳng hề khác so với thường ngày, cầm bó hoa trên tay, lại chần chừ ngoài cửa phòng bệnh không dám bước vào.
“Anh vào trong đi đã.” Minh Tuệ thở dài một hơi: “Vào đây, ngồi xuống, và nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra… Anh Quân, em luôn cho rằng mình hiểu anh, nhưng đến giờ em mới nhận ra, hình như anh không còn là anh Quân mà em quen biết nữa rồi. Rốt cuộc thì tại sao chứ?”
Quân không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng xanh xao tiều tụy của Minh Tuệ. Anh hơi cúi đầu, lại thấy cánh tay trắng nhợt, khuỷu tay cắm kim truyền nối với một bịch máu đỏ tới gai mắt. Máu đỏ chậm rãi chảy vào mạch máu của cô. Anh cũng chậm rãi, làm theo lời cô, đi thẳng vào phòng bệnh và ngồi xuống.
“Anh xin lỗi.”
“Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh. Em cần lời giải thích.” Xin lỗi? Cô đã nghe lời xin lỗi tới nhàm tai, tới mức không còn muốn nghe ai xin lỗi nữa rồi.
“Nhưng mà… Tuệ… ngoài xin lỗi ra, anh thật sự không biết…” Quân thấy cổ họng mình nghẹn đắng: “Không biết phải nói gì với em nữa…”
“Vậy anh đang xin lỗi em, hay xin lỗi đứa nhỏ trong bụng em đây? Anh Quân, chúng ta đều đã là người trưởng thành, chắc hẳn anh cũng biết, đôi khi lời xin lỗi không thể giải quyết được vấn đề.” Cách nói chuyện của Minh Tuệ rất bình thường, chỉ có giọng nói của cô hơi nhỏ, như thể không có nhiều sức lực để lãng phí vào việc nói chuyện.
Ngừng lại vài giây như để lấy hơi, cô nói tiếp: “Thực ra em không trách anh, thật đấy, vì em nghĩ rằng anh sẽ không muốn làm tổn thương em. Em chỉ cần lời giải thích, em muốn biết tại sao anh lại đồng ý làm theo lời của cô ta.” Cô không có tình cảm với Quân, cũng không trách anh. Vì cô biết, kẻ đứng sau không phải là anh.
Quân lại thở ra một hơi dài thườn thượt: “Cô ta nói với anh, chỉ cần làm như vậy, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo vốn có.” Anh vẫn luôn hối hận, vì một lần buông tay mà vĩnh viễn không còn cơ hội ở bên cô. Nên mới nhất thời mù quáng nghe theo những lời dối trá: “Dương Quốc Thành sẽ trở về với cô ta, còn em, sẽ quay về bên anh.”
Minh Tuệ sững sờ nhìn anh, thật lâu thật lâu sau vẫn không lên tiếng. Cô tưởng rằng anh đã sớm buông tay, thật không ngờ, lý do cho tất cả những chuyện này, lại đơn giản như vậy.
Cách bệnh viện mấy chục cây số, ở trong nhà kho bỏ hoang ngoài ngoại thành, Dương Quốc Thành cười khẩy nhìn người đang bị trói trên ghế, giống như một con cá nằm trên thớt chờ người làm thịt, mà vẫn còn mạnh miệng: “Cô muốn gặp cảnh sát đúng không? Được, như cô mong muốn, cô sẽ được gặp cảnh sát sớm thôi. Nhưng là để phối hợp điều tra việc buôn bán và sử dụng chất cấm, và… cố ý gây thương tích.”
“Cố ý gây thương tích?” Giọng của người đang bị trói trên ghế cao vút lên: “Tôi không hề cố ý gây thương tích cho ai cả! Đây là vu cáo!”
“Đào Minh Tuệ đang mang thai. Sử dụng những loại thuốc không rõ nguồn gốc có thể ảnh hưởng tới cả thai nhi và sức khỏe của người mẹ.” Dương Quốc Thành thong thả rút một con dao ra, vừa vuốt nhẹ trên lưỡi dao vừa nói: “Cô nói xem, con dao này nên rạch bao nhiêu đường trên mặt cô mới hợp lý đây?”
Lúc này người bị trói trên ghế mới biết sợ. Cô ta xanh mặt, hoảng loạn lắc đầu: “Không… không… tôi không làm gì cả… Các người nhầm rồi… không phải tôi…”
“Kẻ nào đứng sau sai khiến cô?” Dương Quốc Thành rất bình tĩnh, trái ngược với sự hoảng loạn của đối phương. Hắn chầm chậm đi tới, lưỡi dao sáng loáng kề sát bên má cô ta.
Cô ta run như cầy sấy, giọng nói cũng run theo: “Tôi nói… tôi nói… xin anh bỏ dao xuống trước đã…” Cô ta đã nhận ra mình đang đối mặt với một kẻ điên cuồng và tàn nhẫn. Ở một nơi thế này, cô ta không thể thoát khỏi bàn tay của hắn được.
Giữ mạng vẫn là quan trọng nhất.
“Hà Thu Hoài… là Hà Thu Hoài!” Cô ta thở hổn hển: “Tôi kí hợp đồng với công ty giúp việc theo giờ. Ngày hôm đó… là Hà Thu Hoài tìm tôi, cho tôi một số tiền rất lớn, chỉ cần căn đúng giờ gọi điện cho cô gái ấy, sau đó cho cô ấy uống ly nước có pha thuốc là được.” Gia cảnh cô ta hết sức khó khăn, còn có một đứa em đang mắc bệnh hiểm nghèo, nên mới nhắm mắt làm liều.
Dương Quốc Thành nhếch môi, nhưng có lẽ không thể coi là một nụ cười, vì trong đáy mắt hắn vẫn lạnh tanh không cảm xúc. Hắn lẩm nhẩm nhắc lại cái tên vừa nghe thấy, cất dao đi, và quay người đi ra ngoài.
“Giao cô ta và tất cả những chứng cứ thu được cho bên cảnh sát, xử lý theo pháp luật.” Cô ta chỉ là một quân cờ, kẻ thực sự cần đối phó, là Hà Thu Hoài: “Nhà họ Hà… đã đến lúc cần thu lưới rồi… À, khoan đã…” Hắn chợt nhớ tới chuyện gì đó, quay sang hỏi người vẫn đang duy trì khoảng cách nửa bước phía sau mình: “Đứa bé trong bụng cô ấy mấy tháng rồi?”
“Cô ấy” chính là Minh Tuệ. Cấp dưới của hắn không cần suy nghĩ đã đáp ngay: “Đã được hơn năm tháng.” Trước khi hắn mất tích khá lâu, trong khoảng thời gian hai người như hình với bóng.
Nói cách khác, đứa nhỏ vô tội vừa mới mất đó, gần như chắc chắn là con của hắn. À không, làm gì có “gần như”. Vốn dĩ Minh Tuệ chưa từng phản bội hắn, con của cô sao có thể là giọt máu của người đàn ông khác được.
“Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Anh không dám cầu xin em tha thứ, chỉ là…”
Minh Tuệ nghiêng đầu, nhìn bó hoa trong tay Quân: “Anh Quân, anh có biết em rất thích hoa hay không? Nhưng em thích trồng hoa, hơn là cắm hoa.”
Quân không nói gì nữa. Anh nhìn người đang nằm trên giường bệnh, chăm chú nghe cô nói.
“Những bông hoa này cũng rất xinh đẹp và rực rỡ đúng không? Nhưng khi chúng ta cắt chúng khỏi cành, cắm vào lọ, thì chỉ vài ba ngày sau là sẽ héo úa, trở thành rác rưởi mà người ta muốn ném đi. Nếu thực sự yêu hoa, thì nên chăm chút cây hoa cẩn thận, để nó nở bung ra những đóa hoa đẹp nhất, và đừng bẻ cành cắm vào trong lọ như vậy. Hãy để nó kết nụ, nở ra, xinh đẹp và tàn úa theo lẽ tự nhiên đi.”
Quân đã hiểu cô muốn nói gì, anh gật đầu: “Là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo.” Tình yêu cũng giống như bông hoa trong lời của cô, không thể có được bằng thủ đoạn hay cưỡng ép, cần phải để nó phát triển theo cách tự nhiên.
Có lẽ duyên phận giữa hai người đã thực sự kết thúc từ lâu. Cưỡng cầu chỉ khiến mọi chuyện càng ngày càng tệ hại.
Minh Tuệ mỉm cười: “Anh Quân, chúng ta không có duyên với nhau, nhưng anh là một người đàn ông tốt, nhất định anh sẽ tìm thấy được hạnh phúc thuộc về mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT