[ Lũ lụt tràn tới miếu long vương. ]
Tư thế Tiết Trầm tùy tiện móc ra hai con quỷ cùng hai con yêu quái không chỉ khiến cua đồng tinh rơi vào trầm mặc, đoàn người đổng công cùng một phe với cậu cũng chẳng kém phần hoảng hốt.
Nhóm bô lão thôn dân đã sống được mấy chục năm: "..."
Điều này đâu có giống với những câu chuyện bắt quỷ mà họ từng nghe qua?!
Nào có cao nhân bắt quỷ lưu manh như Tiết Trầm? Tình cảnh này đâu khác gì so với mấy trận ẩu đả đầu đường xó chợ chứ?! Đã vậy còn là đánh hội đồng!
Nhưng không thể không nói, hiệu quả mang lại rất tốt, xem con cua đồng tinh kia đã không thốt nên lời rồi kìa.
Đương nhiên đây là do thôn dân không biết tình hình nên hiểu lầm Tiết Trầm.
Tiết Trầm móc ra quỷ cùng yêu quái không phải ỷ đông bắt nạt ít, mà là một lần ban phát lòng tốt hiếm hoi trong đời.
Cậu và Giản Lan Tư mới đánh Quái Vật Xoáy Nước xong, hãy còn mệt mỏi lắm.
Vả lại, cua đồng tinh này nhìn thì đáng sợ nhưng thân xác không tỏa ra yêu khí, rõ ràng chưa từng hại ai, thậm chí khả năng mang công đức hộ thân, Tiết Trầm quyết định cho nó một đường sống.
Bằng không Tiết Trầm tự mình ra tay, phỏng chừng hiện tại bọn họ đang hầm thịt cua rồi.
Yêu quái cũng biết xem xét thời thế, con cua lớn kia chỉ có vóc dáng dọa người, kỳ thực tu vi chẳng hề cao, đối phó hai con quỷ đã đủ miễn cưỡng, nếu lại thêm hai con yêu quái cá hiển nhiên vượt khỏi phạm vi năng lực của nó.
Cua đồng suy xét tình hình, cực kỳ thức thời mà lựa chọn sợ hãi, nhưng vẫn không cam tâm uất ức mắng: "Quỷ thì thôi đi, vốn là từ người biến thành, còn hai con cá bọn mày bị làm sao thế, đường đường là yêu quái lại nghe người phàm sai bảo, đại vương cua đồng tao quá khinh chúng mày!"
"Mày biết cái gì." Cá chép hoa lớn vẫy đuôi trên không trung, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Tuy rằng ngài Trầm hay mắng tao, đánh tao, còn không phát lương cho tao, nhưng tao biết ngài ấy là ông chủ tốt!"
Cua đồng, các thôn dân: "..."
Đây là chuyện đáng để kiêu ngạo sao?
Yêu quái thời nay đều phải lăn lộn đến mức này rồi à?
"Mày ngậm miệng đi." Tiết Trầm kiềm chế kích động hành hung cá đầu to trước mặt mọi người, Giản Lan Tư đúng lúc nắn bóp tay cho cậu, cậu mới tỉnh táo lại, tiếp tục nói chuyện với cua đồng, "Mày còn chưa đi à?"
"Đi thì đi!" Cua đồng "Hừ" một tiếng, "Không phải muốn cái thuyền rồng nát kia sao? Trả cho các người là được rồi, chẳng có tác dụng gì cả."
"Chờ đã!" Ông từ Lương nghe đến từ ngữ mấu chốt, thoáng cái run lên, vội vàng lên tiếng gọi cua đồng tinh, "Vừa nãy mày nói gì cơ?? Thuyền rồng?"
Hai con mắt mọc dài của cua đồng vẫy trái vẫy phải, nghi ngờ hỏi: "Không phải các người muốn tìm thuyền rồng thần mộc kia sao?"
Lúc này những người khác kịp phản ứng lại, cũng không ôm lấy nhau nữa, dồn dập hỏi: "Thuyền mộc thần rồng đang ở chỗ của mi ư?"
"Là mi trộm thuyền rồng á?"
Cua đồng: ... Bất cẩn rồi! Biết thế đã không nhắc lại chuyện này!
"Không! Không phải tôi! Tôi đi đây! Hẹn gặp lại các vị!" Cua đồng phủ nhận ba lần liên tiếp, đôi mắt thật dài cùng hai cái càng lớn như gọng kìm hỏa tốc biến mất khỏi màn sương mù dày đặc, chuẩn bị chạy trốn.
"Đứng lại." Tiết Trầm cầm Quái Vật Xoáy Nước trong tay, giống như xách súng máy nhắm thẳng hướng chạy trốn của cua đồng, "Hiện thân ngay, nếu không tao lập tức thả cá."
Dứt lời ngắt đuôi Quái Vật Xoáy Nước một cái, nó ăn đau vội vàng phun khí tạo thành vòng xoáy nho nhỏ giữa làn sương mù dày đặc.
Cua đồng: "... Đồ cá quái vô tích sự! Thực sự là sỉ nhục của Thủy tộc!"
Mắng thì mắng, nó cũng không dám đấu võ thật, chỉ có thể giận dữ đáp, "Chờ một lát, bản vương hiện thân ngay đây."
Theo âm thanh cất lên, một cơn gió nhẹ thổi qua, màn sương mù dày đặc bao phủ trên bụi lau sậy cũng tiêu tan, tầm nhìn của mọi người lại một lần nữa trở nên rõ ràng.
Bóng đêm sâu thẳm, vầng trăng vằng vặc rọi sáng con đường phía trước.
Mọi người phát hiện, không biết từ bao giờ bọn họ đã chạy tới bên sông Đại Hoang, trước mắt chính là vùng châu thổ được hình thành do sông Đại Hoang phân nhánh vào Ngọc Sắt Hải, từ vùng châu thổ nhìn sang chính là Ngọc Sắt Hải mênh mông vô bờ.
Vầng trăng trắng nhẹ nhàng lướt lên mặt nước, khúc xạ ra ánh bạc nhỏ vụn trong trẻo, dường như khung cảnh trước mắt chính là dải ngân hà giữa nhân gian.
Khi sương mù hoàn toàn tan biến, một thanh niên mặc áo giáp cổ xưa, cầm cây đinh ba trong tay xuất hiện sau bụi lau sậy.
Mặt thanh niên đầy vẻ cảnh giác, liếc Tiết Trầm một cái rồi hỏi: "Rốt cuộc mày là ai, sao lại có thể ra lệnh cho con yêu quái cá lớn như thế?"
Tiết Trầm không hề trả lời nó, chỉ quan sát từ trên xuống dưới một hồi, giọng điệu đầy thất vọng: "Đáng tiếc, là giống đực."
Dù cậu không nói rõ, cua đồng tinh cũng đủ kinh nghiệm để hiểu ẩn ý này, không phục nói: "Loài người tụi bây quá nông cạn nhất, chỉ biết ăn trứng cua!! Cua đực bọn tao dù không có trứng nhưng vẫn có gạch đấy nhá, chỉ là không mập như vậy mà thôi!"
Những người khác: "..."
Đây không phải là lúc để hiếu thắng tranh đua đâu nhỉ?
Lúc này Ngu Kiệt Xu đột nhiên chú ý tới điều gì đó, nhìn chằm chằm hoa văn trên cây đinh ba của thanh niên, kinh ngạc hỏi: "Tại sao binh khí của cậu lại có dấu ấn Thủy phủ Đại Hoang?"
Nghe vậy thanh niên lộ vẻ nghi ngờ: "Sao bà biết đây là dấu ấn của Thủy phủ Đại Hoang?"
Tiết Trầm hiểu rõ, bảo: "Mày là Thị Thần của Thủy phủ Đại Hoang phải không?"
Thủy phủ giống với các đơn vị chức năng trong thế giới loài người, Thủy phủ có những cấp bậc khác nhau, biên chế ở mỗi nơi cũng không giống nhau, khu vực nhỏ như khe suối Dương Nam chỉ có một trấn thủ nho nhỏ. Nhưng sông Đại Hoang giao với Ngọc Sắt Hải, lưu vực rộng lớn, nuôi dưỡng toàn bộ Ô Thành, đương nhiên quy mô Thủy phủ cũng phải lớn hơn nhiều, bên dưới chức vị trấn thủ còn hơn nửa biên chế Thị Thần.
Trên thanh đinh ba của cua đồng tinh này có dấu ấn Thủy phủ Đại Hoang, có thể hiểu là nhân viên Thủy phủ, điều này cũng giải thích lí do dù nó là yêu quái, tu vi cũng không cao, nhưng trên người lại chẳng hề tỏa ra yêu khí.
Là Thị Thần, tất nhiên cũng theo người canh giữ chính hưởng thụ qua đèn nhang của nhân gian, xem như nửa thần linh, chỉ cần nó chưa từng làm việc trái với lẽ trời đương nhiên góp được một thân công đức, cũng không có yêu khí.
Quả nhiên, cua đồng tinh kia thấy Tiết Trầm đoán ra lai lịch của nó, cũng không che giấu nữa, nghiêm mặt nói: "Không sai, bản cua chính là Thị Thần canh giữ Thủy phủ Đại Hoang Bàng Sương Khanh, còn các người là ai?"
"Đúng dịp." Tiết Trầm buồn cười liếc Ngu Kiệt Xu một cái, đây mới gọi là lũ lụt tràn tới miếu long vương.
Ngu Kiệt Xu không ngờ con cua đồng này lại là Thị Thần Thủy phủ, trong chốc lát trở nên do dự, xấu hổ nói: "Tôi chính là trấn thủ mới nhậm chức của Thủy phủ Đại Hoang... Ngu Kiệt Xu."
"Gì cơ?" Nghe vậy Bàng Sương Khanh kinh hãi, "Bà, bà là Ngu Kiệt Xu ư?"
Lúc đầu nó còn hoài nghi, nhưng sau khi quan sát kĩ mới phát hiện Ngu Kiệt Xu quả nhiên có một thân công đức mà không phải âm tà quỷ mị thông thường, lúc này mới tin lời của bà.
Nói cách khác, ma nữ vừa bị người trẻ tuổi hung tàn kia lôi ra để uy hiếp nó, lại chính là thủ trưởng mới của nó!
"Thật sự là bà, Ngu trấn thủ!" Bàng Sương Khanh lập tức lộ vẻ đau khổ, ngậm nước mắt thất thanh kêu, "Hai mươi năm! Tôi đã chờ bà hai mươi năm, sao giờ bà mới đến vậy!"
Ngu Kiệt Xu vốn đang hổ thẹn, bị nó gào như thế, càng ngày càng luống cuống tay chân: "Xin lỗi, là tôi không làm tròn trách nhiệm, trên đường tới đây gặp chút chuyện ngoài ý muốn..."
Nhưng Bàng Sương Khanh căn bản không nghe lọt tai, gào càng lớn tiếng, "Bất ngờ gì mà có thể làm lỡ hai mươi năm lâu như vậy, bà có biết chúng tôi ăn bao nhiêu khổ hay không, suýt chút nữa thôi là tôi đã không thể kiên trì tiếp được nữa rồi bà biết không? Tôi còn mạo hiểm đi trộm thuyền rồng..."
Nó gào đến khàn cả giọng, đứt từng khúc ruột gan, vừa khiến người ta đồng cảm vừa tạo cảm giác kì cục.
Ngay cả Ngu Xuân Thiên cũng không nhịn mà được dùng ánh mắt quái dị nhìn bà nội mình.
Ngu Kiệt Xu: "..."
"Được rồi đừng gào nữa." Tiết Trầm không nhịn được nện một cú vào đầu Bàng Sương Khanh, đánh gãy tiếng thét của nó, "Ầm ĩ chết mất."
Nắm đấm của Tiết Trầm ai từng chịu qua đều tự biết, Bàng Sương Khanh lập tức ngậm miệng, quả nhiên không dám phát ra âm thanh, nhưng trong con ngươi vẫn ngân ngấn nước mắt như cũ, thoạt nhìn vô cùng tủi thân.
Ngu Kiệt Xu nhanh chóng bắt lấy kẽ hở này đơn giản kể lại chuyện mình gặp phải, cân nhắc một chút giấu đi đoạn Thủy phủ Kháng Dương thất trách, cuối cùng nói, "... Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng tới rồi đây."
"Thì là vậy." Sắc mặt Bàng Sương Khanh lúc này mới khá hơn chút, lau nước mắt, cúi mình vái chào Ngu Kiệt Xu, "Chuyến này Ngu trấn thủ cực khổ rồi, rốt cuộc là yêu quái phương nào đáng ghét như thế, lại dám giam giữ người canh giữ Thủy phủ."
"Ồ, chính là con này nè." Tiết Trầm nhấc đuôi Quái Vật Xoáy Nước lên, lắc lư con yêu quái cá, "Đã đền tội rồi, chờ mang về sẽ nghiên cứu nên ăn như thế nào."
Quái Vật Xoáy Nước không hiểu tiếng Trung, chưa biết mình đã bị liệt vào thực đơn bữa tối, chỉ yếu ớt mà phun khí.
Bàng Sương Khanh: "..."
Nó nhớ không lầm, mới nãy người trẻ tuổi này còn dùng con yêu quái cá uy hiếp nó! Vậy mà hiện tại lại nghiên cứu phương thức chế biến thực phẩm?
Thật là một nhân loại đáng sợ, tận dụng triệt để giá trị của loài cá!
Nếu Bàng Sương Khanh đã là cấp dưới của mình, Ngu Kiệt Xu cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi: "Vừa nãy cậu nói từng mạo hiểm trộm thuyền rồng thần mộc, tại sao phải làm vậy?"
"Bởi vì mãi không thấy bà tới." Bàng Sương Khanh thở dài một tiếng, "Tôi vốn định dùng thuyền rồng thần mộc độ những tàn hồn kia qua sông U Minh..."
Bàng Sương Khanh kể lại, nó vốn là một con cua đồng ở sông Đại Hoang, sau khi đắc đạo may mắn được vào biên chế của Thủy phủ, trở thành Thị Thần canh giữ.
Năm đó sau nạn lũ lụt, trấn thủ đời trước bị thuyên chuyển, Ngu Kiệt Xu trở thành người canh giữ mới.
Bàng Sương Khanh làm Thị Thần, đương nhiên biết vì sao Ngu Kiệt Xu trở thành người canh giữ mới, cũng biết tàn hồn của người gặp nạn cùng lúc chống lũ với Ngu Kiệt Xu vẫn quanh quẩn chốn cũ.
Bởi vậy, trước khi Ngu Kiệt Xu đến nhậm chức, Bàng Sương Khanh vẫn luôn bảo vệ những vong hồn đó, chỉ chờ lệnh ấn đến lập tức đưa vong hồn vượt qua U Minh tới âm ty.
Không ngờ một lần chờ đợi đã ròng rã hai mươi năm.
Bàng Sương Khanh chỉ là một Thị Thần tầm thường, năm đó khi Thủy phủ Kháng Dương triệu hồn phách của Ngu Kiệt Xu cũng đã hạ cấm chế với Bàng Sương Khanh, muốn nó trông coi hồn phách những người còn lại, không có lệnh thì không được rời khỏi Đại Hoang.
Còn nữa, Bàng Sương Khanh cũng lo lắng mình vừa rời đi thì những tàn hồn vô tội kia sẽ phiêu tán tứ phía, gặp phải bất trắc.
Như vậy, nó chỉ có thể chờ đợi hết năm này qua năm khác, mong ngóng người canh giữ đến.
Vốn là loại sinh hoạt này đã đủ gian nan, không ngờ năm nay nạn hạn hán nghiêm trọng, mực nước của sông Đại Hoang cùng Ngọc Sắt Hải giảm mạnh khiến cuộc sống hỗn loạn vô cùng.
Những tàn hồn đó vốn chỉ còn một luồng tinh khí, hoàn cảnh xung quanh nhiễu loạn đương nhiên không phải chuyện tốt đối với bọn họ.
Còn về phía Bàng Sương Khanh mà nói, nguy cơ nghề nghiệp đang đối mặt ngày một to lớn hơn.
"Tôi nghe nói Ô Thành chuẩn bị xây một miếu long vương bên Ngọc Sắt Hải, thờ cúng long quân mới, đây không phải là đang hại tôi sao? Tôi là Thị Thần thuộc Thủy phủ Kháng Dương, nếu nhân gian thật sự mời long quân mới đến quản sông Đại Hoang cùng Ngọc Sắt Hải, vậy sau đó tôi trở thành cấp dưới của ai?" Bàng Sương Khanh phàn nàn.
"Thêm nữa, ai biết vị long quân mới kia là dạng rồng gì, lỡ như bụng dạ hẹp hòi làm khó dễ tôi thì sao bây giờ? Nói không chừng còn bức ép tôi rời đi, đổi thân tín của tên đó tới đây, các người nói có đúng hay không?"
Tiết Trầm: "..."
Tuy rằng cậu không phải một con rồng bụng dạ hẹp hòi, thế nhưng hiện tại xác thực vô cùng muốn gây khó dễ con cua kia!
Cậu không nhịn được bảo, "Chớ lảm nhảm nhiều như vậy, nói vào điểm chính đi."
"À ừ." Bàng Sương Khanh bị cậu trừng, vội vàng nuốt bực tức vào bụng, nói tiếp, "Tôi sợ long quân mới đuổi tôi đi, sau đó không ai trông coi những tàn hồn này, chẳng may đụng phải yêu quái hoặc đại quỷ hung tàn ăn bọn họ luôn không chừng, cho nên tôi chỉ muốn thừa dịp long quân mới còn chưa tới, nghĩ cách để bọn họ vượt qua sông U Minh, đi đến âm ty."
Hồn phách ở những nơi khác nhau sẽ đi tới âm ty bằng những con đường khác nhau, nói như vậy, cửa vào U Minh của những khu vực gần nước đều nằm trên mặt nước.
Mà Ô Thành cũng có cửa vào U Minh, ngay tại chỗ sông Đại Hoang đổ vào Ngọc Sắt Hải.
Chỉ cần tập hợp đủ vong hồn là có thể phá tan kết giới, đi về cõi âm.
Bàng Sương Khanh muốn đưa vong hồn của tổ đội chống lũ đến âm ty, nhưng tàn hồn của bọn họ thiếu mất một phách, chưa trọn vẹn, không cách nào phá mở kết giới U Minh.
Bất đắc dĩ, Bàng Sương Khanh đánh chủ ý lên trên thuyền rồng thần mộc.
Năm đó khi chế tạo thuyền rồng thần mộc, vì vật liệu gỗ quá nặng, xuống nước sẽ chìm ngay, may mắn được một vị bô lão chỉ điểm mà mang thuyền đi mượn thần lực của long vương sông Kháng Dương, từ đó, thần lực của thuyền rồng thần mộc cũng thức tỉnh.
Theo truyền thuyết, thuyền rồng thần mộc chứa thần lực có thể di chuyển đến bất kỳ đâu trên nước, kể cả sông U Minh.
Bởi vậy, Bàng Sương Khanh nghĩ, có thể sử dụng thuyền rồng thần mộc, mang theo những tàn hồn kia, dùng thần lực long vương phá tan kết giới độ bọn họ về U Minh.
Bàng Sương Khanh làm cua đồng tinh, trộm thuyền rồng cực kỳ đơn giản, sau khi nó đào thuyền rồng từ trong bùn ra, trực tiếp kéo thuyền dưới nước.
Điều này cũng nêu rõ lí do, dù ở trên đất bằng hay trên mặt nước đều không có bất kỳ ai từng thấy tung tích của thuyền rồng thần mộc.
Bởi vì từ đầu đến cuối thuyền rồng thần mộc chưa từng lộ ra khỏi mặt nước.
Đến đây, nguyên nhân của toàn bộ sự việc đều đã sáng tỏ.
Những người già trong thôn như ông từ Lương nghe chuyện mà xúc động vô cùng, vội vàng hỏi: "Vậy xin hỏi, hiện tại những người đã khuất thế nào rồi? Vong hồn của họ đã vượt qua được sông U Minh chưa?"
"Đương nhiên chưa được rồi!" Bàng Sương Khanh vỗ đùi, căm giận mắng, "Cái thuyền rồng nát kia căn bản không hề thần kỳ như trong truyền thuyết, vừa không phá được kết giới, cũng không độ được vong hồn, còn nặng đến đòi mạng! Tôi kéo đến mức càng cũng sắp lỏng ra rồi!"
Nghe vậy, cá chép hoa bên cạnh kinh nghiệm đầy mình mà nói: "Càng cua lỏng ra cũng đừng có vứt, cho vào vụn bánh mì(*)..."
(*) Còn gọi là bột bánh mì, cốm bánh mì, bột chiên xù là các hạt vụn nhỏ của bánh mì khô (thường làm từ bột mì), được cọ xát hoặc nghiền, cạo, xay ra từ bánh mì, và được sử dụng để trộn thực phẩm hay để nhồi gia cầm, thịt viên và các loại thực phẩm tương tự hay để phủ bên ngoài, làm giòn cá chiên, vịt quay, các món chiên hoặc để làm chất dính
"??" Bàng Sương Khanh khó mà tin nổi, "Mày còn muốn ăn càng của tao, mày cũng là con người ư?"
Cá chép hoa cây ngay chẳng sợ chết đứng: "Dĩ nhiên không phải rồi."
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Mệt mỏi, cùng ăn đi.