[ Lần này hẳn là Thủy Hầu Tử rồi. ]
Thuyền rồng Thần Mộc có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với dân cư Ô Thành, tin tức trộm thuyền vừa truyền ra lập tức dẫn đến sóng to gió lớn, toàn bộ nhân viên ở các tổ công tác đều bị điều động đi tìm kiếm tung tích thuyền rồng, không thể lập tức quan tâm Tiết Trầm và Giản Lan Tư.
Hai người họ cũng chẳng thèm để ý, không ai kè kè bên cạnh còn thoải mái hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đến hồ Ngọc Sắt Hải, hiếm có thời gian rảnh rỗi nên nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài ăn cơm, cùng nhau tản bộ ven hồ, xem như là đang đi du ngoạn.
Hồ Ngọc Sắt Hải rộng lớn mênh mông, phóng tầm mắt ra xa cũng không nhìn thấy điểm cuối, mặt biển trong vắt như một tấm gương phản chiếu mọi sự vật trên nền trời biếc xanh.
Lúc này đã sắp chiều tà, hoàng hôn dần ngả bóng, ánh dương nhuộm nửa mặt nước thành màu đỏ lung linh.
Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư chậm rãi dạo quanh, vừa hay có một đoàn khách du lịch cách bọn họ không xa, hướng dẫn viên đầu đội mũ đỏ tay cầm microphone, vừa giới thiệu phong cảnh vừa nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.
"......Một lát nữa chúng ta sẽ đến bến tàu để lên thuyền du ngoạn, mong mọi người chú ý cẩn thận, tuyệt đối không được nhoài người ra nghịch nước, càng không nên nhảy xuống nước, độ sâu trung bình của hồ Ngọc Sắt Hải là 10 mét trở lên, nếu chẳng may ngã xuống thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Dù có biết bơi đi chăng nữa cũng phải cảnh giác cao độ, tôi không muốn dọa mọi người đâu nhưng nghe đồn dưới hồ có quái vật ăn thịt người đó, ngay cả ngư dân bản địa cũng không dám tự tiện xuống nước, lúc đầu những người lớn tuổi không tin chuyện tà ám này nên lén lút đi lặn, tới giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích."
Nghe cô nói như vậy, vài thành viên trong đoàn không nén nổi tò mò: "Có quái vật ăn thịt người dưới nước ư? Thật hay giả vậy?"
"Là thứ gì thế? Thủy quái? Hay thủy quỷ?"
"Tôi nghĩ là Thủy Hầu Tử!"
"Thủy Hầu Tử +1!"
"Tôi biết mọi người sẽ nghĩ đến Thủy Hầu Tử." Hướng dẫn viên du lịch rõ ràng rất quen thuộc với tình cảnh này, bình tĩnh kể tiếp, "Đây không phải trò đùa, chẳng nói đâu xa năm ngoái có một vị khách không cẩn thận ngã xuống nước, hình như là kiện tướng bơi lội từng giành được huy chương, vậy mà kết quả lại đơ người không cử động nổi, may mắn lúc ấy có ngư dân đi ngang qua, vài người hợp sức mới kéo được anh ta lên, mọi người đoán diễn biến sau đó như thế nào?"
Nói tới đây, hướng dẫn viên du lịch cố ý đè giọng điệu xuống, hấp dẫn được ánh mắt của toàn bộ mọi người mới thần bí kể tiếp, "Nghe nói là sau khi du khách kia được cứu về, trên cổ chân có một đoạn rong rêu quấn tận mấy vòng, căn bản không phải kiểu vô tình vướng vào đâu. Hơn nữa một đầu đoạn rêu rất vuông vức không giống bị giật đứt, ngược lại như dùng thứ gì đó cắt ra vậy...... Lúc ấy có người nghi ngờ, đoạn rong rêu kia là do quái vật dưới đáy biển cố ý cắt ra làm công cụ."
Hướng dẫn viên du lịch đã quen phóng đại các tình tiết trong câu chuyện, rất biết cách tạo bầu không khí, giọng kể thần bí xa xăm thành công làm đoàn người kinh sợ.
Có người nuốt nước miếng, "Thế, thế sau đó có tìm ra nguyên nhân hay không?"
"Đúng vậy, trong nước thật sự có quái vật ư?"
"Là thứ gì vậy, có tên gọi cụ thể không?"
"Tôi không rõ lắm, đến cả dân bản địa ở Ngọc Sắt Hải cũng không biết." Hướng dẫn viên du lịch đáp, "Chẳng qua lần trước có đài truyền hình tìm chuyên gia đến đây quay chương trình, chuyên gia phân tích rằng hồ Ngọc Sắt Hải vốn có lịch sử lâu đời, lại nối liền với sông Đại Hoang, động vật thủy sinh xuất hiện cũng là bình thường."
Bấy giờ đoàn du lịch đều không phục.
"Cứ sai sai kiểu gì ấy nhỉ, không phải nói rằng đoạn rong đã bị cắt đứt sao? Chẳng lẽ động vật thuỷ sinh lại biết cắt rong nước?"
"Đúng vậy, còn quấn vài vòng lên cổ chân của người ta, động vật thuỷ sinh nào có khả năng này cơ chứ?"
"Có sao nói vậy, chuyên gia phân tích đó chẳng giỏi bằng tôi đâu, tôi cảm thấy chính là Thủy Hầu Tử."
"Họ quay chương trình gì vậy?"
Hướng dẫn viên du lịch vẫn bình tĩnh như thường: "Là chương trình 《 Vươn tầm khoa học 》 ."
Đoàn du lịch: "............ Vậy thì dễ hiểu rồi!"
......
Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư lướt ngang qua đoàn du lịch, vừa vặn nghe được đoạn chuyện xưa này.
"Rốt cuộc Thủy Hầu Tử là gì thế?" Giản Lan Tư tò mò hỏi, "Tôi thường xuyên thấy cư dân mạng nhắc tới."
"Lời nói của dân mạng không đáng tin lắm đâu, có thể bọn họ nhắc tới Thủy Hầu Tử nhưng chưa chắc đang nói về Thủy Hầu Tử." Tiết Trầm đáp.
Giản Lan Tư khó hiểu: "Vậy thì về cái gì?"
Tiết Trầm sâu xa nói: "Chỉ là trêu chọc một blogger khoa học nổi tiếng mà thôi."
Giản Lan Tư: "......" Không hổ là cư dân mạng.
Tiết Trầm cười cười, lại nói tiếp: "Thật ra trên đời đúng là có Thủy Hầu Tử, chẳng qua đó không phải loại sinh vật cụ thể gì mà chỉ là tưởng tượng của người xưa về yêu quái sinh hoạt trong nước."
Thế giới dưới đại dương tối tăm sâu thẳm, có rất nhiều giống loài tồn tại mà chúng ta không hề biết tên, trong đó cũng bao gồm các loại yêu quái đã tu thành hình người.
Người cổ đại chưa có nhận thức toàn diện về thế giới tự nhiên, lại không đủ điều kiện kỹ thuật để ghi chép dị tượng nên chỉ biết dùng cách truyền miệng, hầu hết ma quỷ đều sinh ra trong hoang dã, mọi người thường lấy những sinh vật trên đất liền để cụ thể hóa sinh vật nơi đáy nước, dần dà đã coi loại yêu quái có tứ chi trong nước trở thành "Viên hầu" *, hay đặt tên gọi khác là "Thủy Hầu Tử".
(*) Viên Hầu theo cách gọi của người Trung Quốc: Đười ươi, không có đuôi, có thể đi bằng hai chân, sử dụng tay tương đối thành thạo, đại não khá phát triển.
Cũng bởi vậy mà những lời đồn thổi về Thủy Hầu Tử ở các nơi thường thường khác nhau, thậm chí còn mâu thuẫn với nhau. Có một số con Thủy Hầu Tử hút máu, ăn móng tay và tròng mắt của con người, một số khác lại cứu người bị rơi xuống nước đưa về bờ biển.
Thực tế sự khác nhau này hình thành do tích cách cá biệt của yêu quái.
Loại "Thủy Hầu Tử" được biết nhiều nhất là oan hồn con người chết vì đuối nước, tức là thủy quỷ.
"Thủy quỷ là một loại ma cọp vồ, gọi là giang trành." Tiết Trầm kiên nhẫn phổ cập khoa học cho Giản Lan Tư.
Theo truyền thuyết thì hồn phách của những người chết đuối sẽ bị giam một chỗ, chỉ khi tìm được người sống làm thế thân mới có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích để đi đầu thai.
Loài quỷ khát cầu thế thân được xưng là "Trành", bởi vậy thủy quỷ cũng gọi là "Giang trành".
Đây không phải lần đầu tiên Giản Lan Tư nghe về quỷ "Trành", "Bạc Trành" trước kia bọn họ giải quyết giúp Dương Băng cũng chính là một loại ma cọp vồ.
Trành quỷ vốn là nạn nhân, nhưng sau khi chết thường bị nhốt trong cấm chế, yêu cầu phải đi hại người khác mới có thể siêu thoát, vì thế lại trở thành kẻ gây hại, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế khiến cho rất nhiều bi kịch nảy sinh.
Giản Lan Tư trầm ngâm trong thoáng chốc, hỏi: "Nếu không tìm thế thân, thủy quỷ có phương pháp siêu thoát nào khác không?"
Tiết Trầm thuận miệng đáp: "Cũng có, chẳng qua rất ít, trừ phi cực kì may mắn gặp được người công đức cao hỗ trợ......"
......
Hai người vừa nói vừa đi, gió nhẹ từ phía mặt hồ vờn lướt thân thể khiến bọn họ vô thức mà thả lỏng.
Cùng lúc đó còn có một làn hương thơm đến mê người bay qua.
Tiết Trầm nhìn về quầy đồ ăn bán rong ven đường, hỏi Giản Lan Tư: "Anh muốn ăn ngô nướng không?"
Thật ra Giản Lan Tư chẳng có hứng ăn lắm, nhưng thấy Tiết Trầm định chạy tới quán nhỏ liền gật đầu: "Có, tôi cũng muốn một cái."
Còn duy nhất một bắp ngô đã được nướng chín đã đưa cho Tiết Trầm trước, cần phải đợi chủ quán nướng thêm.
Bọn họ đành đứng chờ bên cạnh.
Giản Lan Tư nhìn ánh mặt trời đằng xa, lại nhìn cậu thanh niên gần ngay trước mắt, suy tư trong thoáng chốc rồi lấy di động mở camera chụp phong cảnh.
"Đàn anh thích nơi này tới vậy sao?" Tiết Trầm thấy thế trêu chọc hỏi, cậu từng cùng Giản Lan Tư đi qua rất nhiều nơi, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy Giản Lan Tư chụp ảnh bao giờ.
Giản Lan Từ "Ừm" một tiếng, mỉm cười nói: "Rất đẹp."
"Thật ư?" Tiết Trầm hứng thú, thò đầu lại gần ngó di động của Giản Lan Tư, "Cho tôi xem ảnh anh chụp đi."
Hành động của cậu quá đột ngột, Giản Lan Tư muốn tránh cũng không kịp nữa, trong thoáng chốc còn hơi thẹn thùng.
Lại nghe Tiết Trầm "Oa" một tiếng: "Kỹ thuật chụp ảnh của đàn anh quả thực không tệ đâu."
Bố cục của bức ảnh rất tốt, chụp được hồ Ngọc Sắt Hải tĩnh lặng xa xăm, mặt biển nhuộm ánh đỏ của ráng chiều, vạt nắng phản chiếu cả bóng hình người bên cạnh.
Hình bóng kia chính là Tiết Trầm, trong ảnh chụp cậu vừa vặn quay đầu sang nói chuyện cùng Giản Lan Tư, cầm bắp ngô vàng óng trên tay, khuôn mặt mỉm cười được ánh mặt trời chiếu lên bừng sáng, phía sau lưng bị bóng tối che phủ.
"Anh chụp tôi đẹp quá đi." Tiết Trầm hài lòng gật đầu, "Lát nữa nhớ gửi cho tôi nha, tôi muốn ảnh gốc."
Giản Lan Tư bật cười: "Được."
Anh cười, lòng Tiết Trầm lại vô thức xao động.
Giản Lan Tư vốn rất ưa nhìn, đứng bên bờ biển được hoàng hôn ôm trọn lại càng khiến nụ cười của anh thêm phần ngọt ngào.
Đến cả rồng cũng không đỡ nổi.
Tiết Trầm nhìn hàng lông mi thật dài và đôi mắt sâu thẳm kia, đột ngột hỏi: "Đàn anh, anh thích nước không?"
Giản Lan Tư cảm thấy vấn đề của cậu hơi kỳ quái, nhưng vẫn đáp: "Cũng bình thường."
Tiết Trầm không quá vừa lòng với câu trả lời này, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Anh thấy hồ Ngọc Sắt Hải đẹp không?"
Giản Lan Tư gật đầu: "Đẹp."
Tiết Trầm: "Nếu có vùng biển còn đẹp hơn cả hồ Ngọc Sắt Hải, anh có nguyện ý sống trong nước không?"
Giản Lan Tư: "...?"
Anh tự hỏi một phút, sau đó nghiêm túc trả lời, "Đây không phải là vấn đề có tình nguyện hay không, tôi đâu biết hô hấp bằng má*."
(*) Cá thì có thể hô hấp qua mang cá (má), nhưng anh Giản thì không thể.
Tiết Trầm thấy anh không lập tức từ chối, đôi mắt đột nhiên sáng ngời,: "Anh yên tâm, chỉ cần anh nguyện ý xuống nước, tôi có thể dạy anh phương pháp tránh nước."
Giản Lan Tư cảm thấy cuộc trò chuyện của họ thật sự quá kì cục, nhưng sắc mặt Tiết Trầm lại vô cùng nghiêm túc, giống như đang thảo luận một việc thật sự có khả năng xảy ra.
Loại cảm giác vừa mơ hồ vừa chân thật này làm đáy lòng anh tràn đầy sự nghi ngờ.
Hơn nữa sau buổi đêm ăn tối trò chuyện với Tiết Trầm ở bờ sông, anh càng có nhiều suy đoán đối với thân phận thật sự của Tiết Trầm.
Tiết Trầm tiết lộ với anh rằng cậu mượn xác hoàn hồn, nhưng cũng chưa từng nói qua bản thân là loại "hồn" gì.
Suy nghĩ của Giản Lan Tư xoay chuyển thật nhanh, rất nhiều ký ức hiện lên trong đầu, nhưng còn chưa kịp sắp xếp cho rõ ràng đã đột ngột nghe thấy một tiếng thét chói tai từ phía hồ Ngọc Sắt Hải.
"Có người rơi xuống nước rồi ——"
"Mau cứu mạng, có người rơi vào trong nước ——"
"Mau tới đây giúp đỡ với!"
Tiết Trầm và Giản Lan Tư đều giật mình nhìn sang, thị lực của bọn họ rất tốt, quả nhiên trông thấy mặt biển phía xa xa có cái đầu khi chìm khi nổi.
Thị lực của rồng tốt hơn một chút, Tiết Trầm cách một khoảng xa vẫn có thể nhận ra bộ dạng kia, nhíu mày nói: "Là Ngu Xuân Thiên."
Có lẽ Ngu Xuân Thiên biết bơi nên không ngừng khua khoắng đôi tay trên mặt nước, nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng, cả người vẫn quẩn quanh tại chỗ.
Hai du thuyền vây quanh cô, người trên thuyền cầm mái chèo có ý định kéo cô vào, nhưng Ngu Xuân Thiên càng ngày càng cách xa con thuyền, căn bản không với đến được.
"Có gì đó dưới đáy biển." Sắc mặt Tiết Trầm hơi tối lại.
Mặt hồ Ngọc Sắt Hải mênh mông thoạt nhìn vẫn phẳng lặng như cũ, nhưng rõ ràng dưới đáy nước có một bóng ma rất lớn đang bắt lấy cổ chân của Ngu Xuân Thiên.
"Tôi đi cứu cô ấy." Giản Lan Tư là kỵ sĩ, loại sự việc này xảy ra trước mặt đương nhiên anh nghĩa bất dung từ(*), lập tức muốn đi đến bờ biển.
(*) Những việc làm với nghĩa cử cao đẹp thì không thể từ chối.
Tiết Trầm giữ chặt anh: "Không cần, để tôi đi."
Cậu vừa nói vừa bấm quyết niệm thần chú, chỉ tay về phía Ngu Xuân Thiên, pháp quyết quét qua mặt nước rồi chìm xuống, bóng đen đột nhiên run rẩy buông cổ chân Ngu Xuân Thiên ra, nhanh chóng chuồn sâu hơn vào trong làn nước, biến mất không thấy tăm hơi.
Ngu Xuân Thiên thoát khỏi trói buộc, rốt cuộc có thể bơi đến bên thuyền nhờ người kéo lên. Một lát sau con thuyền cập bến.
Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư đuổi tới bến tàu, Ngu Xuân Thiên vẫn chìm trong nỗi kinh sợ chưa thể hồi phục tinh thần, hai chân còn đang nhũn ra, được mọi người giúp đỡ đưa xuống.
Nhân viên công tác của khu du lịch vội vàng chạy tới, mau chóng hỏi: "Này cô gái nhỏ, có cần đến bệnh viện kiểm tra hay không?"
Ngu Xuân Thiên lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không sao hết, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi."
Tiết Trầm kéo tay cô, nói: "Chúng tôi đưa cô về."
Ngu Xuân Thiên thấy bọn họ thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn lắc đầu: "Không cần các cậu bận tâm, tự tôi về được......"
"Cô không tự về được đâu." Tiết Trầm nói, "Vật ở dưới nước sẽ đi tìm cô."
Nghe vậy Ngu Xuân Thiên sửng sốt: "Cái gì cơ?"
Tầm mắt Tiết Trầm lướt xuống: "Cô nhìn cổ chân xem."
Ngu Xuân Thiên hơi khó hiểu, vừa cúi đầu nhìn đã thấy một đoạn rong rêu quấn trên mắt cá chân, quan sát kĩ hơn có thể nhận ra đoạn rong ấy quấn mấy vòng rất chỉnh tề, chắc chắn không phải là vô ý mắc vào.
Ngu Xuân Thiên là người địa phương, đương nhiên có hiểu biết với các loại tin đồn của hồ Ngọc Sắt Hải, sắc mặt cô bỗng dưng biến đổi: "Đây là..."
Tiết Trầm như suy tư điều gì đó: "Lần này hẳn là Thủy Hầu Tử rồi."
Ngu Xuân Thiên: "..."
Giản Lan Tư: "..."
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người cảm thấy lần này là thứ gì đây?
.
Nguồn gốc của Thủy Hầu Tử là do tui bịa ra đó, không có căn cứ gì đâu!
Trành quỷ vẫn tham khảo từ《 Môn Sắt Đàm Quỷ Lục 》(*)
(*) là cuốn sách do Nhà xuất bản Văn học Nghệ thuật Thượng Hải xuất bản vào ngày 1 tháng 4 năm 2010