[ Tiêu chuẩn Long Phi 999!!! ]

Ảo mộng của con cá mặn vỡ tan, cuối cùng đã nhìn thấu hồng trần.

Tiết Trầm đồng cảm, sụt sùi nói: "Tốt xấu gì anh cũng lấy được bằng đại học rồi."

Luận văn tốt nghiệp của con rồng tài năng nhất mọi thời đại còn đang phải sửa đổi bổ sung đây này.

"Cậu nói đúng." Lăng Đạt hồi phục tinh thần, "Thế nào thì tôi vẫn là con cá có trình độ học vấn cao nhất biển Đông, tôi không tin bản thân lại thua kém mấy con tôm con tép bé nhỏ."

Trong lòng đã có quyết định, Lăng Đạt hít sâu một hơi nhìn bạn cùng phòng: "Trình Nghê, tôi sẽ trở về biển Đông làm cá, dù sao giữa chúng ta cũng có mấy năm tình nghĩa bạn cùng phòng, cậu có thể giúp tôi một chuyện được chứ?"

Trình Nghê vẫn còn áy náy vì suýt chút nữa phơi chết Lăng Đạt: "Cậu nói đi, miễn là trong khả năng của tôi."

"Chắc chắn cậu làm được." Lăng Đạt đảo mắt cá của mình một vòng, hiện nguyên hình ngay tại chỗ, "Tôi không muốn đi một mình, cậu có thể đưa tôi về biển Đông không?"

Trình Nghê vuốt lồng ngực nghiêm túc nhắc nhở: "Bạn cùng phòng này, tôi chỉ vừa biết cậu là yêu quái, còn chưa kịp thích nghi, hy vọng cậu có thể kiềm chế bản thân đừng tùy tiện biến thành cá như vậy."

Miệng con cá khép mở, trên thân có một ít bột muối rơi ra: "Không sao, cậu nhìn thêm vài lần là quen ấy mà."

Trình Nghê: "..."

Thật ra không bắt buộc phải có người đi cùng, nhưng việc duy trì tuvi bậc cao trong thời gian dài rất tổn hại thân thể, cậu ta không muốn phí công biến thành hình người nữa.

Cuối cùng Trình Nghê vẫn đồng ý chạy một chuyến thả cá về biển Đông, Lăng Đạt trả thêm tiền thuê nhà nửa năm, cũng coi như phúc hậu.

Sự việc kết thúc tại đây.

.

Trên đường từ nhà Trình Nghê đi về, Tiết Trầm nhìn thời gian vừa lúc đến giờ chiếu phim, cậu nhìn Giản Lan Tư đầy tiếc nuối: "Đàn anh, không kịp xem phần mở đầu rồi!"

"Không sao." Giản Lan Tư cười khẽ, "Dù gì cũng được ở bên cạnh cậu."

Ánh mắt anh lấp lánh, giọng điệu rất tự nhiên, vậy mà không hiểu sao Tiết Trầm lại mơ hồ nhận ra một thứ cảm xúc mập mờ trong đó.

Thứ cảm xúc khiến cho rồng cũng phải ngại ngùng xấu hổ.

Thật mới mẻ!

Tiết Trầm lặng lẽ ôm ngực, nghi ngờ mình bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc.

Mặt tính cách này của rồng không ổn, ở một phương diện nào đó còn phải nghiêm túc thừa nhận là khá kém.

Hai người đến trung tâm thương mại, Giản Lan Tư mua hai ly nước ở cửa hàng đồ uống bên cạnh, đưa một ly cho Tiết Trầm: "Cái này của cậu, tôi nhớ là loại cậu thích uống."

"Đàn anh để tâm thật đó." Tiết Trầm nhận đồ uống, lại liếc qua chiếc ly trên tay Giản Lan Tư, "Phần của anh là vị mới sao? Trông có vẻ ngon đấy."

Màu sắc rực rỡ lúc nào cũng thu hút loài rồng.

"Được nhân viên cửa hàng gợi ý." Giản Lan Tư nói, anh không quá hứng thú với đồ uống lạnh nên chỉ tùy tiện chọn một phần, thấy Tiết Trầm tò mò anh liền đẩy ly nước của mình về phía trước, "Hay là cậu thử xem?"

Động tác của anh hoàn toàn theo bản năng, làm xong mới bừng tỉnh nhận ra có phần không thích hợp.

Nhưng rút lại thì không hay cho lắm... Huống chi anh cũng chẳng có ý định thu về.

Trước kia anh chưa rõ ràng cảm xúc của bản thân, nhưng một khi đã biết thì sẽ không che giấu nữa.

Kỵ sĩ rất thành thực với tiếng gọi trái tim mình.

Đôi mắt Giản Lan Tư rũ xuống, đầu ngón tay cầm cốc vô thức siết chặt.

Tiết Trầm khá bất ngờ trước ly nước đột nhiên được đẩy về phía mình.

Kỵ sỹ quá đơn thuần rồi đấy, không biết hành động mập mờ vừa rồi rất dễ khiến rồng mơ tưởng hay sao?

Hơn nữa rồng có tính sạch sẽ, đâu thể uống đồ uống của người khác.

Tiết Trầm vừa nghĩ, vừa vô thức cúi đầu cắn lấy ống hút trên ly nước của Giản Lan Tư, dùng sức hút một ngụm lớn.

Đàn anh tốt như vậy, không coi là "người khác" được.

Giản Lan Tư nhìn cái đầu mềm mại như nhung dần kề sát, đầu ngón tay cuối cùng cũng thả lỏng, đuôi mắt hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói: "Chậm thôi, coi chừng sặc,... nếu thích thì mua thêm nhé."

Tiết Trầm gật đầu.

Giản Lan Tư vươn tay vỗ lưng cậu, chờ cậu uống xong mới hỏi: "Có ngon không?"

"Tạm được." Tiết Trầm vừa đáp vừa âm thầm chột dạ vì thực sự không biết bản thân mới uống thứ gì?

Từ nãy tới giờ chỉ chú ý đến việc đây là đồ uống của đàn anh, còn chưa kịp nhấm nháp hương vị đang tan ra trong miệng nữa kìa.

Tiết Trầm ngẫm nghĩ một lát, sau đó đẩy đồ uống của mình về phía trước: "Anh có muốn thử phần của tôi không?"

Là một con rồng có nhiều đức tính tốt, đương nhiên phải biết đạo lý cho đi và nhận lại.

Hành động này nằm ngoài dự đoán của Giản Lan Tư, anh hơi giật mình, cười nói: "Được."

Đến khi hai người vào rạp chiếu phim, trong lòng Tiết Trầm vẫn còn cảm thấy đôi chút khác thường.

Cậu tự hỏi, nếu đổi lại là người khác, cậu sẽ để người ta uống đồ uống của mình sao?

Rõ ràng là không.

Tiết Trầm phát hiện hình như mình thiên vị Giản Lan Tư quá rồi.

...

Gần đây trên rạp chiếu không có bộ phim nào thực sự xuất sắc, bọn họ chọn phim tầm trung, không tính là kém nhưng cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.

Tiết Trầm cảm thấy tâm trạng mình còn phức tạp hơn nhiều so với tình tiết bộ phim.

Thật ra cậu đã thiên vị Giản Lan Tư từ lâu về trước, lúc nào cũng lấy Giản Lan Tư ra làm tiêu chuẩn lựa chọn Long Phi.

Nhưng hôm nay cảm xúc dường như trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lắm.

Chắc chắn là ảo giác do đồ uống gây ra rồi.

Đường hóa học quả nhiên có hại cho sức khỏe, không chỉ làm người ta béo phì, mụn mọc tùm lum, mà còn có thể khiến trái tim rồng đập loạn nhịp.

Tiết Trầm vừa nghĩ vừa hung hăng hút một ngụm lớn.

Cái thứ tà ma này, để bản Long Vương đến tiêu diệt nhà ngươi!

...

Bộ phim kết thúc, hai người đứng dậy, Giản Lan Tư đưa tay lấy ly của mình thì nhận lại cảm giác nhẹ tênh, hết mất rồi.

Anh không thích nước ngọt nên vừa rồi chẳng uống là bao, nhưng trong buổi chiếu phim Tiết Trầm đã cầm ly của anh lên mấy lần.

Anh ngẩng đầu nhìn Tiết Trầm, Tiết Trầm thản nhiên đáp: "Không sai, là tôi uống hết đó!"

Giản Lan Tư bật cười: "Cậu có muốn mua một cốc nữa không?

"Bỏ đi, đường hóa học hại người." Tiết Trầm than oán một tiếng.

Giản Lan Tư cũng chẳng phản bác: "Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi."

Tiết Trầm gật đầu, ánh mắt dừng trên nụ cười của Giản Lan Tư, không nhịn được lại thở dài một tiếng, thấp giọng thì thầm, "Ngọt ngào thật đấy!"

Nụ cười của đàn anh giống như đường hóa học vậy, vừa ngọt lại vừa hại rồng!

Sau này Long Phi của cậu có thể ngọt ngào đến thế không?

Giản Lan Tư nghi hoặc: "Sao vậy?"

Tiết Trầm nghiêm túc đáp, "Lát nữa chúng ta ăn cá mặn nhé." Phải dùng muối để trung hòa chỗ đường hóa học này!

Giản Lan Tư: "...?"

Giản Lan Tư đã đặt trước địa điểm ăn tối, anh chọn một nhà hàng danh tiếng lâu đời ở gần rạp chiếu phim.

Nhà hàng được xây dựng bên bờ sông của trung tâm thành phố, không gian yên bình thoáng đãng, ngồi trong căn phòng của Giản Lan Tư có thể thấy dòng sông rộng lớn cùng khung cảnh thành phố về đêm rực rỡ xa hoa.

Thỉnh thoảng trên mặt nước lại lấp loáng nhưng chiếc phà dập dềnh.

Gió đêm vờn qua làn sóng óng ả, nhẹ nhàng lay động từng lọn tóc mai.

Đồ ăn trong nhà hàng không tệ, Giản Lan Tư thật sự gọi cho Tiết Trầm một đĩa cá mặn, nhưng Tiết Trầm lại chẳng vui vẻ lắm vì đến lúc ăn vẫn chưa thể bình tâm.

Hiện tại cậu đang âm thầm liệt kê những tiêu chuẩn Long Phi mà bản thân tích lũy được bấy lâu nay.

Không tính không biết, tính rồi mới phát hiện ra một mình Giản Lan Tư đã đủ cho cậu viết hẳn bộ sách tham khảo.

Vấn đề là rõ ràng cậu xác định tiêu chuẩn Long Phi chi tiết như thế, vậy mà đến giờ vẫn chưa thể tìm thấy Long Phi.

Tất cả những chuyện này đều phải trách lão già âm hiểm kia khiến cậu lưu lạc nhân giới!

Tiết Trầm càng nghĩ càng tức, không chú ý khống chế sức lực khiến đĩa sứ trước mặt bị cái nĩa đâm vỡ tan.

Giản Lan Tư thấy thế im lặng một lát, sau đó rút cái nĩa trên tay Tiết Trầm ra: "Cẩn thận, đừng để tay bị thương."

Sau đó anh gọi nhân viên phục vụ dọn sạch mảnh vỡ, thay một chiếc đĩa mới, đến gần nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiết Trầm nhìn ánh mắt ân cần của Giản Lan Tư, đột nhiên có cảm giác lạ lẫm không nói nên lời.

Từ khi nhận được lời cầu nguyện của hòa thượng và đạo sĩ Huyền môn trên núi Lan Vĩ, hồn phách cậu đã khôi phục khá nhiều, gần đây còn thường xuyên liên lạc với người trong tộc, vậy mà kì lạ thay không hề nhận được bất kì hồi đáp nào.

Đây không phải chuyện đơn giản.

Có thể trong Long tộc đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.

Tiết Trầm nghi ngờ sự việc lần này có liên quan tới kẻ đã đánh lén cậu, hiện tại cậu không thể tiếp tục ngồi chờ chết.

Nếu như thế gian có một người đáng để cậu tín nhiệm, thì chắc chắn người đó là Giản Lan Tư.

Cậu suy nghĩ một lúc, gợi mở: "Đàn anh, anh đã từng nghe qua câu chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?"

Giản Lan Tư gật đầu: "Đã từng nghe."

Anh dừng một lát giống như đang sắp xếp từ ngữ, sau đó i bình tĩnh mở miệng: "Cậu đang mượn xác hoàn hồn phải không?"

Tiết Trầm trừng mắt nhìn anh, có chút kinh ngạc: "Sao anh biết?"

Giản Lan Tư lắc đầu: "Tôi không biết... tôi chỉ đoán cậu không phải 'Tiết Trầm' trước kia."

Giản Lan Tư đã chú ý đến điểm không bình thường trên người Tiết Trầm từ rất sớm.

Chẳng qua anh không để trong lòng, cũng không cố ý phân tích sâu thêm.

Thời điểm anh chắc chắn về phỏng đoán của bản thân chính là sau bữa tiệc sinh nhật tại nhà họ Tiết, Giản Lan Tư cảm thấy thái độ của Tiết Trầm đối với gia tộc vô cùng lạnh nhạt.

Loại cử chỉ và hành vi thờ ơ này chẳng khác gì mối quan hệ giữa những người xa lạ không hề quen biết nhau.

Mà "Tiết Trầm" trong lời đồn, so với Tiết Trầm Giản Lan Tư quen biết cũng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Những suy đoán đúng hướng từ bước đầu tiên dễ dàng dẫn dắt con người ta đến nhiều chi tiết cụ thể.

Giản Lan Tư phát hiện "Tiết Trầm" trong hai mươi năm đầu đời chưa từng biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào là có tu vi.

Năng lực của cậu tựa như xuất hiện ngay trong một đêm vậy.

Bởi vì Tiết Trầm luôn tỏ ra xa cách với mọi người xung quanh, vậy nên ít ai nhận ra cậu đã thay đổi, hoặc nếu có chú tâm thì cũng chỉ nghĩ Tiết Trầm trong quá khứ quá khiêm tốn mà thôi.

Nhưng đó là người bình thường, còn Giản Lan Tư lại vô cùng nhạy bén.

Tu vi mạnh mẽ của Tiết Trầm không thể tu luyện thành công chỉ trong một sớm một chiều mà phải cần đến khoảng thời gian rất dài, chắc chắn không có khả năng giữ kín toàn bộ dấu vết.

Giản Lan Tư đã quen đối mặt với những điều phản khoa học, vậy nên dễ dàng bắt sóng vấn đề phi lí như thế này.

Anh đã từng nghĩ tới nhiều khả năng, một trong số đó chính là Tiết Trầm mà anh quen biết không phải "Tiết Trầm" quá khứ.

Vô số trường hợp xảy ra có thể dẫn đến tình trạng sai lệch như hiện tại, Giản Lan Tư thực sự không tìm được nguyên nhân chính xác.

Tiết Trầm nghe Giản Lan Tư giải thích xong thì giật mình trước ý chí kiên nhẫn của kỵ sĩ, cười nói: "Nếu anh đoán được sao chưa từng nhắc tới?"

Một bí mật lớn như vậy, không thấy tò mò chút nào à?

"Bởi vì tôi không quan tâm." Giản Lan Tư bình tĩnh nhìn cậu, nghiêm túc đáp, "Việc cậu có phải Tiết Trầm trước kia hay không, đối với tôi mà nói chẳng hề quan trọng, chỉ cần biết rằng lúc chúng ta gặp nhau thì cậu chính là con người của hiện tại mà thôi."

Ánh mắt anh sáng lên, gằn từng chữ, "Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu dạy tôi pháp thuật, dạy tôi ngự kiếm, và còn..."

Nói đến đây anh đột ngột dừng lại, chung quy có những lời không thể bộc lộ thẳng thắn, chỉ đành khẽ cười chuyển đề tài: "Đối với tôi cậu chính là người quan trọng nhất, như vậy đủ rồi."

Giọng điệu chắc chắn và chân thành của anh khiến cho trái tim Tiết Trầm không khống chế nổi mà đập loạn nhịp.

Chẳng uổng công cậu tin tưởng đàn anh đến thế!


Nội tâm Tiết Trầm kích động, dường như muốn bày tỏ với Giản Lan Tư ngay lập tức, đang lúc cậu do dự thì đột nhiên mặt nước bên cạnh bắn lên tung tóe, một loạt âm thanh quen thuộc từ lòng sông vang lên: "Tôn giá, Giản tiên sinh, trùng hợp vậy sao, hai người đang ăn cơm hả?"

Tiết Trầm: ?

Cậu quay đầu nhìn, chỉ thấy một con cá mè hoa khổng lồ dần trồi lên, đặt trong khung cảnh đêm tối giống như một túi rác đen trôi nổi dập dềnh.

Tiết Trầm lạnh mặt hỏi: "Sao mày lại ở đây?"

"Tôi đi tản bộ." Miệng cá mè hoa hướng về phía bọn họ: "Tiểu Hồng keo kiệt muốn chết, cái hồ nhân tạo nhỏ như vậy còn bắt phân chia khu vực, không cho tôi bơi qua ranh giới. Cá lớn trong hồ thì nhiều, tôi cũng lười tranh giành với bọn chúng, vả lại lâu rồi chưa về thế giới con người nên mỗi ngày đều giành chút thời gian dạo chơi thăm thú, tiện thể nghiên cứu nhịp sống xã hội thời hiện đại."

Nó nói xong còn thở hổn hển một lát, sau đó lại hậm hực, "Lâu rồi tôi không ra ngoài, mấy ngày nay chẳng bơi được bao nhiêu đã liên tục tức ngực, quả nhiên do ít tập luyện thể dục thể thao đây mà."

Tiết Trầm ngoắc ngoắc ngón tay: "Mày, lên bờ."

Cá mè hoa vui vẻ: "Chẳng lẽ tôn giá muốn mời tôi ăn cơm cùng sao? Tất nhiên tôi không thể từ chối lòng tốt rồi."

Ngoài miệng nó nói vậy còn động tác lại có phần dè dặt, sau khi nhìn đông nhìn tây thấy không có ai khác mới nhảy lên, hóa thành hình người, kéo một cái ghế ngồi xuống: "Tiểu nhân sẽ không khách s..."

Chữ "sáo" còn chưa nói xong, một nắm đấm đã ập tới.

Tiết Trầm mắng: "Chưa đọc nội quy của công nhân viên chức sao, đang dùng nguyên hình thì không được phép nói tiếng người!"

Dư Yên Sơn: ???

Lại còn khắt khe đến độ bắt cá lên bờ để thực thi pháp luật?!

--------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Trầm: Đàn anh ngọt quá! Để tôi đến tiêu diệt đi! (hút trượt)

--------------------------------------------------------------------------------------

Editor có điều muốn nói: 

Hellu mọi người, chúng mình quay lại rùi đây. Thời gian qua nguyên team bị deadline rượt chạy sấp mặt nên đã phải tạm dừng việc đăng truyện, chúng mình rất xin lỗi vì đã để các bạn chờ lâu, và cũng cảm ơn những người vẫn ở đây đồng hành cùng Thanh Linh Cốc ^^ Cả nhà có thể follow facebook Thanh Linh Cốc để nhận những thông báo mới nhất và tham gia giao lưu thảo luận với nhà Thanh Linh nha >< 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play