[ Tao cho mày một cơ hội để diễn lại cảnh này. ]

Bạo La Ma Mút đến từ vực biển sâu phương Bắc, nơi mà nhiều thủy quái khác cũng đang cư ngụ.

Ác long Leviathan, Cá Voi Mặt Cú nhập cứ trái phép cùng người cá Lệ Phù đều sinh trưởng tại đây.

So ra Bạo La Ma Mút không lợi hại bằng quái vật với hình thể khổng lồ trời sinh đã có ma pháp, nhưng chúng nó đủ khiến ngư dân địa phương phải đau đầu.

Bạo La Ma Mút chỉ lớn ngang bắp đùi người trưởng thành, vậy mà răng cưa sắc bén lại sở hữu sức lực mạnh mẽ gấp mấy lần thân thể.

Quan trọng nhất là, loài cá này tham lam thành tính, kết bè kết đội yên lặng mai phục trong nước, ngấm ngầm xuất kích tấn công bất kì người nào đang bơi, lôi kéo xuống đáy vực thẳm.

Xét phương diện trên quả thực Bạo La Ma Mút có phần tương tự cá răng đao Piranha.

Vấn đề ở chỗ loài cái này sinh sống tại biển sâu phương Bắc, vì sao lại xuất hiện trong lòng khúc sông ở Trung Quốc xa xôi?

Nghe Giản Lan Tư phổ cập kiến thức khoa học, các đạo trưởng ông nhìn tôi tôi nhìn ông, đều chẳng thốt nên lời.

Tiết Trầm cân nhắc một chút, dùng góc độ loài rồng suy đoán: "Có khi nào do Cá Voi Mặt Cú đưa tới không, Cá Voi Mặt Cú là thủy quái trùm sò, kiểu gì ra cửa chẳng dẫn thêm hàng tá đàn em mà phô trương thanh thế?"

Giản Lan Tư trầm mặc, khoảng thời gian này anh phát hiện, trong mắt Tiết Trầm tất cả sinh vật sống dưới nước đều có thể trở thành tay sai.

Anh đáp: "Khả năng không lớn, Bạo La Ma Mút trời sinh tính tình hung dữ, hơn nữa chưa khai phóng trí tuệ nên rất khó khống chế, tôi chưa từng nghe nói có loại thủy quái nào có thể quất roi sai bảo chúng nó."

Tiết Trầm "chậc chậc" lắc đầu: "Yêu quái chỗ các người còn cực kì vô dụng."

Giản Lan Tư: "......"

Nhóm người câu cá không nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ, nhưng thấy vẻ mặt trầm trọng thì không khỏi nghi ngờ.

Ông chú hỏi: "Sao vậy, con cá này có vấn đề gì à?"

Giản Lan Tư đặt điện thoại vào tay ông chú, nghiêm túc nhắc nhở: "Xin hỏi con cá này hiện đang ở đâu? Nó là giống loài cực tàn bạo, gia đình bắt về nuôi rất dễ xảy ra chuyện không may, tốt nhất nên tìm người xử lý..."

"Ồ, không kịp nữa rồi." Ông chú lắc đầu tiếc nuối, "Con cá này quá hung dữ, người anh em của tôi chưa kịp về đến nhà mà nó đã cắn rách lưới đánh bắt, nghe nói tình huống lúc ấy nguy hiểm vô cùng..."

Cát Tú Nhiên thấy vậy siết chặt nắm tay, gấp gáp hỏi: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Tất nhiên là có chuyện." Ông chú cười ha hả, "Người anh em của tôi rất tức giận, lúc đó lập tức ném cái xô xuống mặt đất, túm tảng đá nện chết con cá kia. May mà cậu ta hành động quyết đoán, nếu không để nó trở về nước chưa chắc đã xử lý nổi."

Người còn lại nói thêm: "Con cá đó thật lớn, làm được những vài mâm đồ ăn để chúng tôi nhắm rượu, không thể phủ nhận hương vị đỉnh của đỉnh luôn."

Nói tới đồ ăn ngon, nhóm người câu cá còn "chẹp chẹp" mấy tiếng.

Tiết Trầm rất có kinh nghiệm, gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Cá càng tàn bạo thì thịt càng chắc khỏe tươi ngon, tôi cũng rất thích ăn thịt cá hung dữ."

"Đứa trẻ lành nghề." Ông chú dựng ngón tay cái, nháy mắt đã cảm thấy thân thiết với Tiết Trầm.

Các đạo trưởng: "........................"

Ông chú: "Cá kia ăn ngon thật đó, anh em của tôi nói, lúc nhìn con cá này đã nghi ngờ sâu trong núi còn cả đàn sinh sống, cho nên mấy người chúng tôi tổ chức hội nhóm vào núi nghênh chiến, tranh thủ câu mấy con về."

Ông chỉ chỉ công cụ bày bên cạnh, "Lần này chúng tôi đã chuẩn bị loại lưới đánh cá tốt nhất, không tin nó có thể phá hoại được."

Tiết Trầm xúc động: "Con cá này gặp mấy người âu cũng là phúc của nó."

Giản Lan Tư một lời khó nói hết nhìn Tiết Trầm cùng nhóm người kia trò chuyện vui vẻ, khỏe miệng vô thức giật giật.

Không ngờ Bạo La Ma Mút hoành hành ngang ngược ở vực sâu phương Bắc, khi về đến Trung Quốc cũng chỉ là nguyên liệu nấu nướng hảo hạng mà thôi.

Tuy vậy đây đâu phải chuyện gì bất ngờ, trước kia Tiết Trầm nghe đến Cá Voi Mặt Cú, phản ứng đầu tiên cũng thắc mắc ăn có ngon không...

Vấn đề hiện tại không phải hương vị của Bạo La Ma Mút, nhóm người câu cá này hoàn toàn không nhận ra mức độ tình huống nguy hiểm, Trương Đỉnh ngọc khéo léo khuyên răn: "Các vị cư sĩ, thật chẳng giấu gì, hôm nay chúng tôi lên núi để giải quyết một chuyện vô cùng quan trọng, xin các vị tạm thời rời đi trước để chúng tôi tiện làm việc có được không?"

Nhóm người câu cá nhìn nhau, ông chú nói: "Đạo trưởng, không phải chúng tôi định cản trở, nhưng Tiểu Lan Vĩ lớn như vậy, các ngài tu tiên cũng chẳng dùng hết cả ngọn núi, chúng ta đừng quấy rầy lẫn nhau là được rồi."

"Vấn đề là chúng tôi đi một chuyến này cũng khó khăn lắm đó, các ngài đừng gây khó dễ cho chúng tôi, phải thông cảm với nhau mới đúng chứ?"

"Chúng tôi vừa đặt chân tới đây chưa bao lâu, cá còn chưa câu được đã trở về thì không ổn lắm."

Mọi người ông một câu tôi một câu, đương nhiên không có ý nhường nhịn, cái khó của đạo trưởng là chẳng thể nói thật với nhóm người câu cá.

Đây cũng là tình cảnh khốn khổ nhất với người tu hành, thứ nhất không được để người dân bình thường biết quá nhiều đề phòng gây khủng hoảng, thứ hai cho dù nói thật cũng chẳng ai tin, không chừng còn cho rằng bọn họ lừa đảo, làm chuyện mờ ám nên cần bịa đặt lí do đuổi người khác đi.

Đang lúc không biết làm thế nào mới phải, Tiết Trầm tiến đến gần nhóm người câu cá, nhìn tình trạng lòng sông: "Các ông câu quá chậm, dùng phương pháp này đến tối cũng chưa được con nào, thực sự tốn thời gian."

Nghe hết lời của cậu, nhóm người lập tức khó chịu, ông chú nhướng mày: "Xem cậu nói gì này, không phải tôi khoác lác đâu nhưng tài nghệ câu cá của anh em chúng tôi là đỉnh nhất đấy."

Ông ta giơ ngón tay cái, muốn dùng bộ dạng lớp người tiên phong giàu kinh nghiệm chụp bả vai Tiết Trầm, bị Tiết Trầm yên lặng tránh đi.

Ông ta cũng không để ý, tiếp tục nói, "Chàng trai trẻ, từ trước đến giờ cậu chưa từng câu cá phải không, cậu cho rằng câu cá là tùy tiện ném mồi xuống rồi đợi cá cắn câu là được đấy à?"

Tiết Trầm lắc đầu: "Tất nhiên không phải."

Ông chú cười lớn: "Coi như cậu không quá khờ khạo..."

Tiết Trầm khoanh tay trước ngực tiếp lời: "Lúc nào tôi cũng bắt chúng nó tự nhảy lên bờ."

Ông chú cùng nhóm người câu cá: "..."

Ông chú có cảm giác mình bị trêu chọc, sắc mặt nghiêm lại, khoát tay trách mắng: "Hiện tại người trẻ tuổi nói chuyện không động não chút nào, loại trò đùa này chẳng có gì thú vị, tôi không nhiều lời với mấy người nữa, ai làm gì thì cứ làm, còn lâu tôi mới rời đi."

Mắt thấy người câu cá bắt đầu tức giận, có lẽ càng nói chuyện càng khó giải quyết, các đạo trưởng sốt ruột vô cùng, Cát Tú Nhiên muốn đi hòa giải lại bị Giản Lan Tư ngăn chặn, "Cứ tin tưởng cậu ấy."

Tuy rằng không rõ Tiết Trầm muốn làm gì, nhưng bằng sự hiểu biết của Giản Lan Tư, Tiết Trầm sẽ chẳng bắn mũi tên nào không có mục đích.

"Tín nhiệm của các ông với người trẻ tuổi cũng quá thấp rồi đó." Tiết Trầm tỏ vẻ khiển trách, ung dung nói, "Thế này đi, mấy người lùi về sau một chút, tôi câu giúp mấy người vài con, rồi nhân lúc trời còn chưa tối nhanh chóng dọn đồ quay về được không?"

Ông chú nghe vậy rất thích thú: "Chàng trai trẻ, không phải tôi cậy tuổi già lên mặt dạy đời, tôi có lòng nhắc nhở cậu..."

Người kia lại chẳng kiên nhẫn như thế, vội ngắt lời: "Không cần nói nhiều nữa, tuổi trẻ không biết trời cao đất dày, cứ thử một lần là hối hận ngay."

Ông chú thấy có đạo lý, đổi lời: "Được, cứ như vậy đi, chúng tôi không yêu cầu cao, trong nửa tiếng câu ba con thì cậu thắng, chúng tôi sẽ dẹp đường về nhà không làm ảnh hưởng các người tu tiên, được chưa?"

Tiết Trầm có chút giật mình: "Nửa tiếng?"

"Sao, sợ rồi à?" Ông chú đắc ý, "Chúng tôi tùy tiện ngồi một lúc đã đạt được kỉ lục này, không phải cậu tự tin lắm sao..."

Lại nghe Tiết Trầm tiếp tục đáp: "Nửa tiếng quá lâu, chúng ta rút ngắn thời gian, năm phút đi."

Ông chú: "..."

Nhóm người câu cá cảm thấy thực sự nực cười, yêu cầu ông chú đặt ra đối với người mới cũng coi là khó khăn, nhưng nếu gặp may thì không phải không thể.

Chẳng ngờ người trẻ tuổi này quá mức ngạo mạn vô lý, cứ như vậy tự tay hủy bậc thang đi xuống của chính mình.

Vốn khi đề nghị ông chú còn hơi do dự, nhỡ đâu người trẻ tuổi này thực sự gặp vận cứt chó, bọn họ đi hay là không đi?

Hiện tại nghe Tiết Trầm nói như vậy, bọn họ đương như không chần chừ đồng loạt tán thành: "Được, quyết định vậy đi."

"Chỉ cần cậu câu 3 con cá trong năm phút, đảm bảo chúng tôi không một câu vô nghĩa lập tức thu đồ đạc quay về."

Ông chú còn đưa cần câu chuyên nghiệp cho Tiết Trầm mượn: "Cậu dùng cái này đi, đây là đồ tôi tự chế tạo ..."

"Không cần." Tiết Trầm uyển chuyển từ chối ý tốt, chỉ cầm chiếc xô đi đến bờ sông, ánh mắt quét một vòng.

Núi sâu xa rời khu dân cư thưa thớt, nước sông trong vắt dễ dàng nhìn thấy các loài sinh vật bơi qua bơi lại.

Thủy tộc nơi này thật sự quá nhiều, chưa khai mở trí tuệ, chỉ có bản năng cầu sinh mà tranh nhau cướp đoạt đồ ăn, nếu hiện tượng nhiễu loạn quỷ dị này không sớm giải quyết, chỉ sợ cân bằng hệ sinh thái sẽ bị phá hỏng.

Nhóm người câu cá có phần nghi hoặc với Tiết Trầm, chế nhạo: "Cậu định lấy thùng trực tiếp vớt đấy à? Vô ích thôi, cá trong núi vừa tinh ranh vừa hung dữ, lại còn trơn trượt..."

Một người khác cũng nói, "Cậu cẩn thân một chút, sông này rất sâu, nguy hiểm... Má nó!"

Bọn họ không thể nói thành lời, bị sự việc trước mắt dọa cho toàn thân cứng ngắc.

Chỉ thấy mấy con cá chuối lớn nhỏ đủ cả vô duyên vô cớ bay vút từ lòng sông lên trời, mang theo đường cong bọt nước trong suốt lấp lánh, "Rầm" một tiếng chuẩn xác nhảy vào dụng cụ Tiết Trầm đặt ở bờ sông.

Nhóm người câu cá: ?!!!

Một, hai, ba, bốn, năm......

Năm loạt tiếng động liên tục vang lên, trong chốc lát thùng nhiều thêm năm con cá.

Không chỉ nhóm câu cá ngây người, các đạo trưởng sốt ruột đợi bên cạnh cũng: ????

Còn có loại thao tác này?

"Ồ, chỉ mất một phút." Tiết Trầm nhìn thời gian, cười nói với ông chú, "Dám cá cược thì phải dám nhận thua, có vấn đề gì không?"

Ánh mắt ông chú tan rã, giọng điệu lắp bắp: "Không không, không thành vấn đề."

Người câu cá bên cạnh cũng đồng loạt ngơ ngác, sau đó mau chóng vây quanh Tiết Trầm: "Người anh em, cậu làm thế nào hay vậy?"

"Người anh em, cậu có bản lĩnh thật đó, Khương Thái Công cũng chưa chắc đã bằng cậu! Cậu có mở lớp dạy kĩ năng không?"

Ồ đã đổi luôn xưng hô rồi này.

Tiết Trầm khiêm tốn nói: "Đây là thiên phú, mấy người học không nổi."

Nhóm câu cá nghe vậy không hề khó chịu, tự nghĩ cũng biết chiêu thức của Tiết Trầm không phải thứ người thường bắt chước được.

Mọi người tâm phục khẩu phục rồi.

"Được, dám đánh cược thì dám nhận thua, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."

"Đáng tiếc vừa rồi chưa kịp ghi hình, nếu không phát lên mạng chắc chắn nổi tiếng."

"Người anh em, hay là cậu làm lại một lần nữa để tôi quay phim được không?"

Tiết Trầm khéo léo từ chối.

Nhóm người chỉ cho rằng Tiết Trầm khiêm tốn nên không cưỡng ép.

Nếu Tiết Trầm dùng phương thức bình thường câu cá bọn họ còn có thể tranh luận một phen, nhưng chiêu thức của Tiết Trầm quá kinh người, bọn họ căn bản không xoi mói được lỗi sai nào hết, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Ca ngợi Tiết Trầm vài câu lập tức nhanh nhẹn dọn của chạy lấy người.

Trước khi đi còn mặt dày xin Wechat Tiết Trầm, sau đó Tiết Trầm bảo bọn họ thả mấy con cá chuối vào lòng sông.

Nhóm người câu cá lâu năm này vốn không lấy cá làm đồ ăn, phần nhiều vì đam mê lạc thú, hôm nay có thể chứng kiến chiêu thức của Tiết Trầm đã đủ mỹ mãn rồi, có cá đem về hay không không quan trọng, bởi vậy khi Tiết Trầm yêu cầu, bọn họ không nói hai lời đã thả cá về sông.

Không chỉ năm con cá chuối, còn phóng sinh cả mấy con đã câu trước đó.

Ông chú cười nói: "Cá này có linh tính, phóng sinh coi như tích phúc."

Tiết Trầm chỉ cười cười, nói không phải chứ có cái rắm linh tính, vừa rồi cậu bấm tay niệm thần chú phóng ra hơi thở loài rồng, mấy con cá chuối bơi gần nhất vừa cảm nhận được đã muốn phát điên, chẳng cần ra lệnh cũng tự nhảy lên.

Người chết vì tiền, cá chết vì rồng, chính là câu dùng miêu tả loại tình huống này.

Ngoài ra còn để Tiết Trầm thấy chúng nó biết tốt xấu, ra tay cứu chúng nó một mạng.

Nhóm người câu cá vui vẻ phục tùng mà rời đi, sự việc vốn khó giải quyết nay trôi qua thực dễ dàng, các đạo trưởng đồng loạt trầm mặc.

Trong đó có một vị tò mò hỏi Tiết Trầm: "Này chàng trai trẻ, cậu làm thể nào để đàn cá tự mình nhảy lên vậy?"

Tiết Trầm cân nhắc lí do, Trương Đỉnh Ngọc ở bên cạnh hơi mỉm cười, vẻ mặt nhìn thấu hồng trần: "Nếu tôi đoán không sai thì hẳn Tiết Trầm đã mượn lực lượng từ Phục Ba long quân?"

Đạo trưởng kia nghe vậy mờ mịt: "Phục Ba long quân?"

"Các vị chưa biết rồi, bạn học Tiết cung phụng một long quân mới xuất đạo chưa lâu, danh hào Phục Ba Quân..." Trương Đỉnh Ngọc tóm tắt sự kiện hai lần trước gặp gỡ Tiết Trầm, thuận tiện phổ cập khoa học danh tiếng Phục Ba Quân.

Kể từ đó, một màn kinh người Tiết Trầm vừa thực hiện đã có lời giải đáp.

Loài rồng đứng đầu thủy tộc, cậu mượn sức lực thần rồng mà làm phép, xác thật có khả năng khống chế sinh linh.

Đương nhiên điều này cũng chứng tỏ tuvi cao thâm của Tiết Trầm, người cung phụng long quân trong thiên hạ đếm không hết, thậm chí tôn sùng Tứ Hải Long Vương, Long Vương sông Kháng Dương, lại chẳng mấy ai có thể ra roi sai khiến thủy tộc.

Các đạo trưởng bất chợt thông suốt, đồng loạt gật đầu bội phục: "Thì ra là thế, người trẻ tuổi quá ghê gớm."

Tiết Trầm: "......"

Cậu còn chưa bắt đầu đọc kịch bản, đạo trưởng Trương đã cướp đất diễn của cậu rồi? Còn thuận tiện quảng cáo hộ cậu một lần!

Tuy vậy điều này cũng giúp cậu tiết kiệm công sức, Tiết Trầm cạn lời một lúc đã vui vẻ tiếp nhận giải thích của Trương Đỉnh Ngọc, gật đầu: "Không sai, chính là như vậy."

Sự việc giải quyết thuận lợi, đoàn người tiếp tục thảo luận bước tìm kiếm tiếp theo, nơi họ đứng đã ở sâu trong núi, gió và nước càng thêm hỗn loạn khiến bọn họ khó mà phát hiện nguồn gốc hiện tượng.

Thời điểm mấu chốt, lại là Tiết Trầm đứng dậy nói: "Chờ một lát, tôi hỏi cư dân bản địa."

"Cư dân bản địa?" Cát Tú Nhiên chớp chớp mắt, quan sát bốn phía, "Trong núi có người ở sao? Tôi đâu thấy ai?"

"Không phải người." Tiết Trầm hơi mỉm cười, rũ mắt nhìn lòng sông sâu thẳm, giọng điệu uy hiếp, "Cá chép hoa tinh, tự giác hiện thân đi."

Ngay lập tức ngón tay cậu bấm chỉ quyết, hơi thở loài rồng xuyên phá nước sông chạm tới nơi tối tăm giữa dòng Thoái Bích. Mặt sông gợn lên từng tầng sóng, một lát sau tiếng "rầm" vang lên, cái bóng màu đen to lớn phá vỡ mặt nước bay thẳng lên trời.

Bóng dáng kia có sức mạnh cực lớn, một cú nhảy cao đến hơn hai trượng.

Nó khiến bọt sóng văng tung tóe khắp nơi, gần như tạt nước lên bờ.

Các đạo trưởng hốt hoảng ngẩng đầu nhìn, tiếp theo kinh ngạc hô ra tiếng.

"Thứ gì vậy?"

"Cá, một con cá cực lớn!"

"Là cá thành tinh!"

Đó là một con cá chép hoa màu đen ước chừng 2m, hai con mắt lồi tròn xoe, miệng bẹp bẹp không giống những con cá khác, hai bên có sợi râu rất dài.

Nó bay lên không trung khiến cả khoảng sân chìm trong bóng đen, tạo cho người ta cảm giác áp bức cực lớn.

Đi kèm với sự áp bức, cá chép hoa mở miệng nói tiếng người: "Nhân loại tầm thường có thể mượn sức lực thần long, không tồi không tồi, bổn cá chép Đại vương cho ngươi cơ hội làm thuộc hạ dưới trướng, mặc ta sai bảo ... Oáii!!!"

Nó chưa dứt lời đã đột ngột kêu thảm thiết, thân cá không khống chế nổi mà ngã xuống bãi đất bên sông, "rầm" một tiếng, tro bụi tỏa ra mờ mịt.

"Lớn mật, con người ác độc nào dám đánh lén bổn vương ——" Cá chép hoa giận dữ kêu to, đột nhiên cảm thấy thân thể trĩu nặng.

Không biết từ khi nào Tiết Trầm đã đến bên cạnh nó, vô cùng thuần thục cưỡi lên lưng nó, nắm tay giơ ra trước hai con mắt lồi: "Tao cho mày cơ hội diễn lại cảnh này."

Cá chép hoa: ???

------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: Không tồi, cá này rất lớn, làm thú cưỡi cho bổn long đi.

Cá chép đại vương: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play