Tiết Trầm như bị bạn trai rót canh mê hồn, những con rồng khác tuy cảm thấy cậu không có tiền đồ, nhưng họ thực sự chẳng để tâm lắm.
Đây cũng là bệnh cũ của loài rồng.
Thử hỏi con rồng nào không xao động hormone ở kỳ động dục ...... À không, kì dậy thì quá trớn.
Đừng bỏ mạng giống như Ngao Tục là được.
"Thôi được rồi, Tiểu Trầm muốn tuân thủ chế độ một vợ một chồng thì cứ làm đi." Chương Nam Quân nhanh chóng thỏa hiệp, "Dù sao tuổi thọ của con người khá ngắn, chờ trăm năm sau Tiểu Trầm cưới vợ mới là được, thời kỳ thanh niên của Long tộc chúng ta rất dài, đến lúc đó Tiểu Trầm vẫn trẻ trung, không ảnh hưởng đến tái hôn."
Giản Lan Tư: ??!!!
Trước đó anh còn định thở phào nhẹ nhõm vì mấy con rồng có vẻ này giác ngộ rồi, kết quả bọn họ quyết định đợi Tiết Trầm thăng quan, phát tài, chồng chết già mới tấn công ư?
"Tiểu Trầm không thể kết hôn với người khác, tôi và em ấy đâu chỉ ở bên nhau trăm năm." Tính cách Giản Lan Tư có tốt đến mấy cũng chẳng thể nhịn nổi, thái độ kém hòa nhã hơn hẳn ban nãy, bình tĩnh nói, "Gia tộc tôi đời đời tu hành, tuổi thọ dài hơn so với người bình thường, tôi cũng đã tu luyện thuật phi thăng, nhất định có thể ở bên Tiết Trầm lâu thật lâu."
"À điều này......" Chương Nam Quân xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.
Tiết Trầm khó thấy Giản Lan Tư phát giận, cố ý giữ im lặng, vui sướng khi người gặp họa mà xem kịch vui, đến lúc Chương Nam Quân cực kì quẫn bách mới ung dung mở miệng: "Lan Tư chính là như vậy, tính tình lớn, tôi cũng không có biện pháp, ngài Chương Nam Quân đừng để ý ha."
Chương Nam Quân giật khóe môi, cuối cùng không nói nên lời.
Ông ta cũng không ngốc, chẳng lẽ chưa hiểu Tiết Trầm không hề muốn khiển trách con người này hay sao, ngược lại còn ngầm khoe khoang Giản Lan Tư quản chặt cậu.
Vùng nước Kháng Dương có phải nhiễm độc không vậy?
Sao Long Vương tiếp quản nơi này đều mê muội đầu óc đến thế?
Thủy phủ Kháng Dương, nguy rồi.
Chẳng qua đây là chuyện nhà của Long Cung Bắc Hải, Quảng Trạch vương đã không ngại, mấy con rồng đứng ngoài như bọn họ chẳng tiện nói gì thêm.
Về phần Quảng Trạch vương, ông đâu chỉ không ngại, ông còn càng nhìn càng vừa ý Giản Lan Tư.
Xem đối tượng Tiết Trầm mới tìm được này, không chỉ đẹp trai, mà còn có thể quản được thói trăng hoa của rồng.
Phải biết rằng Tiết Trầm giống mẹ từ nhỏ, vừa thành niên đã một lòng một dạ nghĩ cách quen thêm vài người đẹp.
Không ngờ Giản Lan Tư bản lĩnh như vậy, thu phục Tiết Trầm đến ngay cả ý niệm nạp trắc phi cũng không dám có.
Ngao Thuận: Hy vọng con rể xuất bản sách, bổn vương sẽ mua mạnh tay.
Tuy vậy Ngao Thuận vẫn rất quan tâm đến tuổi thọ của Giản Lan Tư, lo lắng nói: "Lan Tư có suy nghĩ này là tốt, nhưng từ xưa đến nay người tu tiên đếm không hết, ít ai có thể phi thăng, lỡ như......"
"Không cần lo lắng." Tiết Trầm bình tĩnh khoát tay, "Con đã bật hack cho Giản Lan Tư, khẳng định có thể phi thăng."
Ngao Thuận khó hiểu: "Bật hack?"
Tiết Trầm mỉm cười ngây ngốc: "Con tính lấy bảo châu Li Long làm sính lễ tặng Lan Tư."
Thủy Tộc nuốt long châu có khả năng phi thăng hóa rồng, con người sở hữu long châu sẽ đạt được thực lực phi phàm, thiên phú của Giản Lan Tư đủ cao, mượn ánh sáng long châu tu luyện thời gian dài, chưa chắc đã hết tuổi thọ trước Long tộc.
Ngao Thuận giật mình, gật đầu: "Có thể xem là một biện pháp."
Vừa dứt câu, bên cạnh đã truyền đến ý kiến phản bác: "Hành động này của Phục Ba Quân e rằng không ổn lắm nhỉ?"
Người mở miệng là một tên đàn ông trẻ tuổi, nhìn không lớn hơn Tiết Trầm bao nhiêu.
Tiết Trầm vừa về tộc, chưa kịp nhận rõ trưởng bối, những con rồng trẻ tuổi lại càng ít quen biết hơn, vì thế nghiêm túc hỏi người đàn ông kia: "Anh là ai?"
Người đàn ông: "......"
Sắc mặt anh ta tối sầm, hậm hực tự giới thiệu, "Tôi là đời sau của Long vương Tu Di - Hư Đồ."
Tiết Trầm giật mình nhớ lại: "Hóa ra là anh Hư Đồ, anh có ý kiến gì sao?"
Long Vương Tu Di là rồng thời thượng cổ, năm đó tiếp quản thủy vực núi Tu Di, cũng từng là một long mạch danh tiếng.
Chẳng qua nhân thế tang thương, núi Tu Di trải qua sự vận động của vỏ trái đất đã bị bào mòn, giờ chỉ còn lại một vùng nước rất nhỏ, đời sau của Long Vương Tu Di bất lực trong việc xây dựng giang sơn mới, hiện giờ chỉ trông cậy vào sản nghiệp tổ tiên lưu lại, cuộc sống có chút khó khăn.
Là thế hệ sau của Tu Di, tuy không còn vinh hoa phú quý như trong quá khứ, nhưng tổ tiên dù sao cũng từng cai quản một bờ cõi sông hồ, Hư Đồ vẫn rất kiêu ngạo vì dòng máu bản thân, cũng là một trong số ít con rồng cực lực giữ gìn lí luận huyết thống.
Ánh mắt Hư Đồ liếc Lan Tư một cái, giọng nói mang theo ý miệt thị: "Nếu Phục Ba Quân đã là Long Vương, theo lẽ nên lấy huyết mạch Long tộc làm trọng, việc Phục Ba Quân và con người ở bên nhau đã bất hợp lí, ngọc Li Long lại là bảo vật của tộc ta, coi thành sính lễ không phải trò cười đối với ngoại tộc hay sao?"
"Còn có vấn đề như vậy?" Sắc mặt Tiết Trầm biến đổi, nổi giận đùng đùng, "Tên ngoại tộc nào dám lo chuyện bao đồng, xem bản long là trò cười, mong anh Hư Đồ liệt kê danh sách để đêm nay tôi dẫn đàn em cưỡi xe cá tới đánh bầm dập."
Hư Đồ: "......"
Phục Ba Quân là lưu manh à?
Anh ta ngỡ ngàng nói: "Cậu cậu, cậu...... Sao có thể làm như vậy? Cậu là Long Vương đấy."
"Anh nhớ rõ thì tốt." Tiết Trầm nhẹ nhàng đáp, "Nhìn dáng vẻ chỉ tay năm ngón của anh, tôi còn tưởng anh mới là Long Vương chứ."
Hư Đồ bị cậu làm cho nghẹn đến mức tái mặt.
Rõ ràng Phục Ba Quân cố ý nhằm vào anh ta!
Đúng là Tiết Trầm cố ý thật.
Chuyện đầu tiên cậu làm sau khi về Long tộc, chính là nghe ngóng xem lúc Ngao Thuận xuất ngoại đã giao phó cho con rồng nào tiếp đón cậu ra khỏi kết giới.
Căn cứ vào cách nói của Tất An, những con rồng đó tìm được kết giới, phát hiện Tiết Trầm mất tích, nhưng không hề cực lực tìm kiếm.
Mặt ngoài nói Tiết Trầm để lại lời nhắn không cần bận lòng, thực tế là mang tâm tư đen tối gì, dùng đuôi đều có thể đoán được.
Đơn giản là đỏ mắt sông Kháng Dương, muốn trì hoãn thời gian để Tiết Trầm không nhậm chức kịp, như vậy một vùng nước lớn đương nhiên sẽ phân chia ra.
Chỉ chút tâm tư nhỏ này đã khiến Tiết Trầm lưu lạc bên ngoài lâu đến thế.
Thật không may, Hư Đồ chính là một trong số bọn họ.
Hiện tại Tiết Trầm hữu kinh vô hiểm* trở về, đang âm thầm ghi nhớ mối thù, Hư Đồ không lo kẹp chặt cái đuôi còn dám nhảy nhót nói lời chua ngoa.
(*) Hữu kinh vô hiểm: có vẻ ly kỳ, nhưng thực tế không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Sao Tiết Trầm có thể cho anh ta sắc mặt tốt.
Hư Đồ không ngờ Tiết Trầm còn trẻ mà bụng dạ đã hẹp hòi đến vậy, anh ta tốt xấu gì cũng hơn Tiết Trầm mấy chục tuổi, Tiết Trầm vậy mà không nể nửa phần mặt mũi.
Hư Đồ "Ha ha" hai tiếng: "Phục Ba Quân nói quá lời, tôi đây không phải thấy cậu nhỏ tuổi, sợ cậu làm hỏng quy củ tổ tông hay sao."
Tiết Trầm bật cười: "Bộ dáng nhọc lòng của anh, trông giống y như thuộc hạ trai sông thành tinh của tôi vậy."
Hư Đồ:!
Thế mà dám so sánh anh ta với trai tinh!
Chưa hết, Tiết Trầm lại tiếp lời: "Cũng không trách anh Hư Đồ lo chuyện bao đồng, nghe nói anh xuất đạo đã mười mấy năm, đến nay còn chưa được phân cho vùng nước nào."
Hư Đồ mười mấy năm trước đã ra khỏi kết giới tìm công việc, đáng tiếc anh ta học lực tầm trung, các hạng khảo hạch đều thường thường, xét trong đám rồng đời hai thật sự không tính là xuất sắc.
Lúc đầu dựa vào thanh danh đời sau Tu Di nên được phân cho hồ nước nhỏ, nhưng anh ta chán ghét khu vực không đủ lớn, làm hai năm thì từ chức.
Không ngờ về sau Long tộc cạnh tranh cao, ngay cả hồ nước nhỏ cũng không còn, Hư Đồ chỉ có thể ở nhà ăn bám, lãng phí thời gian mười mấy năm vẫn chưa làm nên tên tuổi gì.
Từ trước tới nay Hư Đồ lấy dòng máu làm kiêu ngạo, mắt nhìn những con rồng bình dân cố hết sức cũng chỉ lấy được thủy vực tí tẹo, mặt ngoài thì thản nhiên không màng, trong lòng đã gấp đến cuồng chân.
Cũng bởi vậy, ngày thường Hư Đồ kiêng kị nhất ai đó nhắc tới việc này, không ngờ Tiết Trầm ác độc, mới mở miệng đã bóc trần gốc gác của anh ta.
"Cậu!!" Hư Đồ lập tức giận dữ.
Lại nghe Tiết Trầm đổi chủ đề, ung dung nói tiếp: "À đấy, sông Kháng Dương mà tôi đang cai quản còn trống một vùng nước, nếu anh Hư Đồ không chê, tôi có thể sắp xếp giúp anh một hai vị trí."
Hư Đồ:!
Sông Kháng Dương chính là hệ thống nước lớn nhất trên đất liền, tùy tiện tiếp quản một vùng nào cũng đều là công việc béo bở.
Hư Đồ nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, lập tức nuốt ngược lời mắng vào họng, sắc mặt cũng ôn hòa hơn, vẫn duy trì thái độ rụt rè, tựa như vô tình mà đáp: "Phục Ba Quân có tâm, những ngày tháng thanh nhàn của tôi cũng quá lâu rồi, xác thật hơi hoài niệm khoảng thời gian bận rộn, nếu như có vùng nước thích hợp, tôi có thể suy xét buông bỏ cuộc sống nhàn nhã này để đến nhậm chức...... Không biết chỗ trống mà Phục Ba Quân nói là vùng nước nào?"
Vẻ mặt Tiết Trầm sâu xa: "Thật không dám giấu giếm, chỗ trống hiện tại chính là một mạng lưới kênh rạch chằng chịt có độ bao phủ rộng lớn nhất, cũng được dân gian coi trọng nhất."
Hư Đồ nghe vậy, đáy lòng tức khắc trở nên cuồng loạn.
Độ bao phủ rộng nhất, được dân gian coi trọng nhất? Thế là mạng lưới vĩ đại đến mức nào?
Sẽ không phải là Ngọc Sắt Hải và sông Đại Hoang chứ?
Tùy tiện một trong hai cái này cũng đủ giúp anh ta phát tài rồi.
Đâu chỉ Hư Đồ, những con rồng khác cũng nhịn không được ghé mắt.
Ai biết Tiết Trầm rộng lượng như vậy, Hư Đồ nói chuyện chán ghét thế mà Tiết Trầm không hề so đo hiềm khích trước đây, còn muốn giao mạng lưới kênh rạch lớn nhất cho Hư Đồ?
Phục Ba Quân thật hào phóng.
Trong khoảng thời gian ngắn, các long quân ở đây nhìn nhau, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có vì Tiết Trầm cảm thấy không đáng.
Hư Đồ cảm nhận ánh mắt từ bốn phía, trong lòng âm thầm đắc ý, nếu việc này thành công thì anh ta cũng có thể xem là long vương, về sau không còn con rồng nào dám khinh thường anh ta nữa.
Hư Đồ cố nén kích động, cao giọng nói: "Nhận được sự để mắt của Phục Ba Quân, tại hạ nào có thể chối từ...... Xin hỏi vùng nước ở đâu, tôi nguyện lập tức đi nhậm chức."
Tiết Trầm gật đầu đáp: "Mạng lưới nước máy, anh từng nghe qua rồi nhỉ?"
Hư Đồ: "......?"
Tiết Trầm chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói: "Hiện tại nước máy đã xuất hiện trong ngàn vạn hộ gia đình, liên quan mật thiết đến sức khỏe sinh hoạt của nhân dân, là mạch nước quan trọng nhất, nhân gian vô cùng coi trọng, nhưng mạch nước như vậy lại chưa có thủy tộc nào giám sát, tôi thật sự thực không yên tâm, chuẩn bị sắp xếp một chuyên gia kiểm tra chất lượng nước máy đến nhậm chức."
Hư Đồ đè ngực, ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng: "Đập chứa nước sao?"
"Đương nhiên không phải." Tiết Trầm nhe răng, "Đập chứa nước có người khác rồi."
Cậu suy nghĩ một chút, nghiêm túc đề nghị, "Nếu anh Hư Đồ đến, tôi sẽ phong anh làm Long Vương nước máy, anh cảm thấy thế nào?"
Hư Đồ: "......!"
Mẹ nó, cái danh hiệu không khí chất gì thế này, còn chẳng bằng Long Vương Giếng, Long Vương Hồ!
Anh ta quả thực bị chọc điên, nhưng lại không tìm thấy góc độ phát giận.
Nghiêm khắc mà nói, lời này của Tiết Trầm đâu tính là lừa rồng, nước máy xác thật là một mạng lưới chằng chịt nhất nhân gian, cũng là phần nước người phàm coi trọng nhất
Nhưng nước máy sản xuất từ xí nghiệp của con người, không có đập chứa nước, ngay cả một thủy tộc cũng không tồn tại, càng đừng nói văn phòng thủy phủ.
Một con rồng như anh ta đâu thể ở trong ống nước được!
"Thôi, tôi trèo không nổi lên chức vị quan trọng này." Hư Đồ nghẹn đến đỏ mặt, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Dù sao tôi cũng không có bằng cấp giống Phục Ba Quân, nghe nói luận văn tốt nghiệp của cậu còn phải sửa lại 53 lần nhỉ."
Tiết Trầm: !!
Cậu hận nhất người khác đề cập đến luận văn!
"Anh nói đúng." Tiết Trầm cười càng kì quái hơn, "Cương vị liên quan đến nhân gian, tốt nhất nên chiếu theo yêu cầu của nhân gian, loại trình độ như anh Hư Đồ đây vẫn là tìm nhà máy nào đó đi làm đi...... Anh biết dán mắt cho búp bê vải không?"
Hư Đồ: "......" Tức giận! Mắng thua!
Giản Lan Tư: "......"
Đây là đấu đá nội bộ trong Long tộc sao?
Đã mở rộng tầm mắt.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu quái dân gian: Long tộc nội đấu, gió nổi mây phun, sông cuộn biển gầm, cực kì khủng bố.
Giản Lan Tư: Long tộc nội đấu...... Gà gà mổ nhau.