[ Thế mới biết mấy năm qua long vương sông Kháng Dương lười biếng đến mức nào. ]
Giản Lan Tư có chút cạn lời, rất nhanh đã tỉnh táo dắt tay Tiết Trầm: "Đi thôi."
Tiết Trầm gật đầu, nắm ngược lại bàn tay anh, đang quay người tiếp tục đi về phía sương mù thì đột ngột khựng lại, ánh mắt cậu bị thứ gì đó thu hút: "Đàn anh, nơi đó kìa."
Giản Lan Tư nhìn theo tầm mắt cậu, phía sau màn sương mù dày đặc, trên một cây hòe lớn che trời mọc giữa khe núi, thình lình xuất hiện hai con rắn đen khổng lồ đang cuộn lại.
Hai con rắn ước chừng to bằng một vòng ôm, cơ thể phủ kín vảy màu đen phản quang, thân rắn rất dài quấn vài vòng trên cây khô, đầu rắn lớn hơn cái chậu gác lên nhánh cây.
Thế vẫn chưa đủ dọa người, điểm quỷ dị nhất là trên thân thể bọn chúng mọc ra bốn cái vuốt thô ngắn sắc nhọn.
Chúng nó không chỉ cuốn thân cây thô to mà còn cả hai con người một nam một nữ nữa.
Hai người kia đứng thẳng, phần lưng dán vào thân cây bị rắn lớn dùng cơ thể dài ngoằng bó lại từng vòng, đầu lộ ra ngoài nhưng cúi thấp xuống, phỏng chừng đã hôn mê.
Hai người này chính là nhân viên cơ quan đặc biệt trong bức ảnh mà Tất An gửi Tiết Trầm và Giản Lan Tư.
Núi sâu trống vắng không người, cây lớn che kín bầu trời, người phàm sống chết chẳng hay, rắn đen khổng lồ quấn vòng, hòa quyện trong ánh sáng ảm đạm tạo thành hình ảnh âm u quỷ quyệt.
Khiến bất kì ai liếc qua cũng cảm thấy tê dại da đầu.
Khi Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư nhìn sang, hai con rắn đen đồng thời phát hiện động tĩnh của bọn họ, đầu rắn khổng lồ quay ngoắt về phía này.
Tầm mắt người và rắn chạm nhau giữa không trung, một con trong đó còn thè lưỡi phát ra tiếng vang "Xì xì" khiến người ta dựng tóc gáy.
Đôi mắt hổ phách của Giản Lan Tư hơi nheo lại, sức mạnh kỵ sĩ nắm chắc trong tay, mũi kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi chĩa về phía trước thủ thế chờ đợi.
Ngay thời điểm thánh kiếm sắp bay ra, con rắn lè lưỡi kia mở miệng đầy răng độc nói tiếng người: "Hai người các cậu! Chạy mau! Nơi này rất nguy hiểm!"
Thanh âm lanh lảnh ngọt ngào, vậy mà là chất giọng thiếu nữ.
Một con rắn khác cũng gật đầu, ồm ồm nói: "Làm ơn thuận tiện báo cảnh sát giúp chúng tôi!"
Tay cầm kiếm của Giản Lan Tư khựng lại: ?
Ban đầu Tiết Trầm cũng nghi ngờ, rất nhanh đã hiểu: "Các người là hai cô gái bị 'Long vương chín đầu' bắt đi sao?"
Hai rắn đen sững sờ, con rắn lè lưỡi kia kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết?"
"Chúng tôi tới cứu các người." Tiết Trầm nói.
Xác định được thân phận hai con rắn, cậu và Giản Lan Tư bình tĩnh bước nhanh về phía trước.
Hai con rắn liếc nhìn nhau, gượng gạo buông lỏng thân rắn quấn trên cây khô từ từ trườn xuống, lại dùng bốn chân thô ngắn vụng về bò vài bước.
Theo động tác của chúng, hai người bị trói trên thân cây chậm rãi rơi xuống, lúc này Tiết Trầm mới nhìn rõ khóe miệng của bọn họ đều vương tơ máu.
Giản Lan Tư nhanh chóng thăm dò hơi thở của hai người.
Một con rắn trong đó thấy vậy bảo rằng: "Bọn họ chỉ hôn mê, vẫn chưa chết."
Một con rắn khác nói: "Nhiệt độ trên núi thấp, chúng tôi sợ bọn họ cảm lạnh nên bọc bọn họ lại, chắn gió được chút nào hay chút đó."
Giản Lan Tư: "..."
Cho nên hai con rắn này coi bản thân là cái chăn à?
Tiết Trầm trào phúng: "Rắn vốn là loài máu lạnh, các người bọc họ lại, bọn họ càng nhanh lạnh chết hơn?"
Hai con rắn: "..."
Hô hấp của hai người dưới đất vẫn đều đặn, xác thực không có gì đáng lo, thậm chí kề sát vào còn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.
Giản Lan Tư hơi suy nghĩ một chút, bảo: "Bọn họ hẳn là trúng ảo thuật của con quái vật kia."
"Ừm." Tiết Trầm gật đầu, bấm chỉ quyết vỗ nhẹ lên gáy hai người kia.
"Khụ khụ." Hai người kia mơ màng ho khan hai tiếng, khí tức kì lạ bắn ra khỏi cuống họng.
Một lát sau hai người từ từ mở mắt, tuy vậy ánh nhìn vẫn tràn ngập sự mê man bất định, chỉ biết la lớn không ngừng: "Rồng! Rồng thật lớn! Tham kiến long vương!"
"Ha ha ha ha, ta chính là Chân long thiên tử. .. Chờ đã! Tôi đang nói cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa dứt câu đã thấy hai đầu rắn màu đen khổng lồ từ từ vươn tới gần, một con mở miệng nói:
"Các người vừa bị thương dẫn tới hôn mê."
"Trên núi rất nguy hiểm, may mà gặp chúng tôi, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"...... Rắn!"
Hai đầu rắn đột ngột xuất hiện không báo trước, hình dáng lại cực kỳ dữ tợn khiến bọn họ lập tức cứng đờ, đôi mắt trợn trừng, gần như giật bắn lên theo bản năng.
Nam thì móc ra một tấm bùa vàng, nữ thì rút thanh kiếm ngắn bằng đồng từ bao da cột trên bắp chân, tay bấm chỉ quyết miệng quát lớn:
"Yêu nghiệt to gan! Dám quấy phá nhân gian!"
"Nhanh giao hai người đã bị bọn mày bắt ra đây."
Chỉ là vừa hô xong, bọn họ không khống chế được mạnh mẽ ho khan vài tiếng, từng người phun ra ngụm máu tươi, lộ rõ bản chất ngoài mạnh trong yếu.
Hai con rắn: "... ..."
Tiết Trầm đè tay cầm pháp khí của bọn họ xuống, nói không nên lời: "Đó chính là nạn nhân bị bắt cóc."
Hai người kia: ?
"Chúng tôi là bạn của đội trưởng Tất." Giản Lan Tư nhanh chóng làm rõ tình huống.
Bọn họ nghe xong hai mặt nhìn nhau, lại nhìn hai con rắn đen, thoáng chốc rơi vào trầm mặc.
... Vốn bọn họ là người Tất An phái tới cứu hai cô gái bị "Long vương chín đầu" bắt, kết quả người không cứu nổi, ngược lại hai cô gái đã biến thành rắn cứu bọn họ.
Bầu không khí bỗng dưng có chút gượng gạo
Tiết Trầm không coi đây là vấn đề to tát, chỉ hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao các người lại hôn mê?"
"Tôi không nhớ." Người đàn ông kia gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt, "Giống đã rơi vào giấc mộng vậy."
"Không phải là mộng, là ảo thuật." Người phụ nữ họ Mã tu vi cao hơn người đàn ông một chút, cô cẩn thận nhớ lại rồi nghiêm túc kể, "Chúng tôi muốn tìm lối vào kết giới, nhưng vừa tới chỗ này đã trúng ảo thuật..."
Cô bảo, lúc đó hai người là cô cùng đồng nghiệp nam dựa theo hình ảnh từ vệ tinh giám sát tìm tới nơi này, kì lạ là không tìm được bất kì dấu vết yêu khí nào ở khu vực kết giới.
Mà sương mù trong khe núi càng ngày càng dày, bọn họ dần dần mất phương hướng.
"Ngay khi tôi cảm thấy tình hình bất ổn đã định liên lạc cho đội trưởng Tất..."
Tiểu Mã nhớ lại, khi cô vừa lấy máy truyền tin ra đã đột ngột nghe thấy tiếng rồng gầm vang trên bầu trời.
Cô và đồng nghiệp cùng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt xuất hiện một con rồng đen chín đầu thật lớn bay lượn trên đỉnh ngọn núi bạc khổng lồ.
Thân mình con rồng đen rất dài, bên dưới mọc bốn chân, cổ thì phân ra chín nhánh, trên mỗi cái đầu đều có sừng rồng.
Từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua sinh vật kỳ dị như vậy, lúc đó bị dọa tới kinh hoàng.
Ngay sau đó, cái đầu chính giữa của con rồng đen nhìn từ trên cao xuống, dùng một loại thanh âm kỳ dị đầy cám dỗ nói với họ rằng: "Người phàm, muốn trở thành hoàng đế không?"
"Giá phòng quá cao, cạnh tranh nội bộ kịch liệt, công tác 996 không có thời gian nghỉ ngơi... Có phải ngươi đã chán ghét tất cả những thứ tồi tệ ở nhân gian không? Đừng do dự, ngay bây giờ hãy gia nhập vào đoàn đội của bản long, trở thành tín đồ của ta, ta sẽ chứng thực ngươi là chân long thiên tử, nhậm chức hoàng đế, nghênh đón cuộc sống giàu sang phú quý, đỉnh cao nhân sinh không còn là giấc mộng."
"Oa!"
Toàn thân rồng của Tiết Trầm run rẩy, "... Thứ đồ chơi này từng tham gia huấn luyện phúc lợi sao?"
Vừa cất lời đã biết lão luyện trong ngành bán hàng đa cấp .
Mấy quái vật đến từ vùng biển phương Bắc rốt cuộc tiếp thu những thứ gì tại Trung Hoa vậy?
"Đúng, đúng." Tiểu Mã toát mồ hôi hột.
Hiện tại nhớ lại mới cảm thấy kỹ thuật lừa dối của quái vật rất thái quá, nhưng khi đó không biết vì sao cô và đồng nghiệp đều giống như bị tẩy não, lập tức kích động chìm vào mộng đẹp xưng đế, quên mất mục đích của mình trong chuyến đi này.
Chuyện về sau, bọn họ không còn nhớ rõ.
Có lẽ khi đó bọn họ đã trúng ảo thuật.
Nhưng thời điểm bắt đầu tiến vào ảo giác lại hoàn toàn không hay biết.
"Thực sự kỳ quái." Tiểu Mã khó mà tin nổi.
Cô lấy được thông tin từ chủ khách sạn, biết yêu quái am hiểu ảo thuật nên đã chuẩn bị tốt trước khi tới đây.
Ngành đặc biệt đấu trí đấu dũng cùng yêu quái nhiều năm như vậy, đương nhiên có rất nhiều biện pháp đối phó ảo thuật.
Nhưng ở hoàn cảnh đó bọn không nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào, bất tri bất giác bị mê hoặc trí óc.
Thủ đoạn của quái vật này thực sự vượt xa dự đoán.
Chẳng trách có thể tẩy não toàn bộ thôn dân, dựng lên trò xiếc xưng vương xưng đế.
Kỳ quái hơn chính là, rõ ràng họ đã trúng ảo thuật, chuẩn bị xưng đế lập quốc, theo lẽ thường cần gắn bó thường xuyên với yêu quái, trở thành tín đồ của yêu quái.
Nhưng hiện tại xem ra yêu quái kia nửa đường vứt bỏ bọn họ, chỉ làm bọn họ chìm sâu vào giấc ngủ sâu.
Chuyện này thực sự không giống tác phong của nó.
Tiết Trầm suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hai con rắn đen: "Đã có chuyện gì xảy ra với các người? Không phải quái vật kia luôn mang các người đi theo sao? Các người ở chỗ này làm gì?"
"Chúng tôi cũng không biết." Hai con rắn nhìn nhau, ánh mắt mơ hồ.
Một con rắn trong đó giải thích, các cô vốn cũng chỉ là khách du lịch phổ thông đến Tiểu Lan Vĩ nghỉ phép, bởi vì nghe nói được miễn phí ở khách sạn suối nước nóng Lan Bích nên đồng ý để thôn dân xăm một loại hoa văn trên tay, không ngờ lại trở thành dáng vẻ người chẳng ra người, rắn chẳng ra rắn này.
Các cô nhớ lại, sau khi biến thành hình dáng kì dị, các cô cũng giống như thôn dân cuồng nhiệt sùng bái con rồng đen kia, cũng may con rồng đen chưa kịp làm gì cảnh sát đã tìm tới cửa, bắt ông chủ khách sạn.
Khi rồng đen chạy trốn lên núi cũng mang các cô theo.
Các cô vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác đợi ở trong một hang núi ẩm ướt suốt hai ngày nay.
Mỗi ngày rồng đen đều mắng chửi lực lượng cảnh sát, cũng bảo các cô bình tĩnh đừng nóng vội, hiện tại chỉ là khó khăn tạm thời, chờ tiếng gió qua đi nó sẽ mang các cô cùng tìm một khách sạn xa hoa khác, lần nữa phong đế kiếm hoàng đế chăm sóc nó.
Cho đến sáng sớm hôm nay, rồng đen giống như thường lệ đi ra ngoài tìm đồ ăn cho các cô, kết quả một đi không trở về.
Mà các cô không biết vì sao đột nhiên khôi phục thần trí.
Sau khi tỉnh táo lại, các cô mới ý thức được dáng vẻ hiện tại của mình có bao nhiêu hù người, muốn trốn về lại sợ bị xem là quái vật mà đánh chết, tình thế tiến thoái lưỡng nan đành bất lực đi tới đi lui trên núi.
Vì sương mù dày đặc, các cô vô tình lạc đường qua nơi này, thấy hai người Tiểu Mã nằm bất tỉnh.
Tuy rằng bề ngoài các cô đã biến thành thân rắn, nhưng dù sao bản chất vẫn là con người, thấy bọn Tiểu Mã ngã trên mặt đất còn đang bị thương, trong núi lại có rất nhiều thú dữ, sợ bọn họ bất hạnh gặp nạn bèn quyết định trông coi bọn họ.
Vốn các cô định chờ bọn Tiểu Mã tỉnh lại thì rời đi, không ngờ màn sương mù đột nhiên bị cơn gió thổi biến.
Sau đó chính là hình ảnh mà Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư nhìn thấy.
Tiết Trầm nghe xong liếc Giản Lan Tư một cái, suy đoán: "Chủ khách sạn tỉnh lại vào sáng sớm, các cô ấy cũng là sáng sớm..."
Tính cả hai người Tiểu Mã rõ ràng đã trúng ảo thuật lại bị quái vật nửa đường bỏ rơi, tuy còn sống nhưng trúng huyễn hoặc chìm vào giấc ngủ.
Điều này hiển nhiên không phải do quái vật đột nhiên thức tỉnh lương tâm.
Giản Lan Tư cũng nghĩ như cậu: "Xem ra sáng sớm hôm nay trên núi đã xảy ra một số vấn đề khiến nó không rảnh bận tâm những người khác."
Tiết Trầm vuốt cằm, trầm ngâm nói: "Tính trong ngày này đã có rất nhiều chuyện phát sinh."
Sông Kháng Dương lũ lụt.
Tiểu Lan Vĩ hình như cũng xảy ra chuyện, thậm chí lớn đến mức ngáng chân con rắn đen.
Từng việc từng việc một đều dẫn về cùng một hướng.
Thật trùng hợp.
...
Dù như thế nào, xác định người thuộc ngành đặc biệt và hai cô gái bị bắt đi đều đã an toàn, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư coi như thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời càng thêm khẳng định con rắn đen kia ở núi này, hơn nữa năng lực ảo thuật không tầm thường.
Bọn họ quyết định tiếp tục đi sâu vào trong núi, hai người thuộc cơ quan đặc biệt vốn muốn đi cùng nhưng bị Tiết Trầm từ chối không chút do dự.
Lý do đơn giản.
"Tôi sợ bị các người liên lụy." Tiết Trầm nói.
Hai người: "... ..."
Bọn họ muốn biện giải, nhưng vừa mở miệng đã phun một ngụm máu.
Lại nhớ sáng nay bọn họ còn không biết bản thân trúng ảo thuật từ khi nào, căn bản chẳng thể phản bác.
Giản Lan Tư dễ tính hơn, uyển chuyển bảo với hai con rắn: "Bộ dạng của các cô ấy tạm thời không thể trở về, cũng không thể tiếp tục sống trên núi, các người ở lại chỗ này trông coi đi."
Hai con rắn mong ngóng nhìn sang, ánh mắt đẫm lệ, vẻ đáng thương đối lập mạnh mẽ với ngoại hình dữ tợn.
"Chuyện này..."
Hai người Tiểu Mã nhìn nhau, xác thực không có biện pháp giải quyết tốt hơn đành đồng ý, "Vậy các cậu cẩn thận."
Tiết Trầm lại hỏi: "Các người đụng tới thứ kia ở đâu?"
Tiểu Mã chỉ một về một hướng: "Buổi sáng chúng tôi đi vào từ con đường này, đến nơi cách khoảng một dặm thì xảy ra chuyện."
Hai con rắn đen cũng gật đầu: "Hang động của nó ở đó."
"Được rồi."
Tiết Trầm nhìn con đường bọn họ chỉ, ngọn núi thẳm xa vẫn bị sương mù bao phủ, ngay cả mắt rồng cũng không cách nào nhìn thấu.
Dù sao tốt xấu gì cũng đã có phương hướng.
Tiểu Mã rất lo lắng: "Sương mù kia không bình thường, chúng tôi từng thử làm phép phá giải nhưng không có tác dụng, tốt nhất các cậu nên chuẩn bị sẵn sàng..."
"Không sao đâu." Tiết Trầm móc từ trong túi ra một con cá hình thù kỳ quái, giơ lên trước mắt mọi người, "Chúng tôi có cá lọc không khí."
Tiểu Mã: ??
Đây là thứ gì??
Đáng tiếc cô còn chưa kịp hỏi, Tiết Trầm và Giản Lan Tư đã đi xa.
...
Tay Tiết Trầm xách Quái Vật Xoáy Nước, vừa đi vừa nắm đuôi cá để nó hút sương, bảo đảm tầm nhìn thoáng đãng.
Chưa được bao lâu, khung cảnh hiện ra sau khi sương mù tan biến đã buộc hai người phải dừng lại.
Con đường mòn kết thúc, vách núi cheo leo xuất hiện trước mắt họ.
"Không còn đường ư?" Tiết Trầm cau mày.
Tiểu Mã và hai con rắn đều không nhắc tới đường cụt.
Chẳng lẽ bọn họ đi quá rồi sao? Nhưng rõ ràng chưa được bao xa mà.
Còn đang nghi hoặc, cá chép hoa bay ra khỏi túi của cậu, nói: "Tôn giá, tình hình không đúng, tôi nhớ nơi này trước đây không có núi, đi tiếp chính là sông Thoái Bích."
Trước khi Dư Yên Sơn đi theo Tiết Trầm đã từng đóng đô ở Tiểu Lan Vĩ hơn một nghìn năm, không thể quen thuộc hơn với khu vực này, thậm chí nhớ rõ ràng mỗi cọng cây ngọn cỏ, nếu ở đây thật sự có một ngọn núi cao như vậy nó tuyệt đối không thể không biết.
Vừa dứt lời đã thấy Tiểu Hồng bay ra: "Vậy thứ này tới từ đâu? Chẳng lẽ suốt đêm Ngu Công vất vả dời núi?"
Tiết Trầm nhét hai con cá vào túi: "Bớt kể chuyện cười đi."
Giản Lan Tư ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vách núi cheo leo cao vút ẩn trong mây, căn bản không nhìn thấy phần cuối, ánh mắt anh trầm xuống: "Là ảo thuật."
"Ừm." Tiết Trầm đồng suy nghĩ, chẳng qua ảo thuật này quá mức chân thực, ngay cả cậu cũng không thể nhìn ra manh mối.
Đúng lúc này, thánh kiếm trong tay Giản Lan Tư phát ra một tiếng vang lanh lảnh, thân kiếm như chịu kích thích gì đó mà bắt đầu rung động.
Tiết Trầm cụp mắt liếc trường kiếm, ý tứ sâu xa: "Kiếm của anh phấn khích thật đấy."
Ánh mắt Giản Lan Tư tối lại: "Chúng ta... cách quái vật không xa."
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này hẳn là rìa kết giới.
Anh giơ Thẩm Phán Hoa Tường Vi trước mặt, mắt sáng như đuốc, mang theo sự dũng mãnh kiên định của kỵ sĩ: "Nếu như đây là ảo thuật của nó, anh có thể phá giải."
Dứt tiếng, kỵ sĩ xung phong lao lên phía trước.
Dây leo hoa trên chuôi kiếm chuyển động, thân kiếm phát ra ánh sáng trắng, dùng tư thế vượt mọi chông gai thẳng tắp bổ vào chính giữa vách núi cheo leo.
Ảo giác dù chân thực đến đâu cũng chỉ là ảo giác.
Sức mạnh không tên bị đánh bật ra, thanh âm "Ầm ầm" vang lên, cả vùng đất lớn theo đó mà rung chuyển.
Một lát sau, vách núi cheo leo che trời bị cắt thành hai nửa, ầm ầm sụp đổ.
Núi đá lăn xuống, khói bụi đầy trời, trong khoảnh khắc, hết thảy đều tan biến như chưa từng tồn tại.
Vách núi cheo leo không còn dấu vết, lối vào kết giới vỡ vụn, sông Thoái Bích rộng lớn hiện ra trước mắt bọn họ.
Điều khiến Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư bất ngờ nhất chính là, sông Thoái Bích vốn luôn hiền hòa êm đềm lúc này lại sóng to gió lớn mãnh liệt, nước sông gầm thét vươn lên bầu trời.
Nhìn kỹ bọt nước còn thấy màu sắc đỏ sậm.
Giống như máu bị pha loãng.
Mà ở giữa không trung nơi bọt nước nhào lên, một người đàn ông sừng sững đứng đó.
Vẻ ngoài người đàn ông kia ước chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người kiên cường, tướng mạo uy nghiêm.
Gã mặc một thân tây trang lịch lãm, tay trái cầm đồ vật màu đen giống như lệnh bài, ngón tay phải cong lên thủ thế chỉ quyết.
Gã cứ như vậy lơ lửng trên sông Thoái Bích, hai mắt lạnh lùng quan sát giữa lòng sông.
Kết giới nhiễu loạn khiến người đàn ông chú ý, gã ngẩng đầu nhìn, tầm mắt va phải Tiết Trầm.
Người đàn ông dường như vô cùng bất ngờ trước sự có mặt của bọn họ, đang định hỏi, Tiết Trầm đã cướp lời mở miệng: "Long vương sông Kháng Dương!"
Hình ảnh của người đàn ông này có thể nói là lưu truyền rộng rãi trong long tộc, hầu như trở thành con rồng đầu tiên mà mỗi đứa nhỏ biết đến sau khi thoát xác.
Chính là long vương sông Kháng Dương thanh danh hiển hách, địa vị chỉ đứng sau long vương bốn biển lớn, nắm giữ lưu vực sông Kháng Dương —— Ngao Tục.
Nghe đến xưng hô của Tiết Trầm, sắc mặt Giản Lan Tư không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian gần đây anh đã nghe quá nhiều truyền thuyết liên quan đến vị long vương này.
Nếu hôm nay không vướng phải sự cố bất ngờ, anh và Tiết Trầm vốn định đi sông Kháng Dương gặp gã.
Không ngờ lại đụng phải gã ở đây.
Ngao Tục hiển nhiên không lường trước việc bọn họ có thể nhận ra gã, hơi híp đôi mắt: "Ngươi là người phương nào? Sao nhận ra bản vương?"
Tiết Trầm "Ồ" một tiếng, bình tĩnh đáp: "Chúng ta được cơ quan đặc thù gọi đến, ông biết Tất An chứ?"
Cơ quan đặc biệt nhiều năm qua vẫn duy trì cảm ứng với long vương sông Kháng Dương, Tất An còn là thân thích của Ngao Tục, Ngao Tục đương nhiên phải biết.
Quả nhiên vừa nghe đến cơ quan đặc thù, sắc mặt Ngao Tục đã thả lỏng, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn: "Hóa ra là người của Tất An, nhân viên mới sao? Trước đây bản vương chưa từng thấy ngươi."
"Đương nhiên ông chưa từng thấy." Tiết Trầm khoát tay, "Bao nhiêu lâu nay ông đâu có liên lạc với cơ quan đặc thù."
Ngao Tục: "..."
Nhân viên mới này nói chuyện với long vương không hề khách khí!
Chẳng trách người ta đều bảo thế hệ trẻ ngày nay không có tín ngưỡng!
Tuy vậy lời này của Tiết Trầm xem như dẹp đi chút hoài nghi cuối cùng nơi đáy lòng gã, chỉ có người thuộc cơ quan đặc biệt mới biết long vương sông Kháng Dương mấy năm qua lười biếng đến mức nào.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Người đến, người ta rốt cuộc đã đến rồi.
————————————————–
Truyện ngụ ngôn Ngu Công dời núi:
Truyền thuyết kể rằng trong một thời gian dài trước đây, có hai ngọn núi lớn ở phía nam của Kí Châu và phía bắc của Hà Dương, có một ngọn núi Thái Hành Sơn và một ngọn núi là Vương Ốc Sơn. Đó là hai ngọn núi cao hùng vĩ có bán kính hơn 700 dặm.
Ở phía bắc của ngọn núi có một ông lão râu tóc đã bạc phơ tên là Ngu Công. Cửa chính của nhà ông ta nằm ngay đối diện với hai ngọn núi to lớn đó. Mỗi lần có công việc ra ngoài đều rất bất tiện. Ngu Công cảm thấy rất phiền não với việc này, nên ông hạ quyết tâm cùng cả gia đình từ bé đến lớn đều phải dời bằng được hai ngọn núi này.
Họ cùng nhau bắt tay vào việc dời núi. Đất sỏi họ đào được đều được đem đến Bột Hải để vứt bỏ. Họ làm việc rất chăm chỉ. Cả năm trời ít khi quay về nhà để nghỉ ngơi.
Có một ông lão sống ở phía bên kia con sông Hoàng Hà. Vì ông ta rất thông thái nên ai cũng gọi ông là lão Trí. Lão ta nói với Ngu Công: "Ông thật là ngốc nghếch. Ông đã già như vậy rồi, còn sống được bao lâu nữa. Làm sao mà có thể dời được hai ngọn núi lớn đến như vậy?"
Ngu Công nói với lão: "Ông xem thử tôi với ông ai mới ngốc hơn ai? Đúng vậy , tôi đã già rồi, không sống được bao lâu nữa. Nhưng khi tôi chết đi thì con tôi sẽ tiếp tục đào. Con tôi chết đi thì có cháu tôi. Cháu tôi chết đi thì có chắc tôi, có chít,... Sau này con cháu tôi đều sẽ tiếp tục dời núi. Con người thì sẽ tiếp tục sinh sôi nhưng ngọn núi thì không thể nào cao thêm được nữa. Rồi đến một ngày cũng sẽ dời nó đi được thôi!
Sau này, khi chuyện Ngu Công cùng con cháu dời núi đến tai của Chúa trời. Bị câu chuyện của lão làm cho cảm động, Chúa trời phái thần sức mạnh hạ phàm để dời hai ngọn núi đó đi. Kể từ đó, Ký Châu và phía nam sông Hán Thủy không còn dãy núi nào chắn nữa.