Mạc Chi Dương đã ngủ say, trên cổ tay vẫn còn lưu lại một vết hồng, không sâu, giống như đóa hoa hải đường vừa mới nở đầu xuân.


"Lần sau mặc đồ màu đỏ, nhất định phải cùng mũ phượng khăn voan gả cho trẫm." Kỳ Quan Ngạn nhẹ giọng nói nhỏ, yêu thương hôn lên dấu hồng ngân.


Trong mơ màng cảm giác ngứa ngứa, Mạc Chi Dương trở bàn tay đánh muỗi.


Còn may, Kỳ Quan Ngạn nhanh tay, một phen  chụp tay y lại, nếu không trên mặt lại mang thêm một dấu bàn tay. Ngược lại đem tay y bỏ vào trong chăn, để khỏi bị nhiễm lạnh.


Ngày mồng ba tháng chín có lễ hội mùa thu, hoàng đế phải đến chùa Tướng Quốc dâng hương, một vòng buổi sáng là đủ.


Mạc Chi Dương vốn dĩ muốn đi cùng hắn, nhưng Kỳ Quan Ngạn không chịu, đành phải ngốc ở trong cung.


Kỳ Quan Ngạn là sợ, dựa theo tính tình Dương Dương, nói không chừng nhìn thấy thế giới phồn hoa, liền không muốn trở về bên hắn.


"Đại Kim Mao cũng không chịu dẫn ta ra ngoài chơi một chút." Mạc Chi Dương ngồi trên nóc nhà tẩm điện Thừa Càn Cung, nhìn cung điện vô tận không mây, ngói lưu ly bị thái dương mùa thu chiếu lên sóng nước lóng lánh, đẹp thì đẹp, nhưng cũng nhàm chán.


Nhìn đến ngán ngẩm, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, bên tai có tiếng gió nhưng chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng, hơi thở vững vàng, nếu y không nghe kỹ sẽ không thể nghe thấy, là một cao thủ.


Mạc Chi Dương đột nhiên mở mắt ra: "Có người!"


Lập tức đứng dậy, cầm cung tìm theo tiếng bước chân mà đi.


Cứ tưởng là Vị Ương Cung, nhưng không phải, Vị Ương Cung và Thừa Càn Cung cách nhau không xa, nhưng kỳ quái chính là, tiếng bước chân đã đi đến góc Tây Bắc, cho nên.... người nào sống ở đó.


Hôm nay hoàng đế không có ở đây, vẫn cần phải nhìn rõ ràng, đề phòng có người mai phục, đem Đại Kim Mao làm thịt.


Theo sau tiếng bước chân, lại đi vào một lầu các nhỏ, Mạc Chi Dương cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà là đứng ở trên nóc nhà lầu các, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên dưới.


Nếu có một đám người thì y cũng nên gọi một đám người, nếu là một người.... vẫn phải gọi một đám người tới!


Tuy rằng khinh công, thiện xạ của y rất tốt, nhưng võ công hầu như lại không có, nếu không cũng sẽ không bị Đại Kim Mao đè xuống muốn làm gì thì làm.


Nửa ngồi xổm trên nóc nhà, cẩn thận nghe thanh âm người bên dưới, nhưng kỳ lạ là trong phòng không có ai, cũng không có tiếng hít thở, chẳng lẽ là có chuyện gì sao?


Trực tiếp chết ở bên trong?


Nghĩ đến đó, từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhưng vừa xuống đất một chút, một bóng người ở phía sau đánh một chưởng lại đây, Mạc Chi Dương phản ứng kịp thời, lắc mình một cái tránh thoát.


Biết là bẫy nên không dám chần chừ, mũi chân điểm nhẹ muốn nhảy lên nóc nhà: Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ gọi một đám người đến đánh ngươi!


Kết quả còn chưa kịp chạy, mắt cá chân đã bị người kéo lấy, sau cổ đau xót, bị đao đánh một cái, đánh đến ngất xỉu.


Kỳ Quan Ngạn vừa thắp hương xong ở chùa Tướng Quốc, không biết tại sao trong lòng luôn có cái gì đó không thể bình tĩnh, đáng lẽ muốn ăn một bữa cơm trong chùa, nhưng hiện tại hắn không ở lại mà vội vàng hồi cung.


"Ưm ừm ~" Mạc Chi Dương hôn mê không được bao lâu, dù sao cũng là người học võ, căn bản hơn người thường một chút, mở mắt ra liền phát hiện mình bị trói lại vứt trên mặt đất, ngoài miệng bị cột mảnh vải.


Ngôi nhà này thoạt nhìn thô sơ, trên mặt đất phủ đầy bụi, chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái tủ quần áo, thoạt nhìn như một góc xa xôi hẻo lánh nào đó trong cung.


Là Đường Uyển Uyển sao? Oa ô, nàng thật tiến bộ, còn biết bắt cóc mình.


Thấy ký chủ không có chút cảm giác nguy hiểm nào, hệ thống có chút bất đắc dĩ: "Tốt xấu gì cậu cũng phải giả bộ, người khác đều vất vả a, lại là cái bẫy gì."


“Ai da, ta sợ quá.” Mạc Chi Dương không có tâm phối hợp một chút.


Đang nói chuyện với hệ thống thì cửa bị đẩy ra, Mạc Chi Dương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ tử mặc xiêm y màu lá sen, lớn lên dung mạo cũng xinh đẹp.


"Nàng thật ưa nhìn.” Mạc Chi Dương ngược sáng nhìn nàng ta, vẫn có thể nhìn rõ mặt người ta.


Hệ thống phỉ nhổ châm chọc một câu: "Thật không biết xấu hổ, nàng lớn lên giống cậu, khen nàng còn không phải là đang khen bản thân cậu sao?"


“Ngươi chính là Mạc Chi Dương?” Thất Công chúa bước nhanh đến bên cạnh người nằm trên mặt đất, hơi cúi người xuống, xác thật lớn lên rất giống nàng ta, oán hận phun một ngụm: “Thật kinh tởm, nô tài như ngươi lớn lên vậy mà giống bản công chúa! "


Thất công chúa từ nhỏ đã được người trong nhà nuông chiều, lúc ở Nam Sở còn nổi tiếng là điêu ngoa, hiện giờ vừa thấy một nô tài lớn lên giống mình như vậy, trong lòng càng thêm chán ghét.


Nói xong đứng dậy, lui ra vài bước, chán ghét vỗ vỗ quần áo trên người, giống như vừa mới tiến lại gần, trên người liền dính thứ gì kinh khủng lắm.


Hoàng Hậu nương nương cho rằng chính là bởi vì thị vệ này, mới làm hoàng đế không thích nàng ta, chỉ cần giết y, vậy bệ hạ sẽ vì gương mặt này mà xem trọng nàng ta.


Đến lúc đó Hoàng Hậu nương nương, liền ở giữa nói tốt vài câu, hoàng đế tự nhiên sẽ không giết nàng, còn sẽ được sủng ái vì gương mặt này.


Thực ra, Thất công chúa cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng Xuân Hỉ nói như vậy là quá cám dỗ, sủng phi dưới một người trên vạn người, sủng phi có thể làm gì thì làm, sủng phi có thể an tâm hưởng thụ sự sủng ái và ban ân của hoàng đế tuấn mỹ.


Nàng ta có thể sống tốt đẹp hơn khi ở Nam Sở, có được vinh hạnh tột bậc cùng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, đây nhất định là cám dỗ lớn nhất đối với Thất công chúa.


Cho nên, cho dù biết có thể sẽ nguy hiểm, nhưng vẫn làm, chỉ là muốn đánh cược một phen, dù sao thân phận của nàng ta cũng đặc biệt, hoàng đế Vân Quốc sẽ nhìn mặt của phụ vương, cũng sẽ không làm khó nàng.


Hơn nữa chỉ là thị vệ, cũng không cần thiết vì một tên thị vệ, làm hại hai nước xảy ra giao chiến.


"Ưm ưm!” Mạc Chi Dương miệng bị chặn lại, cũng không nói được lời nào, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.


Thất Công chúa quyết tâm muốn giết y, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nhỏ, to bằng ngón tay cái, thân bình mỏng màu trắng sứ, có thể thấy bên trong có nửa bình chất lỏng.....


"Ngươi đừng trách bản công chúa, trách thì trách gương mặt này của ngươi." Dù sao đây là lần đầu tiên Thất công chúa động thủ giết người, không dám gọi ai nên một mình lại đây.


Sợi dây thừng trên người được trói rất khéo léo, Mạc Chi Dương căn bản không thể thoát ra, đành phải trơ mắt nhìn nàng ta đi về phía mình: "Uh ưm~"


Khi đi tới, mới nhìn thấy một mảnh vải buộc vào miệng y, muốn đem đổ thuốc vào, tự nhiên phải tháo dải vải ra: "Thứ này gọi là Khổng Tước Đảm, uống vào sẽ không quá khổ sở mà chết đi."


Vừa nói, liền vươn tay đem mảnh vải lấy ra.


Trong nháy mắt cởi bỏ, Mạc Chi Dương mở miệng kêu to: "Mau tới, cứu mạng a!"


Vốn dĩ thấy Thất công chúa lén lút ra ngoài, Tam công tử nghi ngờ nên theo dõi,  ở bên ngoài cung tường nhìn thấy căn nhà nhỏ, tận mắt nhìn nàng ta đi vào, không dám tới gần.


Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, vẫn là giọng nói quen thuộc như vậy, lập tức cảnh giác cao độ, cũng không quan tâm cái gì mà trực tiếp xông vào.


Thất công chúa muốn tốc chiến tốc thắng, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, lợi dụng lúc y há mồm, rút nút bình sứ trắng trên tay ra, nhét toàn bộ chai vào trong miệng y, lấp kín miệng.


Sự tàn nhẫn này, không giống như một nữ tử đáng yêu nên có.


Mạc Chi Dương lập tức nín thở không dám lại mở miệng, thuốc kia nếu xuống bụng, sẽ chết thẳng cẳng, sợ độc dược cùng nước bọt trộn lẫn, nhanh chóng dùng đầu lưỡi lấp kín miệng bình, liều mạng giãy giụa.


“Uống mau, uống mau a!” Nhìn thấy chất độc không ngừng chảy ra từ khóe miệng, Thất công chúa biết y chưa uống, liền trực tiếp đưa tay dùng sức nhéo cằm của y.


Tam công tử xông vào, lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, người mà hắn ta tâm tâm niệm niệm bị ép uống thứ gì đó mà hắn ta không biết, ngay lập tức trụ lại: "Ngươi đang làm gì vậy?"


Có người đột nhiên xông vào làm Thất công chúa sợ tới mức run tay một cái, tự nhiên buông người ra, bình thuốc mất đi lực chống đỡ rơi xuống đất vang lên một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh, độc dược cũng tản ra trên gạch đá xanh.


Nhưng thời điểm mới vừa rồi Mạc Chi Dương bị Thất công chúa bóp chặt cằm, ít nhiều cũng nuốt một ít, mất khống chế, lập tức phun ra toàn bộ nước miếng trong miệng ra, nôn khan muốn đem thứ vừa rồi không cẩn thận uống nhổ ra.


“Ngươi tới đây làm gì!” Thất công chúa tuy rằng hoảng loạn, lại dùng thân thể che người đang nằm trên mặt đất, chột dạ nâng cằm lên chất vấn, cho rằng lớn tiếng doạ người là có thể che dấu được hành vi phạm tội.


Trong ngực Tam công tử buồn bực, không trả lời mà trực tiếp bước tới đẩy nàng ta ra, nửa quỳ xuống kiểm tra người trên mặt đất: "Ngươi không sao chứ?"


“Ta!” Mạc Chi Dương cảm giác được có gì đó không ổn, mặc dù lúc nảy có chống cự nhưng ít nhiều vẫn uống một chút, may mà không uống nhiều lắm: “Giúp tôi bóp họng rồi nhổ ra!


Biết bình thuốc kia khả năng không phải thứ gì tốt, Tam công tử vội vàng duỗi ngón trỏ còn trắng hơn bình sứ đưa vào miệng y, trong lòng chịu đựng sự kỳ quái: "Được rồi!"


Bị móc họng, Mạc Chi Dương nôn mửa hai lần trong cổ họng, tuyệt vọng nôn hết mọi thứ ra có trong dạ dày ra, không kiềm chế được một lúc đã nôn hết lên người Tam công tử.


Thất công chúa thấy có chuyện chẳng lành, chuyện đã đến nước này, nàng ta căn bản không có đường sống, bỗng nhặt chiếc ghế đẩu bên cạnh lên, hung hăng đập mạnh lên lưng Tam công tử.


Phía sau bị đập một cú thật mạnh, Tam công tử thẳng tắp ngã xuống đất.


Trong tình huống hiện tại, Thất công chúa không có đường lui, hai mắt đỏ ngầu, chỗ nào còn có nữ tử đơn thuần trước kia, đã bị dục vọng che mờ đôi mắt, từ trong đầu rút ra một cây trâm ngọc: "Ta muốn làm sủng phi, ta phải làm sủng phi."


Đôi mắt hạnh đỏ đậm, hai tay gắt gao nắm lấy trâm ngọc, đi về phía Mạc Chi Dương, Hoàng Hậu nói: Chỉ cần có thể giết y, nàng liền có thể giúp mình trở thành sủng phi, đúng vậy, nhất định là có thể!


Nữ nhân này giết người đỏ mắt, phải không?


Sau khi Mạc Chi Dương nôn ra nước chua, nhìn Tam công tử đã hôn mê bất tỉnh, lại nhìn   nàng ta đang hướng mình đi tới, liều mạng thoát ra khỏi sợi dây thừng, nhưng sợi dây này càng lúc càng siết chặt hơn, cổ tay đều thít chặt tơ máu.


“Giết ngươi, ta liền có thể làm sủng phi!” Thất công chúa lúc này đã bị mỡ lợn che tâm, nâng cây trâm ngọc lên cao, hung hăng đâm vào tim người nọ.


"Hừ ~" Một tiếng kêu rên phát ra, Mạc Chi Dương liều mạng né tránh, tuy rằng tránh khỏi vị trí chí mạng, nhưng bả vai lại vững chắc ăn một châm.


Hà thống lĩnh ít nhiều đã đổi qua bố phòng, hoàng cung rất lớn nên có thể bị xâm nhập, cho nên ở các ngõ ngách cũng có người tuần tra, khi nghe thấy động tĩnh ở bên này liền vội vàng chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play