"Bay cao lên, lại cao lên!"


Tiếng cười như chuông bạc bay đến bầu trời xanh, trên mặt đất là Thất công chúa trong bộ y phục cung đình màu hồng mỏng manh, đang kéo dây diều tung lên.


Kỳ Quan Ngạn dựa vào long liễn, nhắm hai mắt lại dưỡng thần, nghe được tiếng cười ngây thơ của thiếu nữ, mở mắt ra, liền nhìn thấy một thân ảnh hồng nhạt, đang nhảy nhót cách đó không xa.


Thì ra là đã sớm sắp xếp a, Đường Uyển Uyển biết hôm nay là mùng một, hắn sẽ đi Kỳ Niên Điện thắp hương cho mẫu phi, nên lúc này mới kêu người tới chờ ở đây.


Sau đó một lần nữa nhắm mắt lại, dù bận vẫn ung dung nghỉ ngơi, muốn nhìn xem Đường Uyển Uyển rốt cuộc phân phó nữ nhân ngu ngốc đó làm cái gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, cực kỳ giống một con cáo già.


Mạc Chi Dương ngồi trên nóc nhà quan sát, xem tình hình bên dưới, tay chống cằm, khoé mắt mang theo ý cười, giống như tiểu hồ ly nhìn cảnh tượng bên dưới.


“Thật là đẹp, cao hơn nữa!” Mặc dù đôi mắt Thất công chúa nhìn con diều, nhưng sự chú ý của nàng ta vẫn luôn ở phía sau kiệu liễu xa xa, tuy rằng sợ hãi nhưng hưng phấn càng nhiều hơn.


Vốn dĩ là ở trên một bãi đất trống phía trước rừng đào, nhưng chậm rãi theo bước chân, Thất công chúa đi tới bên đường, liền ở giữa núi giả và cây hoè,  nơi mà hoàng đế sẽ đi qua.


Đó là lý do mà kiệu liễn của hoàng đế sẽ quay ngược chiều, sau đó đi đến bên phải Thừa Càn Cung.


Nhưng lúc này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thất công chúa cứ lùi lại cố tình kéo dây diều, ngã quỵ,  còn cố ý ngã ra sau, mảnh mai ngã xuống đất, vừa vặn cản đường đi của kiệu liễn.


“Ai nha!” Thất công chúa ngã xuống, không khỏi duyên dáng hô to ra tiếng.


Nhìn thấy cảnh tượng này, Tam công tử đang ở đằng xa vô cùng sửng sốt, lúc này mới hiểu rõ vì sao nàng ta lại muốn đi thả diều, trong lúc nhất thời đứng im tại chỗ không dám đi qua.


Trong lòng nàng ta đang mơ mộng được làm sủng phi, nàng ta quá coi thường hoàng đế Vân Quốc.


Kỳ Quan Ngạn bị quấy rầy, mở mắt ra liền nhìn thấy một thiếu nữ hồng nhạt xinh đẹp, ngã xuống trước kiệu liễn của mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, hóa ra thủ đoạn chỉ có như vậy, xem ra hắn quá xem trọng các nàng rồi.


Thất công chúa vội vàng đứng dậy, giả bộ đáng thương quỳ xuống trước kiệu liễn, dùng giọng nói ngọt ngào dễ nghe độc nhất của thiếu nữ mà thỉnh tội: "Ninh Nhi, Ninh Nhi không phải cố ý, Ninh Nhi có tội, xin bệ hạ trách phạt."


“Có tội gì?” Kỳ Quan Ngạn ngồi thẳng người, hơi nghiêng người nhìn nữ nhân quỳ gối trước mặt, đột nhiên cảm thấy bộ đồ hồng nhạt mặc trên người nàng ta, cũng thật khó coi a.


Đương nhiên, mặc ở trên người Dương Dương nhất định sẽ khác, nhưng trong suy nghĩ cũng có tâm tư khác.


Mạc Chi Dương đang ở trên nóc nhà, một cơn gió mùa thu thổi qua, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào y.


“Ninh Nhi nhất thời ham chơi, không cẩn thận đụng phải hoàng thượng.” Thất công chúa lắp bắp nói, thanh âm khẽ run, thậm chí còn khóc nức nở.


Nếu người bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ nảy sinh tình cảm.


Nhưng Kỳ Quan Ngạn là một con cáo già, không phải người bình thường, vì tình yêu của hắn đều cho bảo bối của mình, cho nên sắc mặt đen lại: "Biết mình có tội thì tốt, cứ quỳ ở đây đi, chưa đến tối thì không được đứng lên."


Chuyện này.....


Điều này khác xa những gì nàng ta nghĩ, Thất công chúa còn nghĩ rằng hoàng đế sẽ thương tiếc mình, nhẹ nhàng an ủi mình, nhưng lại chưa từng nghĩ đến lại muốn để cho mình quỳ gối.


Đột nhiên nhướng đôi mắt hạnh ướt át lên nhìn hoàng đế, nước mắt sắp rơi thật là đau lòng.


Kỳ Quan Ngạn cau mày khi nhìn thấy nàng, trong lòng sinh ra thêm vài phần chán ghét, nàng ta thật sự là làm người ghê tởm, cũng mặc kệ nàng ta, nâng tay lên biểu thị.


Cao Ngũ Phân lập tức hiểu rõ, hô lớn một câu khởi giá, tiếp tục nghi lễ khởi hành, lướt qua Thất công chúa, lập tức đi thẳng đến Thừa Càn Cung.


Kiệu liễn vừa chuyển động, Mạc Chi Dương biết không có vở kịch nào để xem, cảm thấy nhàm chán, liền xoay người đi theo hướng con diều bay đi, đuổi theo con diều.


Đợi đến khi kiệu liễn rời đi, Tam công tử mới dám đi tới, đi tới trước mặt nàng ta, nhìn nàng ta quỳ trên phiến đá xanh, lúc này vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, cắn lên răng bạc một cái, hận không thể ăn sống hắn ta.


Nhìn ánh mắt của nàng ta, những câu muốn khuyên bảo đều nghẹn trở về.


Tam công tử tuy xinh đẹp nhưng từ nhỏ đến lớn đều không được sủng ái, mẫu thân không có thế lực gì, điều đầu tiên học được chính là nhìn mặt đoán ý, lần đầu nhìn thấy ánh mắt hoàng đế liền biết nên tự xử như thế nào.


Ban đầu nghĩ rằng nàng ta đến đây cùng hắn ta, muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng vừa rồi liếc mắt một cái liền hiểu, không cần hắn ta khuyên, nàng cũng sẽ hận hắn ta, vậy cứ như vậy đi.


Mạc Chi Dương đem theo con diều trở về, lại nhìn thấy vị nam tử rất đẹp trai kia, hắn ta đang muốn quay về,  vì thế y nhảy từ trên nóc nhà xuống, đứng trước mặt hắn ta, bất giác đưa con diều giấy qua: "Này."


Sự xuất hiện đột ngột của y khiến Tam công tử hoảng sợ, nhưng khi gặp lại y, hắn ta cười rạng rỡ, trái tim cũng như bị ném vào một tảng đá lớn, đập thành từng gợn sóng, đưa tay cầm lấy con diều: "Cảm ơn."


Thấy hắn ta nhận lấy,  Mạc Chi Dương xoay người nhảy lên nóc nhà rời đi.


Người vừa đi, Tam công tử mới từ trong bất ngờ quay lại, ảo não cầm con diều: "Lại quên hỏi y tên gì”.


Tất cả, đều được Hoàng Hậu ở Bích Hoa Đình nhìn thấy rõ ràng, ban đầu bởi vì Thất công chúa thất bại mà tức giận bây giờ lại chuyển thành vui sướng: "Không nghĩ tới lại có thu hoạch như vậy."


Véo một chút, Mạc Chi Dương phải quay về, nếu không Đại Kim Mao không tìm được y nhất định lại không vui, hắn ngày thường  không vui cũng không nói rõ, nhưng chỉ cần quăng y lên giường lăn lộn, sẽ nháo đến khi eo y không thể đứng thẳng dậy được.


Nhưng may mắn thay, khi đến Thừa Càn Cung, Đại Kim Mao vẫn chưa quay lại, thở phào nhẹ nhõm.


“Ngươi không đúng!” Hệ thống biết vừa rồi y sẽ không vô duyên vô cớ đưa con diều cho Tam công tử kia, nhất định không đơn giản.


Mộ Chí Dương vừa quay đầu lại, liền thấy nơi xa xa, Đại Kim Mao ngồi long liễn đi tới, rất nổi bật: "Nói như thế nào?"


“Tam công tử kia không có liên quan gì đến nhiệm vụ?” Hệ thống không đoán ra được, nhưng lại cảm thấy ký chủ có ý riêng.


Tam công tử này thật sự rất thảm, từ nhỏ ở Nam Sở bị bắt nạt đến lớn, sau khi tới Vân Quốc cũng bị muội muội hắn ta bắt nạt, sau này Đường Uyển Uyển giành được ngôi vị hoàng đế, chuyện đầu tiên là đem người thu làm nam sủng.


Hắn ta không biết tình thú, tuy rằng xinh đẹp nhưng dần dần Đường Uyển Uyển cũng không thích, về sau người Khương tộc xâm lược hoàng thành, hắn ta ... Bị Khương tộc ban xuống, tóm lại là sinh ra với phiền phức, liều mạng muốn sống.


Người liều mạng muốn sống, đều đáng giá được đối đãi ôn nhu, trên đời còn khó khăn cho nên muốn cố gắng tồn tại.


Mạc Chi Dương nhìn Đại Kim Mao ra khỏi kiệu liễn: "Hừ, không liên quan."


Còn nữa, Đường Uyển Uyển vừa rồi hẳn là đã nhìn thấy y tặng con diều, bây giờ liền chờ nàng tặng đầu người.


Kỳ Quan Ngạn cảm giác được trên người có mùi đàn hương, sau khi thay quần áo liền gọi người vào.


Nhưng mà từ khi tiến vào, Dương Dương vẫn luôn xuất thần, Kỳ Quan Ngạn đem người ôm vào trong lòng, rõ ràng ngồi ở trên đùi của hắn, nhưng lại không chịu được y không để ý hắn, cúi người ngậm lấy vành tai y: "Dương Dương đang suy nghĩ gì?"


“Bệ hạ,  thần nhìn thấy một nữ tử trong Ngự Hoa Viên rất giống ta.” Mạc Chi Dương nói xong quay đầu nhìn hắn: “Không biết gọi là gì,  nàng phóng con diều ta nhặt về."


"Ngươi...." Kỳ Quan Ngạn ôm chặt hai tay y, cười dùng thanh âm khàn khàn hỏi: "Dương Dương nhìn thấy nàng ta?"


“Ừ!” Mạc Chi Dương nói, tránh khỏi vòng tay của hắn, nhảy xuống ghế dựa, quay đầu nhìn hắn: “Sau đó, ta thấy con diều bay ra, liền nhặt nó về, nhưng lại không dám đưa cho nàng. Ta liền đưa nó cho một nam nhân nàng quen biết,  không biết nàng có nhận được không. "


Kỳ Quan Ngạn nheo đôi mắt lại, mặc dù đang cười, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia nguy hiểm: "Dương Dương, từ nãy đến giờ vẫn luôn nghĩ về nàng ta?"


“Đúng vậy, thần muốn hỏi nàng đã nhận được diều giấy hay chưa.” Mạc Chi Dương nghiêng đầu, lại thấy hoàng đế cười nguy hiểm, giả bộ không để ý, lại thở dài: “Bệ hạ, người cảm thấy nàng nhận được diều giấy không? "


“Ta đoán là nhận được rồi.” Kỳ Quan Ngạn kìm nén hận ý, vươn tay lại ôm người đặt lên đùi hắn ngồi, lần này dùng sức rất nhiều.


Không chỉ nhận được, mà trẫm còn thiêu rất nhiều cho nàng, để nàng ta ở dưới đó chơi thống khoái.


Mộ Chí Dương cười rất vui vẻ: "Vâng." Giống như một chú mèo con,  nắm lấy một ngón tay của hắn, ngưỡng mộ nói: “Quả nhiên, bệ hạ cái gì cũng biết!"


Có thể biết trước số phận của Thất công chúa kia.


Ban đêm, Kỳ Quan Ngạn vòng tay ôm y, ở trên giường lặng lẽ nói nhỏ: "Dương Dương thích màu hồng nhạt sao?"


"Hồng?" Mạc Chi Dương ngẩng mặt đang vùi trong ngực hắn lên, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: "Thích a." Y thích nhất là bún ốc, mì chua cay và mì gạo Quế Lâm.


Kỳ Quan Ngạn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của y, hài lòng gật đầu: "Như vậy cũng được."


A ba a ba?


Mạc Chi Dương có chút kỳ quái nhìn Đại Kim Mao dùng một dải lụa mỏng màu hồng nhạt trói cổ tay y lại, không phải đang nói đến màu hồng sao? Hắn đang làm gì với thứ này?


Đem bánh trung thu da tuyết lột sạch sẽ, đặt lên khăn trải giường màu vàng tươi, sau đó phủ một lớp lụa mỏng màu hồng nhạt lên bánh trung thu, quá trình này bánh trung thu sẽ phản kháng, cho nên phải trói chặt tay bánh trung thu.


Cách lụa mỏng ngược lại không thấy rõ, Mạc Chi Dương muốn giãy giụa nhưng lại bị gắt gao áp chế, vốn dĩ là da thịt thân cận, nhưng lại bị một lớp lụa mỏng ngăn cách. Lớp lụa mỏng manh mềm mại tàn sát bừa bãi trên người, không khỏi khiến người ta phải hừ ra tiếng.


Lụa mỏng trở nên nhăn dúm, giọng nói của Mạc Chi Dương cũng giống như tấm lụa mỏng, bị chà đạp đến khàn khàn tàn khốc, giống như một con mèo.


"Dương Dương, sau này không được nghĩ tới người khác, chỉ nghĩ đến trẫm, chỉ nhìn trẫm, cũng chỉ có thể ở bên cạnh trẫm, được không?” Kỳ Quan Ngạn cúi người, hai tay chống hai bên đầu, âm thanh khàn khàn gợi cảm, luôn chứa một tia cố chấp khó có thể phát hiện.


Cổ tay Mạc Chi Dương bị trói, bởi vì dùng sức, hai tay của y đã vươn ra khỏi màn giường, buông thõng bên ngoài, đẩy tấm lụa mỏng màu hồng nhạt nhàu nhĩ lên trước ngực.


Đầu óc hỗn loạn đến nghe không rõ hắn đang nói cái gì, chịu không nổi rên rỉ ra tiếng: "Bệ hạ ... nhẹ một chút~~"


Đường Uyển Uyển tẩy trang, thấy Xuân Hỉ quay lại, uể oải nâng mí mắt lên hỏi: "Mọi chuyện nói cho nàng ta nghe?"


“Tất cả đều nói nương nương, Thất công chúa tức giận đến tái mặt, nói rằng nhất định phải xuống tay với ám vệ kia.” Xuân Hỉ nói, bước tới đỡ nương nương lên giường.


Mượn dao giết người, đây là điều mà Đường Uyển Uyển muốn làm, đi đến bên giường ngồi xuống: "Nàng ta có tâm tư này, chúng ta phải cho nàng ta một cơ hội. Sau này, hãy nhìn xem Thất công chúa có thủ đoạn gì."


"Hoàng Hậu nương nương thánh minh." Xuân Hỉ gật đầu, hiện giờ có thể diệt trừ hai cái đinh trong mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play