Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến


________________________


"Phụ quân thật lợi hại." Tông Tử Kiêu đá mấy hòn đá nhỏ trên đường về, trước mắt là bậc thềm dài, một cước đá xuống, đá vụn lăn xuống lạch tạch, giữa đêm tối yên tĩnh, là thanh âm duy nhất ngoài tiếng tim đập.


Tông Tử Hoành nghe nhịp tim của mình, từ khoảnh khắc Tông Minh Hách vung ra tầng thứ tám của Tông Huyền Kiếm, đã không thể ngừng đập loạn.


"Phụ quân... Lợi hại tới vậy à?" Tông Tử Kiêu chần chờ hỏi. Hắn ngừng bước, nhìn về phía đại ca đã trầm mặc cả đoạn đường.


Tông Tử Hoàng cũng ngừng lại, y ngẩng đầu lên, trăng non như lưỡi câu, tựa như một thứ lợi khí giết người treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh trăng phủ xuống mặt đất đầy tuyết trắng tinh, càng hiện vẻ u ám lạnh lẽo.


"Ai ai cũng bảo, phải có thiên tư tuyệt đỉnh, mới có thể đột phá tầng thứ tám, xưa nay chưa hề nghe nói phụ quân có căn cốt như thế, nhưng đại bá thì..." Tông Tử Kiêu khó hiểu nói, "Đại ca, đại bá mới là tu sĩ lợi hại nhất Tông thị chúng ta đúng không, nếu phụ quân đã đột phá tầng thứ tám, thì đại bá cũng phải xuất quan rồi chứ."


Tông Tử Hoành cúi đầu, tóc bên trán bay loạn trong gió tuyết, che đi cảm xúc trong mắt y.


"Đại ca?"


"Đại bá đúng là nên xuất quan rồi." Tông Tử Hoành phát ra thanh âm u uất, lạnh như băng.


"Đại bá hẳn phải thành tài nhanh hơn phụ quân mới đúng, thật kỳ quái."


"Đệ nhớ đại bá à?"


"Dạ." Tông Tử Kiêu suy nghĩ một lát, "Kỳ thực, đệ không nhớ dung mạo đại bá ra sao rồi, lúc ông ấy bế quan, đệ mới có tám, chín tuổi."


"Huynh thì... Ngay cả một tấm chân dung của đại bá huynh cũng không có." Giọng Tông Tử Hoành khó nén bi thương. Chuyện tới nước này, y không thể kiếm cớ thêm cho Tông Minh Hách nữa. Thế nhân cùng lắm chỉ bất ngờ, Nhân hoàng tư chất tầm thường này có thể đạt thành tựu như thế, Đại Danh Tông thị quạnh quẽ ba đời, rốt cuộc có thể chấn hưng hùng phong, ý nghĩa chuyện này không nhỏ. Trên đời e là chỉ có y với Lục Triệu Phong biết thứ sự thật dơ bẩn, máu tanh này.


Sao kẻ đê tiện tàn nhẫn ấy, lại là cha của mình chứ.


Lục Triệu Phong nắm giữ bí mật hủy diệt Tông thị này trong tay, sẽ lợi dụng thế nào?


Giờ Tông Minh Hách tiên đồ rộng lớn, làm rạng danh tổ tông, nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới, "Diêm Xu" tên tùy tùng làm việc cho ông ta, biết hết thảy những chuyện dơ bẩn của ông ta kỳ thực là một kẻ khác, mà kẻ kia hận ông ta thấu xương, đang chờ thời cơ chiếm đoạt giang sơn của ông ta, khiến ông ta vạn kiếp bất phục.


Tông Tử Hoành không biết nên gánh những bí mật này thế nào, không biết nên đối mặt với phụ quân mình ra sao, y bất bình vì đại bá, vì những tu sĩ chết oan, nhưng y phải bảo vệ đệ đệ và cơ nghiệp trăm năm của Tông thị, y nên làm sao cho phải đây?


"Đại ca, huynh có vẻ nhiều tâm sự." Tông Tử Kiêu chỉnh lại áo khoác của Tông Tử Hoành, để không một tia gió lạnh nào lọt vào trong vạt áo, "Phụ quân đạt tới đạo hạnh này, huynh không vui ư?"


"..." Tông Tử Hoành thấp giọng nói, "Huynh cũng giống đệ thôi, rất ngạc nhiên."


"Nhưng tóm lại cũng là chuyện tốt, đại bá cũng có thể xuất quan sớm hơn thì tốt rồi." Tông Tử Kiêu ngẫm một lát, bảo, "Nhưng tất cả mọi người đều đoán sai, phụ quân không có ý định lập thái tử, đại ca có thể yên tâm rồi."


"Có lẽ chỉ là chưa công bố bây giờ thôi." Tông Tử Hoành ngẫm nghĩ, lời đồn thời gian trước đó, chính là cố ý thăm dò phản ứng khắp nơi, gồm cả chuyện thể hiện tu vi của mình ở thọ đản, cũng là thị uy trước thiên hạ.


"Kỳ thực đệ không muốn làm Nhân hoàng." Tông Tử Kiêu ngừng trước mặt đại ca, nhìn chằm chằm đôi mắt ôn hòa xinh đẹp kia, "Đệ chỉ không muốn phải thấy đại ca chịu oan ức."


"Đại ca không oan ức."


"Gạt người." Tông Tử Kiêu lầm bầm bảo, "Đại ca luôn che chở cho bọn đệ, suy nghĩ vì bọn đệ, nhưng chẳng ai che chở đại ca, suy nghĩ cho đại ca cả."


Tông Tử Hoành ôm lấy vai đệ đệ: "Thân làm huynh trưởng, đương nhiên phải gánh vác nhiều, lại nói, đệ không phải luôn suy nghĩ cho đại ca à."


"Không đủ." Tông Tử Kiêu mím môi, không cam lòng nói, "Huynh chờ đệ chút, đệ sẽ trở nên thật mạnh mẽ, phụ quân đạt có thể đạt tới tầng thứ tám, đệ có thể vươn tới tầng thứ chín. Đệ muốn trên Cửu Châu này, không còn ai có thể khiến huynh chịu thiệt."


Tông Tử Hoành cười nói: "Được rồi, đại ca chờ đệ."


Hai người vừa bước xuống thềm đá, chợt nghe tiếng chuông dồn dập như sấm nổ. Họ đều quay đầu lại, nhìn về tháp chuông xa xa, sắc mặt cũng thay đổi.


Tiếng chuông này phát ra có nghĩa trong cung Vô Cực xảy ra biến cố lớn, phải lập tức mở kết giới mạnh nhất, dù là ai cũng không được ra vào.


Giờ tất cả mọi người trong cung Vô Cực, đều cho rằng Tông thiên tử có chuyện đầu tiên, hai người cũng không ngoại lệ, tim họ vọt lên, lao nhanh tới tẩm cung của Tông Minh Hách.


Nhưng chạy nửa đường, lại nhận ra cung nhân tụ tập ở phía ngược lại.


"Đại điện hạ, cửu điện hạ." Một nội thị hoảng sợ như mất hồn mất vía nói, "Nhị điện hạ có chuyện rồi!"


Thay đổi đêm nay, như bắt đầu từ một khắc Tông Minh Hách vung lên chiêu kiếm mạnh mẽ kia, lao thẳng xuống vực sâu không thể khống chế được.


Lúc Tông Tử Hoành nhìn thấy thảm trạng đáng sợ của Tông Tử Mạt, thân thể y cũng lạnh lẽo cứng đờ.


Tiếng gào khóc, tiếng quát mắng, tiếng rên rỉ, như ầm ầm dồn vào bên tai, lẩm bẩm vang vọng lẫn thành một đám, không nghe ra lời nào, từng bóng người trước mắt lổn nhổn, biến thành hình bóng vỡ nát khó phân.


Tất cả đều hỗn loạn.


Nhưng y không thể loạn, y nhận được mệnh lệnh đầu tiên của Tông Minh Hách dưới nỗi bi thương tột độ-- Bắt hết thảy khách khứa đến chúc thọ lại.


----


Đêm ấy, cả thành Đại Danh không thể chợp mắt, chưa tới hừng đông, tin tức con trai trưởng của Tông thiên tử bị hạ độc chết đã truyền khắp Cửu Châu.


Đây là ngày đầu tiên kể từ sau hội Giao Long, thành Đại Danh bỏ lệnh cấm, rất có khả năng là ngày cuối cùng.


Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu đưa một đám tu sĩ tới, suốt đêm vây kín hai nơi cho khách ở thành Đại Danh, hạ kết giới, giam tất cả mọi người, hỏi cung cẩn thận.


Giờ cung Vô Cực như thành trì vững chắc, ngay cả chim cũng bay không thoát. Cho dù là ai hạ độc, không thể nghi ngờ vẫn đang ở trong thành Đại Danh. Ngay ngày hôm sau, chưởng môn phái Vô Lượng và huynh trưởng của Lý Tương Đồng cũng tới Đại Danh.


Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu kiểm tra khách mời bên ngoài, suốt ba ngày hai đêm không ngủ, nhưng không phát hiện trong số khách mời có kẻ hay vật khả nghi nào.


Sau khi hồi cung, hai người gặp Hoàng Hoằng, Hoàng Vũ.


"Có tiến triển gì không?" Tông Tử Hoành vội hỏi.


Hoàng Hoằng nói: "Một nội thị của nhị điện hạ mất tích, mấy canh giờ trước, phát hiện thi thể hắn trong hồ sen."


"Hắn chết thế nào?" Tông Tử Kiêu trợn mắt.


"Bị diệt khẩu." Hoàng Vũ nghiêm trọng nói, "Chỉ là hiện tại, còn chưa biết ai mua chuộc hắn, hạ độc xong thì diệt khẩu, hay là phát hiện có kẻ hạ độc mới bị diệt khẩu."


"Độc đâu?"


"Độc này có hơi hiếm gặp, cách phối độc giống Ô Độc Tán của dược cốc, nhưng có đơn giản hơn chút, Đế quân cho dược sư xem thử, không giống người của họ làm ra lắm, giống dùng phương thức dân gian tự mình điều chế hơn."


"Cách điều chế của dược cốc có từng công khai không, có thể tra được đầu mối gì không?"


"Dược cốc chưa từng công khai cách phối chế độc dược, nhưng đúng là có lưu truyền trên dân gian. Trong phương thuốc này, có một vị thuốc cung cấp manh mối được." Hoàng Hằng bảo, "Trong phương thuốc dùng nhiều xích chi, chỉ có trong đất đỏ Nam Hải, vì tinh luyện cực kỳ khó khăn, tác dụng lại không nhiều, rất ít nơi bán xích chi, nếu tra nguồn gốc, hẳn có kết quả."


"Xích chi?" Tông Tử Kiêu suy tư nói, "Sao ta lại nhớ tới, trong son của nữ tử cũng có xích chi?"


"Có, xích chi giá không rẻ, phần lớn son đều dùng chu sa. Cho dù son có dùng xích chi, lượng dùng cũng vô cùng ít, chỉ để giữ màu, mà muốn luyện Ô Độc Tán, cần lượng lớn xích chi."


"Lượng lớn, là bao nhiêu?"


"Chí ít hơn trăm khối, hơn nữa tinh luyện từ đất đỏ đã khó rồi, vì thế, gần như không thể làm."


Tông Tử Hoành hít một hơi: "Chúng ta kiểm tra khách mời, cũng chẳng phát hiện gì."


"Hai vị điện hạ vất vả rồi."


"Đại ca, chúng ta đi xem phụ quân và mẫu hậu thôi."


"Được."


"Hai vị điện hạ..." Hoàng Hoằng bảo, "Hiện tại, hay là đừng vội đi."


"Sao thế?"


"Chưởng môn phái Vô Lượng đang nghị sự với Đế quân, Đế hậu, giờ không nên làm phiền." Tông Tử Hoành gật đầu: "Tiểu Cửu, đệ về nghỉ ngơi chút đi."


"Vậy còn huynh?"


"Huynh muốn xem thi thể của nội thị kia một chút."


"Không được, huynh cũng về nghỉ ngơi đi." Tông Tử Kiêu cau mày, "Chờ ngủ dậy, chúng ta cùng đi."


"Đúng thế đại điện hạ, hai người mệt mỏi hai ba ngày rồi, hay là về ngủ một giấc đã, tạm thời cũng chưa tra được gì."


Tông Tử Hoành day day mi tâm đau nhức: "Được rồi."


Về Thanh Huy Các, Thẩm Thi Dao đang chờ y.


"Hoành nhi." Thẩm Thi Dao đi tới, lo âu vuốt ve gương mặt nhi tử mình, "Con hai ngày nay còn chưa chợp mắt đúng không."


"Nhi tử không phải về nghỉ ngơi sao, mẫu thân đừng lo."


"Ôi, bảo ta không lo sao được, con mệt tới gầy đi rồi."


"Không sao."


"Con điều tra có tiến triển gì không?"


"Chưa có."


"Ta nghe nói hôm nay tìm thấy thi thể một nội thị trong hồ sen." Thẩm Thi Dao siết trâm cài tóc, không mặn không nhạt bảo, "Nói không chừng chính là hắn hạ độc."


Tông Tử Hoành không nói tiếp.


"Có phải Diêm Xu kia quay về báo thù không?"


Tông Tử Hoành trầm giọng bảo: "Diêm Xu không có ân oán gì với nhị đệ, muốn báo thù, thì nên tìm con mới đúng."


Thẩm Thi Dao quát khẽ: "Đừng nói bừa. Tông Tử Mạt trong cung ngoài cung có một đống nợ phong lưu, không khéo là đắc tội ai rồi."


"Mẫu thân, không có chứng cứ, đừng nói lung tung."


Thẩm Thi Dao hừ nhẹ một tiếng: "Ta không tin Lý Tương Đồng không nghĩ thế, ả không quản được nhi tử của mình, đương nhiên có người quản thay ả."


Tông Tử Hoành cảm thấy cực kỳ đau đầu: "Mẫu thân, nhị đệ thi cốt chưa lạnh, người nói như thế là ý gì."


Thẩm Thi Dao nheo mắt: "Con nói gì? Cãi lời mẹ mình như thế? Tông Tử Mạt chết rồi, con nên vui mới phải."


Tông Tử Hoành trừng to mắt.


"Tiểu Cửu còn nhỏ, những huynh đệ khác cũng không có tài cán gì, nó chết rồi, cơ hội của con lớn nhất."


"Mẫu thân!" Tông Tử Hoành lạnh lùng nói, "Bọn con là huynh đệ ruột, sao người có thể... Có thể..."


Thẩm Thi Dao lạnh lùng nhìn nhi tử mình: "Lòng dạ đàn bà! Sao ta lại sinh ra một đứa con yếu đuối để người khác bắt nạt như con vậy chứ."


Tông Tử Hoành siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng: "Nhi tử tuyệt không phải kẻ mềm yếu, mẫu thân bị lợi ích làm mê muội, lãnh khốc vô tình, đúng là khiến người ta thất vọng tột độ."


Thẩm Thi Dao nhướng mày, vung tay lên.


Tông Tử Hoành nhìn mẫu thân mình chằm chằm.


Tay Thẩm Thi Dao ngưng giữa không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống, bà cười lạnh: "Có một ngày, con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của nương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play