Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)

Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


_______________________________


Từ sau hội Giao Long kinh tâm động phách ấy, thành Đại Danh đã giới nghiêm suốt mấy tháng, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả những người ra vào thành, cũng không cho phép người dân tổ chức lễ hội, hội nghị, ngay cả lễ chúc mừng Tông Tử Kiêu đoạt hạng nhất đáng ra phải được tổ chức long trọng, cũng vì thiết đan tặc còn trốn trong bóng tối mà bỏ qua.


Mấy hôm gần đây, thành Đại Danh rốt cuộc bắt đầu bình thường trở lại, bởi vì sinh thần lần thứ ba mươi tám của Ninh Hoa đế quân Tông Minh Hách sắp đến.


Trong trời đông giá rét tuyết bay đầy trời, trong ngoài cung Vô Cực lại náo nhiệt vô cùng, bận bận bịu bịu, chuẩn bị tiệc mừng cho Tông thiên tử. Kỳ thực sinh thần năm ngoái cũng không khiến mọi người vui mừng như thế, Tông thiên tử đã nói, không nên phô trương lãng phí vì một bữa tiệc mừng thọ, nhưng lần này không như bình thường, thứ nhất, buổi thọ yến này có thể khiến thành Đại Danh bừng lên sức sống trở lại như trước, thứ hai, nghe nói Tông thiên tử có chuyện hệ trọng cần tuyên bố trong tiệc mừng thọ. Tu Tiên giới và nhân gian đều truyền nhau, Tông thiên tử sắp lập thái tử rồi.


Theo những lời đồn đãi như vậy, người ngoài đều hóng trò vui, người trong cung Vô Cực thì lại hoảng loạn.


Lời đồn Tông thiên tử muốn lập con út làm thái tử lan truyền nhiều nhất, có điều, phần lớn chẳng ai tin, trăm ngàn năm qua, quy tắc lập thái tử đã là có đích tử (con trai trưởng của vợ cả) thì lập đích, không có đích tử thì lập trưởng tử, có thế nào thì cũng không tới lượt hoàng tử nhỏ nhất, còn chưa trưởng thành, huống hồ nhà ngoại sau lưng đích tử còn là phái Vô Lượng.


Nghe nói đế quân và đế hậu ngày nào đó còn cãi nhau một trận lớn, đế hậu đã phạt nặng mấy cung nhân truyền tin đồn, người người trong cung Vô Cực đều bất an, sợ chọc giận đế hậu.


Tông Tử Hoành tuy cũng không tin Tông Minh Hách sẽ lập tiểu Cửu làm thái tử, nhưng lời đồn lan rộng, khó tránh lo lắng, nếu chuyện này thành sự thật, đương nhiên sẽ hóa thành một cơn ác mộng. Đế hậu Lý Tương Đồng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, Lục Triệu Phong núp trong bóng tối rục rịch, còn cả Hứa Chi Nam có thể gây chuyện bất cứ lúc nào, đều có khả năng làm thành việc không thể cứu vãn, đến ngày nào đó, tiểu Cửu càng trèo cao, ngã sẽ càng đau.


Y không thể không âm thầm tìm cách trốn khỏi Đại Danh, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.


Mà Tông Tử Kiêu hồn nhiên chẳng biết tai họa sắp ập tới,  tay cầm rượu, tay cầm kiếm, đến tìm đại ca chơi đùa như thường lệ.


Trong lan viên, hai huynh đệ nằm trên giường trúc trong đình hóng gió, ngắm tuyết bay trắng xoá, cùng nếm một chén rượu Tiêu Dao, rượu mạnh xuống cổ, khiến cả người nóng bừng.


Tông Tử Hoành dùng vỏ kiếm đánh vào cánh tay đang vươn ra định lấy vò rượu của Tông Tử Kiêu: "Đã bảo đệ chỉ được uống một chén thôi."


"Uống thêm một chén thì sao, trời lạnh thế mà."


"Đệ còn nhỏ, không nên uống rượu."


"Đệ đâu còn nhỏ." Tông Tử Kiêu ngồi bật dậy từ trên đất, vươn tay chân thon dài của mình: "Thêm một năm nữa, đệ sẽ trưởng thành, huynh xem, đệ sắp cao bằng đại ca rồi."


Tông Tử Hoành cười trêu một tiếng: "Nằm mơ đi."


"Hừ, huynh hai năm rồi không cao thêm, đệ mỗi ngày đều cao, cao hơn huynh, chỉ là chuyện sớm muộn thôi."


"Ai nói huynh không cao lên?"


"Huynh chắc chắn không có cao lên, không tin huynh đứng lên so với đệ mà xem." Tông Tử Kiêu cười vươn tay ra với đại ca.


Tông Tử Hoành lại không động đậy: "Đệ còn nghĩ mình có thể cao nhanh như thế mỗi năm à, lúc huynh tầm tuổi đệ, cũng không thấp hơn đệ đâu, có cao hơn đại ca không, đừng có khoác lác, cao lên đã rồi nói sau."


"Vậy nếu đệ cao hơn đại ca, thì làm sao đây?" Tông Tử Kiêu lại nằm xuống, chỉ là lần này nằm bên cạnh Tông Tử Hoành.


"Làm sao là làm sao."


"Đổi thành huynh gọi đệ một tiếng ca ca tốt đi." Tông Tử Hoành cười mắng: "Không lớn không nhỏ, lượn đi."


Tông Tử Kiêu cười hì hì ôm lấy eo đại ca, thẳng người nhất định phải so bằng được: "Huynh xem, không phải đệ sắp bằng huynh rồi à, chân đệ ở đây nè, đệ với huynh xêm xêm, huynh nhìn đi đại ca."


Tông Tử Hoành ngưng mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tông Tử Kiêu, cặp mắt kia sáng lấp lánh, con người sâu thẳm xinh đẹp, lòng đột nhiên xót xa, y hé miệng, cuối cùng chỉ lộ ra một nụ cười gượng.


"Đại ca, huynh sao thế?" Tông Tử Kiêu chợt nhận ra gì đó.


"Không có gì, chỉ là cảm thấy..." Tông Tử Hoành thở dài, "Đệ cao nhanh quá, lớn tới vậy rồi."


Tông Tử Kiêu cười nói: "Đại ca nuôi tốt quá mà."


Ánh mắt Tông Tử Hoành cực kỳ ôn nhu: "Đệ vừa kén chọn vừa tùy hứng, nuôi đệ làm huynh mệt chết đi được."


Tông Tử Kiêu dán vào càng sát, cánh mũi hơi phập phồng, lén lút ngửi hương lan nhàn nhạt trên người đại ca, ánh mắt chứa bao tâm tình: "Sau này không để đại ca lo lắng nữa, đệ lớn rồi, tới lượt đệ chăm sóc đại ca."


Tông Tử Hoành phì cười.


"Đệ nói thật đấy, sau này đệ nhất định có thể chăm sóc đại ca." Tông Tử Kiêu dùng giọng điệu thề thốt bảo, "Đại ca muốn gì, đệ đều dâng tới trước mặt huynh."


"Được, có câu này của đệ, không uổng công đại ca thương đệ rồi." Tông Tử Hoành mỉm cười xoa đầu đệ đệ.


Tông Tử Kiêu dừng một chút, nhìn bốn phía, đột nhiên tiến tới gần tai Tông Tử Hoành, thấp giọng nói, "Đại ca, huynh nói xem phụ quân thật sự sẽ lập đệ làm thái tử ư?"


Cả người Tông Tử Hoành cứng đờ, y đè vai Tông Tử Kiêu lại, nghiêm mặt nói: "Đệ nghe đâu ra?"


"Trong cung đều đang đồn như thế."


"Trong cung đều đang đồn, cũng sẽ không có ai dám đồn tới trước mặt đệ, đệ nghe ai nói?" Tông Tử Hoành nói xong câu này, đã thấy đáp án từ biểu tình trên mặt Tông Tử Kiêu.


Là Sở Doanh Nhược.


Chẳng lẽ Sở Doanh Nhược biết gì rồi ư?


Mấy tháng ngày, mỗi lần Tông Tử Hoành tới Bạch Lộ Các tìm Tông Tử Kiêu, đều len lén để lại ấn chú của mình, nếu có người lạ có linh áp cao bước vào Bạch Lộ Các, y sẽ biết ngay. Y nghĩ Lục Triệu Phong sớm muộn gì cũng sẽ nhịn không được mà tìm Sở Doanh Nhược, tiếc là đến giờ còn chưa có kết quả gì.


Nếu không phải Sở Doanh Nhược âm thầm liên lạc với Lục Triệu Phong trong bóng tối, chẳng lẽ được Tông Minh Hách hứa hẹn điều gì?


Tông Tử Hoành chợt cảm thấy lạnh sống lưng, y có linh cảm, nếu Tông Tử Kiêu thật sự được phong làm thái tử, chắc chắn sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.


Tông Tử Kiêu nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của Tông Tử Hoành, cẩn thận hỏi: "Đại ca, nếu như, đệ thật sự thành thái tử, huynh sẽ không vui sao?"


Tông Tử Hoành sững sờ, nhất thời không biết đáp sao.


Sự trầm mặc này khiến Tông Tử Kiêu chợt thấy bất an: "Đại ca, huynh phải tin đệ, cho dù thế nào, huynh với đệ lúc ấy cũng sẽ không thay đổi gì."


Tông Tử Hoành thở dài một hơi: "Tiểu Cửu, đệ nghe huynh nói, đại ca đúng là không muốn đệ làm thái tử, nhưng không phải vì đố kỵ, mà là không muốn đệ bị cuốn vào thị phi. Đệ có thiên tử hơn người không phải giả, nhưng trước mặt phái Vô Lượng, đệ thậm chí không có sức tự vệ, đệ còn nhỏ, sẽ không tưởng tượng được mình phải đối mặt với chuyện gì, điều này cũng không phải chuyện tốt đâu, đệ hiểu không?"


Tông Tử Kiêu trịnh trọng đáp: "Đại ca, đệ hiểu mà, mẫu thân cũng nói, nếu đệ thật sự được phong làm thái tử, tình cảm của chúng ta sẽ hung hiểm vạn phần. Nhưng mà..." Hắn mím môi, ánh mắt sâu thẳm, đen láy khó dò, "Đại ca cũng biết, nhị ca không phù hợp làm nhân hoàng mà."


Tông Tử Hoành trách cứ: "Đệ nói cái gì đó. Nhị ca đệ sao không thể làm Nhân hoàng, chẳng lẽ Nhân hoàng nhất định phải tu vi cao thâm nhất à, tư chất phụ quân cũng không phải nhân tài kiệt xuất trong những người cùng thế hệ."


"Nhưng chính vì tư chất phụ quân tầm thường, Đại Danh Tông thị ta mới suy thoái."


Tông Tử Hoành lạnh lùng nói: "Đệ có biết mình đang nói gì không!"


Tông Tử Kiêu trấn an: "Đại ca, huynh đừng giận, huynh xem như đệ còn nhỏ nói bậy cũng được, nhưng huynh cũng biết, lời đệ nói là thật."


Tông Tử Hoành đẩy Tông Tử Kiêu ra, cảm thấy đầu đau muốn vỡ.


"Đại ca." Tông Tử Kiêu kéo tay Tông Tử Hoành, "Nhiều năm như vậy, đế hậu trước giờ đều cưỡi trên đầu chúng ta, gây khó dễ cho mẫu phi chúng ta không ít, huynh tốt như thế, mà mãi chẳng được coi trọng, lẽ nào huynh lại không có tí nào không cam lòng ư, huynh đệ hai người chúng ta mới là tương lai của Đại Danh Tông thị."


"... Đệ thì biết gì." Giọng Tông Tử Hoành khàn khàn, "Đệ chẳng hiểu gì hết."


"Đại ca..."


"Nếu đệ thật sự coi huynh là đại ca, lời như thế sau này đừng nói nữa."


"Ừm." Tông Tử Kiêu ôm lấy Tông Tử Hoành từ phía sau, dùng hai má dụi dụi trên lưng y, dùng giọng điệu vừa làm nũng vừa cưng chiều bảo: "Huynh không thích, đệ sẽ không nói nữa."


Tông Tử Hoành tuy cảm thấy giọng điệu này có hơi kỳ kỳ, lại không để ý lắm.


"Đệ chỉ làm chuyện đại ca thích thôi." Tông Tử Kiêu thầm siết chặt cánh tay ôm eo đại ca, trong đầu hiện lên rất nhiều ảo tưởng như hiểu như không, "Muốn khiến đại ca luôn luôn vui vẻ."


Tông Tử Hoành quay người qua: "Tiểu Cửu, đệ trước kia có nói, nguyện ý rời khỏi cung Vô Cực với đại ca, sống cuộc sống tự do tự tại, giờ đệ vẫn muốn thế chứ?"


"Dạ, chỉ cần ở chung với đại ca, đi đâu cũng được."


Tông Tử Hoành vuốt ve má đệ đệ, thầm nghĩ, hy vọng đệ nói thật lòng, bởi vì một ngày kia, e là không xa.


----


Trong tiệc mừng thọ của Tông Minh Hách, sứ giả các tiên môn tới từ bốn phương, từng người đưa quà mừng thọ lên. Từ độ quý hiếm của quà mừng thọ, có thể thấy rõ thái độ vi diệu giữa các phái, ví dụ như Ngũ Uẩn Môn dâng tiên đan cấp đỉnh, là biểu hiện của lòng trung thành, ngược lại phái Hoa Anh và phái Vô Lượng, qua loa hơn năm vừa rồi nhiều.


Tông Minh Hách mặt không biến sắc nhận lấy tất cả, ông cười rạng rỡ, mặt mày vui mừng, khiến mọi người âm thầm suy đoán. Nếu nói chuyện lớn như lập thái tử, thế lực ở giữa cản trở khắp nơi, thật sự không phải chuyện đáng vui mừng, vui đến mức nở mặt nở mày thế này rốt cuộc là vì chuyện gì?


Tiệc mừng thọ qua được một nửa, Tông Minh Hách nâng chén chúc mừng xong, hắng giọng, cất cao giọng nói: "Hôm này mời chư vị tụ hội ở cung Vô Cực, là còn một chuyện khác, phải báo cho thiên hạ cùng biết."


Tất cả mọi người căng thẳng, gần như nín thở chờ đợi.


Tông Minh Hách bảo: "Mang kiếm của bổn tọa tới đây."


Nội thị dâng bội kiếm của Tông Minh Hách bằng hai tay, Tông Minh Hách cầm chuôi kiếm, tiêu sái rút khỏi vỏ, ông ta nhìn bảo kiếm lóe ánh bạc, sắc lạnh bàng bạc phản chiếu hai mắt đầy dã tâm của ông ta.


"Từ sau Song Hoa đế quân, Đại Danh Tông thị đã tròn ba đời, không có tu sĩ đột phá tầng thứ tám của Tông Huyền Kiếm." Ánh mắt Tông Minh Hách lướt qua từng người, "Hơn ba mươi năm qua, bổn tọa bỏ bao công sức, sợ phụ lòng tổ tiên mong đợi, rốt cuộc..."


Mọi người ồ lên.


Ninh Hoa đế quân Tông Minh Hách, đã đột phá tầng thứ tám Tông Huyền Kiếm! Tông Tử Hoành kinh ngạc nhìn phụ quân của mình, chỉ thấy tiếng nói bên tai, người trước mắt, đều trở nên mơ hồ xám xịt, chỉ có vũng máu mà y phát hiện ở nơi đại bá bế quan, càng thêm đỏ tươi trong tầm mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play