*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Điềm đại khái không nghĩ tới, ngay lúc mình trên đường về nhà, lại bị người khác ngăn lại.

"Cậu chính là Kiều Điềm?" Thiếu nữ nhuộm tóc màu vàng, ngữ khí ngạo mạn vô lễ, ánh mắt có cảm giác như là từ trên cao nhìn xuống.

Kiều Điềm hai tay đỡ lấy xe đạp, cười gật đầu, "Ừm, là mình, còn cậu là.."

"Thế này thì dễ xử lí rồi." nữ sinh tóc vàng nói, phía sau cô một nữ sinh tóc tím khác đi ra, bên cạnh còn có tóc xanh cùng tóc đỏ.

Bảy anh em hồ lô biến hay gì thế?

"Mình hình như không quen biết gì với các cậu." Kiều Điềm nói.

"Tôi biết cậu là được." nữ sinh tóc tím lên tiếng, tiến lên hai bước, dùng đôi mắt có vẻ hung ác trừng mắt với cô, "Tôi là Chu Đào, khuyên cậu một câu tốt nhất cậu nên cách xa Thẩm Dục một chút!"

Nữ sinh màu tím nói, vỗ vỗ mặt Kiều Điềm, biểu tình thập phần kiêu ngạo.

Đại khái đây là lần đầu tiên Kiều Điềm gặp được loại chuyện này, cô không nghĩ tới, bạn cùng bàn tiền nhiệm thế mà lại được hoan nghênh như vậy.

Suy cho cùng cái đẹp, vĩnh viễn không bao giờ là không làm cho người ta mê muội.

Mà đối mặt với bốn người hung thần ác sát, Kiều Điềm chỉ đưa mắt nhìn khắp nơi, tò mò hỏi: "Cho nên các cậu có quan hệ gì với cậu ấy sao?"

Chu Đào hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Kiều Điềm ngờ nghệch đến như vậy, đây không phải rõ rành rành là quan hệ gì rồi hay sao?

Cô chỉ vào chính mình nói: "Tôi là bạn gái của Thẩm Dục, học Nhị Trung, nghe nói cậu gần đây rất hay đi chung với cậu ấy có đúng không?"

"Còn học chung nữa." Học cùng một lớp, xem như là cũng rất gần gũi đi.

"Tôi cảnh cáo cậu, cách xa cậu ấy một chút, biết không hả?"

"Kiều Điềm!" Không chờ Kiều Điềm đáp ứng, giọng to lớn vang dội của Liêu Bằng từ xa vang lên.

Theo hướng thanh âm kêu lên, chỉ thấy Thẩm Dục, Liêu Bằng, Mao Kiến Lâm ba người đi tới, ba tên xấu xa cặp xách nghiêng ngả xuất hiện, cùng cái khí chất suy tàn, nện từng bước nhếch nhác, nơi này phút chốc liền lộ ra hơi thở thật cá biệt.

"Kiều Điềm." Liêu Bằng đi lên trước, hưng phấn chào hỏi.

Anh cảm thấy, đây đại khái chính là duyên phận.

Anh quay đầu nhìn Thẩm Dục, Thẩm Dục đối với loại chuyện gặp được tiểu yêu tinh này snh cũng không cảm thấy hứng thú, bất quá Thẩm Dục cũng không phải loại người ngạo mạn, gặp được bạn học, anh còn có thể thấy mà quay đầu lơ đi sao?

Cằm khẽ nâng, chàng trai đang ở độ tuổi thay đổi giọng nói thanh âm có chút khàn khàn: "Một đại học bá ngoan ngoãn như cậu tan học không về nhà còn đây làm gì?"

"Mình đến hiệu sách mà, cái này cũng không được phép sao?" Cô nàng vẻ mặt thản nhiên đáp lại làm Thẩm Dục sửng sốt.

Nói xong, Kiều Điềm nhìn bốn cái bình hồ lô thời hiện đại, đối phương đang dùng vẻ mặt si mê nhìn ba người Thẩm Dục.

Cô chỉ vào nói: "Đúng rồi, bạn học này nói cậu ấy là bạn gái của cậu? Nếu đúng vậy, cậu mau.." Cậu mau mang về đi, bệnh chữa không xong cũng đừng cho ra đi loanh quanh ngoài đường thế chứ.

"Ai là bạn gái của tôi?" lời Kiều Điềm nói còn chưa xong, Thẩm Dục đã cắt ngang, "Ai nói?"

Con ngươi như chim ưng sắc bén đảo qua bốn nữ sinh đầu tóc không giống nhau, vừa rồi mấy người này còn khí thế kiêu ngạo, bây giờ tức khắc héo trụi.

Chu Đào tiến lên, hai mắt mắt lấp lánh nhìn Thẩm Dục, xấu hổ cười nói: "Thẩm Dục, bọn mình vừa rồi cùng bạn học này nói giỡn chút, mình.."

"Chúng ta quen biết sao? Kêu tôi thân mật như vậy? Học trường nào, lớp nào, tên là gì, nói rõ ràng đi, giáo viên mấy người không dạy dỗ làm người là phải thành thật sao?"

Chu Đào bị dọa lập tức sắc mặt trắng bệch, khí thế kiêu ngạo vừa rồi liền hóa thành hoa lê đái vũ*, "Thẩm Dục, mình.. mình là Chu Đào, mình học chung một lớp với cậu lúc còn sơ trung, vừa rồi chính là tùy tiện đùa giỡn một chút, các cậu đừng nóng giận."

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: hoa lê dính mưa, miêu tả vẻ đẹp người con gái khi khóc.

"Heo đào* cái gì cơ, đi chỗ khác mau đi, để tôi nghe đến mấy lời này lần nữa, đừng trách tôi không khách khí."

*Chu trong Chu Đào đọc nghe giống từ trư: Heo nên anh Dục ảnh nghe nhầm hoặc là ảnh cố ý nói vậy đó

Bốn người bị Thẩm Dục dọa vội vàng chạy đi, để lại mình Kiều Điềm cùng một nhóm ba người hai bên nhìn nhau.

Cô chỉ chỉ hướng bốn người Chu Đào rời đi, "Đấy là.."

Liêu Bằng lộ ra một vẻ xấu hổ vừa lễ phép mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Dục ca ghét nhất người khác nhận thân thích lộn xộn, đây không phải lần đầu tiên gặp được mấy nữ sinh như này, cho nên cậu ấy mới có thể tức giận như vậy, cậu đừng để ý."

"Mình không sao."

Thẩm Dục tâm tình thật sự không được tốt, vốn dĩ tính toán ra tiệm net ngồi một đêm, không nghĩ tới mới nửa đường lại gặp được tiểu ma nữ này.

Lúc yêu tinh lên tiếng nói không sao, ánh mắt hướng đến trên người anh, ánh mắt có một loại ghét bỏ nói không nên lời.

Đúng vậy, là ghét bỏ!

Lập tức liền có cảm giác anh như là hoa hoa công tử, cô là nữ nhân yêu say đắm anh, nhưng là lại hận anh quá đào hoa, đại khái chính là biểu tình này.

Nếu Kiều Điềm biết anh trong lòng tưởng tượng như thế, đại khái sẽ nhảy dựng lên kí đầu anh, cho anh được phổ cập một chút về ba loại ảo giác của nhân sinh liền.

Thấy biểu tình này của Kiều Điềm, đầu lông mày Thẩm Dục nhướng lên, khóe mắt híp lại, hơi thở nguy hiểm, "Như thế nào, có vấn đề gì à."

Kiều Điềm lắc đầu, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cũng không còn sớm, mình về nhà trước đây, gặp lại sau, gặp lại sau."

Thiếu nữ vội vàng bước đi, nháy mắt làm Thẩm Dục lâm vào trầm tư.

Tay vuốt cằm, Thẩm Dục đưa mắt nhìn Liêu Bằng, "Cậu ta đây là bị sao vậy, chạy nhanh như vậy?"

Liêu Bằng nào hiểu được trong lòng nữ sinh suy nghĩ cái gì? Gãi đầu nói: "Đại khái là.."

"Thẹn thùng, chắc hẳn là thẹn thùng." Đại Mao chen vào nói.

"Thẹn thùng?"

"Bị Dục ca cậu mê hoặc rồi, đại khái là như thế này đi!"

Liêu Bằng cũng vội vàng tiếp lời, "Đúng đúng đúng, chính là như vậy, bạn học Kiều Điềm của chúng ta đảm bảo là thích cậu, chả trách vừa rồi cậu ấy vẻ mặt ghen tuông kể chuyện Chu Đào như vậy."

Liêu Bằng nhận thức được rốt cuộc lúc học sơ trung, Chu Đào cùng bọn họ là chung một lớp, Chu Đào thích Thẩm Dục cũng là chuyện toàn bộ mọi người đều biết chỉ duy nhất có Thẩm Dục là không rõ ràng lắm.

Không chỉ Chu Đào, nữ sinh thích Thẩm Dục cũng không ít.

Thẩm Dục từ năm hai cao trung hay thậm chí cả quá trình đi học của anh, đều nổi tiếng, ngoại trừ việc gia cảnh hậu đãi, chủ yếu vẫn là lớn lên đẹp trai, hấp dẫn từ trong ra ngoài khiến một loạt các thiếu nữ vì anh mà hoài xuân, vì anh mà viết thư tình đưa quà tặng.

Mỗi khi nghĩ tới, Liêu Bằng đều cảm thấy mình chỉ kém Thẩm Dục mỗi việc kỹ thuật đầu thai, nếu không thì cũng là khắp nơi mỹ nữ quanh quẩn, nối liền hàng dài không dứt.

Cho nên, bạn học mới Kiều Điềm rất có khả năng cũng là bị tên này mê hoặc rồi đi!

Thẩm Dục liếc xéo anh một cái, hiển nhiên đối với ý tứ trong lời nói của anh tỏ vẻ hoài nghi.

Mà cô gái bị Thẩm Dục mê hoặc trong miệng bọn họ, hiện tại đang thản nhiên trên đường trở về nhà.

Tiếng xe từ phía sau nhanh chóng chạy tới, xe vượt qua Kiều Điềm, trên xe Kiều Chinh quay đầu lại nhìn lại, "Hôm nay sao về trễ như vậy?"

Kiều Điềm nghĩ đến chuyện nửa đường bị chặn lại, không dấu anh trai nói là bị mấy nữ sinh thoạt nhìn không tốt đẹp giữa đường ngăn cản.

"Lại chắn đường nhờ em chỉ bài nữa à?"

"Không phải, nói muốn em tránh xa một bạn học khác một chút, đại khái là nữ sinh đó thích người kia."

"À ha, không phải chuyện học tập mà nay còn biết chuyện yêu đương? Ghê nha, Kiều Tiểu Điềm."

Kiều Điềm liếc anh một cái nhìn xem thường, "Lời này hẳn là phải để em nói anh đi, Kiều Đại Chinh, em mới vừa gặp Nguyệt tỷ tỷ, chị ấy hỏi anh dạo gần đây thế nào?"

Kiều Chinh nghẹn một cục, "Nhắc tới cô ấy làm gì."

"Vậy anh còn nói em làm gì?"

"Bỏ đi bỏ đi, không nói cái này nữa, bọn họ cản đường em lại nói gì? Có động thủ không?"

"Không. Tuy rằng nhìn rất có vẻ không tốt đẹp gì, nhưng là nhìn chung thì cũng không động thủ."

Kiều Chinh nghi ngờ, "Em chắc chứ?"

"Không biết nữa, lần sau nếu lại tìm đến em động thủ, em chờ anh ra là được rồi."

Lần nữa bị Chu Đào ngăn lại, là vào ngày thứ sáu cô đang trên đường về nhà.

Lần này vẫn là bốn người, chỉ là đầu tóc như bình hồ lô tất cả đều đã nhuộm lại thành màu đen, bất quá ăn mặc như thế này, vẫn y như cũ là cái phong cách quái đản mà còn làm màu.

"Kiều Điềm?" Chu Đào tức giận tiến lên, trực tiếp kéo tay cô, không cho cô đi.

"Này, bạn học, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân khó coi lắm, cậu trước tiên buông mình ra đi đã."

"Buông cậu ra? Kiều Điềm, nếu không phải do cậu, Thẩm Dục cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy, đều là do cậu, cậu ấy sao lại coi trọng loại con gái này như cậu chứ, bạch liên hoa trà xanh kỹ nữ, làm bộ làm tịch, có chỗ nào tốt đẹp?"

Chu Đào từ hồi sơ tam đã thầm thích Thẩm Dục, tuy rằng tính tình anh có chút không được tốt, nhưng bề ngoài vẫn là không tồi, hai người nói chuyện qua lại cũng không nhiều lắm, nhưng Thẩm Dục từ đó đến giờ vẫn luôn là nam sinh cô thích nhất.

Sau này lên cao trung, hai người họ không thi đậu cùng một trường học, cô cũng chỉ có thể ngẫu nhiên lâu lâu mới nhìn thấy Thẩm Dục được một lần.

Nhưng ngày hôm đó, anh lại vì con nhóc này mà nói không quen biết cô, còn làm cho cô nhục nhã như vậy trước mặt nhiều người.

"Tôi lớn như thế này, còn chưa từng chịu chuyện ủy khuất đến như vậy, nếu không phải do cậu, Thẩm Dục cũng sẽ không nói chuyện với tôi như vậy."

"Nhưng mà, chuyện này có liên quan với mình chút nào đâu? Nếu không thì trước tiên cậu buông mình ra đi!"

"Buông cậu ra, nằm mơ đi!"

Chu Đào nói xong, giơ lên tay, vụt thẳng về hướng này.

Tình thế hết sức nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên đưa lại đây.

"Bang!"

Thanh âm thanh thúy vang lên, trên cổ tay Chu Đào có thêm một bàn tay bắt lấy, mà chủ nhận của cái tay không phải là Kiều Điềm, mà là một nam sinh cao lớn!

Nam sinh trong miệng cắn cây kẹo que, ánh mắt tà tứ nhìn cô, "Làm gì đây? Muốn đánh người à? Cô là học sinh trường nào, ai cho kiêu ngạo đến vậy? Không được bố mẹ dạy dỗ là không thể náo loạn đánh người sao?"

Kiều Điềm thấy thế, vung cái tay đang bị Chu Đào nắm, chạy đến bên cạnh Kiều Chinh hỏi: "Sao giờ anh mới đến?"

"Vừa vặn làm anh hùng cứu em a, không sớm không muộn, vừa vặn kịp lúc."

Kiều Điềm khóe miệng run rẩy, anh không động thủ thì đến lượt em cũng xử lí được thôi.

Nói xong, Kiều Chinh buông tay đang bắt lấy người nọ, ánh mắt dừng trên mấy nữ sinh mặc đồng phục Nhị Trung bên cạnh, khóe miệng hơi hơi vẽ ra một độ cong nhẹ, "Chắc là học Nhị Trung nhỉ, học sinh năm mấy, lớp nào?"

Chu Đào nào biết được Kiều Điềm lại kéo ra thêm một hộ hoa sứ giả, ngày đó đã một Thẩm Dục, hiện tại lại thêm một nam sinh cao lớn, bộ dáng nhìn là biết không dễ khi dễ.

Chu Đào nghĩ tới nghĩ lui, quyết định việc này liền tính toán như vậy đi.

Bất quá cô không tìm được cơ hội trốn đã bị chính tay Kiều Chinh túm đến Nhị Trung, dọa dẫm báo cho trường của cô, nói loại hành vi này là không thể để như vậy được.

Chu Đào bị dọa một cái chết khiếp, cho rằng nam nhân Kiều Điềm mang đến đây là thầy giáo, oa oa kêu không cần đến trường, không cần đến trường.

Cô ở bên ngoài tung hoành, nhưng nếu giờ đến trường, giáo viên mà biết được cô làm chuyện như vậy, khẳng định sẽ đuổi học cô.

"Tôi không cần đến trường, tôi không cần đến trường, tôi sai rồi, mình sai rồi, Kiều Điềm, cậu tha thứ cho mình đi, mình không phải cố ý, mình không phải cố ý.."

"Vậy cậu cố tình sao?"

Kiều Điềm không giống lẽ thường hỏi lại một câu, đem Chu Đào nghẹn lại.

Cô cũng là ngu ngốc nông nổi, hơn nữa trong nhà gần đây có nhiều chuyện, mới có thể phiền lòng nghĩ tới chuyện tìm Kiều Điềm tính sổ, cảnh cáo một chút cũng được.

Nhìn vẻ mặt khóc lóc thảm thiết của cô, Kiều Chinh nhẹ buông tay, "Được rồi, nhanh về nhà đi, về sau đừng làm loại chuyện này là được, nếu thật muốn kiếm chuyện, cũng nên tới tìm cái tên kia, liên quan gì tới Kiều Điềm."

Chu Đào đáp lại vài tiếng, xong xuôi ba người loi nhoi cúi chào, mới vội vàng rời đi.

Mãi về sau, mỗi lần Chu Đào nhìn thấy Kiều Điềm, đều kiếm đường vòng mà đi.

Đương nhiên, chuyện đó là đều là chuyện sau này.

- --------------------------------------------------

Hình ảnh minh họa dàn chị em của Chu Đào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play