Hôm sau.

Lúc Thẩm Dục đến lớp học, tiết học đầu tiên vừa mới kết thúc.

Liêu Bằng mắt trông mong nhìn anh tới, "Dục ca, sao giờ cậu mới đến? Bảo vệ vậy mà cũng mở cửa cho cậu vào à?"

Thẩm Dục cười nói: "Leo tường!"

Kiều Điềm ngẩng đầu liền nghe được những lời này của Thẩm Dục, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên cái mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh nhạt, trên miệng còn vương ý cười, trong vẻ lười biếng lại lộ ra sự xấu xa, nhưng đẹp đến khó nói nên lời.

Quả nhiên là tên bất lương lại được trời cao hậu đãi!

Kiều Điềm cảm thấy, phòng vẽ tranh tìm người mẫu miễn phí mà lại không tìm đến một người đẹp như Thẩm Dục, nếu như thế thì dễ dàng hạ bút biết bao.

Lúc Thẩm Dục phát giác ánh mắt của cô đang nhìn qua, Kiều Điềm nhanh chóng liếc qua chỗ khác, chỉ là có tật giật mình, cảm giác hai bên tai đều đỏ hồng.

Góc độ này của Thẩm Dục vừa vặn có thể nhìn bạn học mới ngồi cách hai bàn phía trước, tóc thật dài cột cao như đuôi ngựa, lộ ra hai lỗ tai hồng hào nho nhỏ.

"Vậy cậu viết bản kiểm điểm thế nào rồi?" Liêu Bằng lên tiếng kéo lại sự chú ý của anh.

Thẩm Dục biểu tình ghét bỏ, "Cậu nói xem?"

"Nhìn là biết không viết." Sau một hồi Liêu Bằng lại ai oán nói: "Đại Mao cũng không viết cho tốt, Triệu Kỳ Kỳ chỉ viết có hai trăm chữ, sao mà nộp đây trời?"

Thẩm Dục đem cặp sách vứt lên trên bàn, nhướng mày, "Chứ muốn viết như thế nào? Trực tiếp viết một loạt ' em sai rồi ' là được, cậu thật sự muốn lảm nhảm nhiều như vậy à."

"Cậu nói thì dễ nghe rồi, cô không mắng chết mình mới là lạ, cậu không sợ còn mình sợ, huống chi mình còn là người phải chạy đi báo cáo kết quả viết kiểm điểm của các cậu."

"Không có tiền đồ."

Thẩm Dục nói, ngồi xuống, mở ra một quyển sách rồi tới một quyển vở, trực tiếp úp mặt nằm xuống.

Thời điểm An Nhiễm Nhiễm từ phòng múa trở về, liền thấy Thẩm Dục nằm gục trên bàn.

Anh hôm nay không luyện tập, đối với Thẩm Dục mà nói, học nghệ thuật bất quá là tìm cách để tăng thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn so với thời gian học mà thôi.

Triệu Kỳ Kỳ vò đầu bứt tai từ sáng sớm tới giờ, thấy An Nhiễm Nhiễm trở về, vội hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu viết kiểm điểm chưa?"

"Viết rồi."

Triệu Kỳ Kỳ khiếp sợ, "Một ngàn chữ luôn à?"

"Ừm, tối hôm qua mình viết xong."

"Vậy...... Có thể cho mình mượn xem sao được không?"

"Có thể a!" An Nhiễm Nhiễm lấy từ cặp sách ra, ánh mắt lướt qua khoảng cách bên cạnh Triệu Kỳ Kỳ nhìn Thẩm Dục, thanh âm đè thấp hỏi: "A Dục, cậu viết xong bản kiểm điểm rồi sao?"

Thẩm Dục ngước lên từ đống sách vở, nhìn cô một cái, "Chưa viết."

"Vậy cậu đợi lát nữa có thể chép của mình này."

"Không cần."

Không chút do dự cự tuyệt, làm sắc mặt An Nhiễm Nhiễm không được tốt lắm.

Triệu Kỳ Kỳ an ủi, "Đừng để ý đến cậu ta, tên này chính là đáng ghét thế đấy."

An Nhiễm Nhiễm tuy vậy nhưng trên mặt vẫn cười đáp: "Không có việc gì đâu."

Lại nói tiếp, An Nhiễm Nhiễm hẳn là người hiểu Thẩm Dục nhất, cô là thanh mai từ nhỏ cùng nhau lớn lên mới đúng, thế nhưng lại là Triệu Kỳ Kỳ tới an ủi cô.

Triệu Kỳ Kỳ đối với việc viết kiểm điểm không hề có chút thiên phú nào, cho dù đây không phải lần đầu tiên cô viết, nhưng đọc xong xuôi bản kiểm điểm của An Nhiễm Nhiễm, phát hiện chuyện này vẫn là rất khó để lấy ý nghĩ của mình đi lý giải vô từng câu chữ, vì thế trong suốt tiết toán đầu tiên, cơ bản đều là Triệu Kỳ Kỳ nhỏ giọng thỉnh giáo An Nhiễm Nhiễm.

Có thể là do Triệu Kỳ Kỳ quá ồn ào, tiết học tiếp theo, Thẩm Dục đột nhiên từ trên bàn bò lên, dạo quanh một vòng, đi đến vị trí phía trước, "Vương Lâm Phong, cậu với mình đổi chỗ đi."

"Vì sao thế?"

"Chỗ của cậu không có mặt trời chiếu, ngủ thoải mái hơn, có muốn đổi không?"

"Được!"

Ai cũng không nghĩ tới Thẩm Dục sẽ hành động như vậy, mà Vương Lâm Phong vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi đến chỗ ngồi của Thẩm Dục, vẻ mặt xin lỗi nhìn hai bạn nữ ngồi cùng bàn.

Triệu Kỳ Kỳ đưa mắt nhìn hướng Thẩm Dục đang ngồi, lẩm bẩm "Phỏng chừng tên này lại nổi điên rồi, chúng ta đừng để ý đến cậu ấy, mau mau chỉ mình chỗ này viết như thế nào?"

Chuông vào lớp còn chưa kịp vang, Thẩm Dục đã đem sách vở từng cuốn bày biện hoàn hảo, xếp thành một bức tường cao, chặn tầm mắt từ phía trên bảng đen, sắp xếp xong xuôi chuẩn bị ngủ tiếp.

Tiết học tiếp theo là tiết hóa, người dạy cho bọn họ chính là cô giáo vừa mới ra trường.

Đối với môn không phải là môn trọng yếu như thế này, cả khoa xã hội cũng sẽ học tập không quá nghiêm túc, càng đừng nói chi tới học sinh khoa nghệ thuật, cho nên một đám đều thích thừa dịp tiết hóa đồng loạt rủ nhau đi ngủ, cô giáo mới cũng đã quen thuộc với hành vi này của bọn họ, tức giận một hồi rồi lúc sau cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lúc Kiều Điềm đang thật cẩn thận ngồi vẽ tranh, đột nhiên phát hiện Thẩm Dục ngồi ngay phía sau.

Vừa nhìn thấy đã làm cô sợ hãi, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Đối với vẻ mặt kinh hoàng của bạn học mới, Thẩm Dục thật ra lại rất hưởng thụ, chủ động mở miệng, "Không muốn thì tôi đổi chỗ khác, cậu có cần thiết phải làm ra vẻ như đang gặp quỷ vậy không? Tôi đáng sợ như vậy sao?"

"Không, không có, chỉ là mình có chút kinh ngạc mà thôi." Kiều Điềm nói, vội vàng quay lại che bức tranh đi.

Loạt hành động đáng ngờ này làm Thẩm Dục tò mò, hỏi: "Cậu vẽ cái gì đấy? Cho xem thử."

"Không có gì? Tùy tiện vẽ thôi, há há, cậu tốt nhất vẫn là đừng xem làm gì......"

Nói xong, giống như một con hamster nhỏ, vội vàng đem tập tranh nhét vào trong ngăn kéo.

"Hừ, tôi còn chả thèm xem."

Lâm Sở Dương từ bên ngoài vội vàng đi tới, báo cho Kiều Điềm, "Mỗi học kỳ mới, hội học sinh bọn mình lại muốn tuyển người mới, Kiều Điềm, cậu có muốn tham gia không?"

Lâm Sở Dương ngoại trừ là lớp trưởng còn giữ chức phó chủ tịch hội học sinh, chương trình tuyển nhận thành viên mới gần đây là giao cho anh xử lý, cho nên chuyện đầu tiên anh nghĩ đến là mời Kiều Điềm tham gia vào hội học sinh.

Hiện tại toàn bộ học sinh cùng khối đều nhận thức được bạn học Kiều Điềm đây là một đại học bá, mấy nguyên lão của hội học sinh đều đưa ý kiến muốn đem Kiều Điềm lôi kéo vào để gia tăng cấp bậc của hội học sinh.

Lâm Sở Dương cùng lớp với Kiều Điềm, trọng trách này đương nhiên là giao lên đầu Lâm Sở Dương rồi.

Mà Kiều Điềm lại không chút do dự từ chối, "Mình chắc là không tham gia đâu, vào hội học sinh khẳng định là rất bận, mình sợ không có thời gian."

Tuy rằng đã lên năm hai cao trung, nhưng thời gian ở trường của Kiều Điềm cũng không có nhiều hơn là bao, về phần các loại xã đoàn trong trường, cô cũng đều không tham dự, lúc nào tan học xong cũng cầm tranh đi vẽ, làm sao có thời giờ tham gia mấy chuyện khác.

Chuyện Kiều Điềm cự tuyệt đã nằm trong dự kiến, nhưng mà Lâm Sở Dương cũng không từ bỏ. Vì thế, Lâm Sở Dương phát động sở trường miệng lưỡi ba tấc nói không lắp, thừa dịp tiết học này khuyên lại Kiều Điềm.

Đối với lời của lớp trưởng như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, Kiều Điềm có chút vô lực.

"Này......"

Đang lúc Lâm Sở Dương nói hăng say, phía sau một thanh âm không kiên nhẫn đánh gãy hai người.

Tên lưu manh đột nhiên hỏi: "Kiều Điềm, kiểm điểm ngày hôm qua cậu viết xong chưa?"

Kiều Điềm gật đầu, "Viết xong rồi, làm sao vậy?"

"Đưa cho tôi mượn xem một chút được không?"

"Cái này......"

Thẩm Dục không hề miễn cưỡng, "Không được thì thôi, lớp trưởng, của cậu đâu? Cho tôi mượn xem chút chứ?"

Không chờ Lâm Sở Dương đồng ý, Kiều Điềm đã đem một bản kiểm điểm ra trước, nhìn Thẩm Dục nghiêm túc nói: "Mình có thể cho cậu xem, chỉ là, lần này được tính là cậu nợ mình một ân tình, đúng không?"

Thẩm Dục: "............"

Tuy rằng Kiều Điềm hỏi, nhưng qua tai Thẩm Dục thì cái này rõ ràng là câu khẳng định.

Ma quỷ cũng xảo trá như này sao?

"Nhìn mà xem có còn cái gì gọi là nhân tính nữa không, có bạn bè nào lại như cậu sao sao?" Thẩm Dục trực tiếp lấy tờ giấy trong tay cô, biểu tình có vẻ như là đáp ứng rồi.

Từ đó trở đi Thẩm Dục ngày nào cũng tâm huyết dâng trào đòi đổi chỗ, không có việc gì cũng liền chạy đến đó ngồi, còn lý do chính thì đây là vị trí đắc địa, thích hợp ngủ.

Anh cũng chính xác là không hề phụ lòng chỗ ngồi này, cứ ngủ đến trời u đất ám, lâu lâu cũng sẽ ngẩng đầu lên nghe giảng bài.

Giáo viên cũng đều quen mắt với việc anh nhàn rỗi như vậy, trong tình huống không quấy rầy các bạn học thì giáo viên cũng liền mắt nhắm mắt mở làm ngơ để cho học sinh này an tĩnh như gà ngủ ngon.

Sau lúc tan học, Liêu Bằng lôi kéo Đại Mao trực tiếp chạy đến chỗ Thẩm Dục ngồi.

"Dục ca, dạo gần đây sao lại thích ngồi chỗ này thế? Có phải......" Liêu Bằng đưa ánh mắt ý nói đến Kiều Điềm đằng trước, một bộ dạng xem náo nhiệt không sợ to chuyện.

Thẩm Dục khó có khi được nghiêm túc ngồi ở bàn dưới làm bài tập toán, liếc xéo hai người một cái, "Liên quan cái rắm gì tới hai cậu? Mau cút đi."

"Dục ca, chúng ta tốt xấu gì cũng là tình anh em hữu nghị cách mạng nhiều năm như vậy, cậu sao lại có thể nói như này......"

Nhưng Liêu Bằng còn chưa nói xong, Thẩm Dục liền giơ sách giáo khoa toán lên, "Lại xào xáo nữa tin hay không mình đập chết cậu bây giờ?" Dọa Liêu Bằng vội vàng nhanh chóng thối lui.

Bất quá đối với hành vi gần đây của Thẩm Dục, Liêu Bằng như cũ kiên trì với suy nghĩ của chính mình, Dục ca là đối với bạn học Kiều Điềm có hứng thú rồi.

Trên đường về nhà, Liêu Bằng hỏi đông hỏi tây, muốn khai quật càng nhiều thứ càng tốt.

Thẩm Dục nghe xong, tà mị cười lạnh, "Cậu ấy à?" con gái con lứa tính tình như ma quỷ vậy, chẳng lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú?

"Nếu phải là cậu ấy, mình tình nguyện thích heo mẹ thì hơn."

Liêu Bằng nghe xong nhịn không được run rẩy, Dục ca này thật là tàn nhẫn mà.

Mà anh đúng là ưa náo nhiệt lại không sợ chết, "Nhưng lỡ như cậu thật sự coi trọng Kiều Điềm, thì cậu sẽ muốn ở bên cạnh heo mẹ hay là ở bên cạnh cậu ấy?"

"............" Ba giây sau, Liêu Bằng bị một cước đá bay xa, "Biến đi!"

- -------------------------------------------------------

Tác giả:

Kiều Điềm: Nghe nói cậu thích heo mẹ đúng không? Cho cậu này. *heo mẹ từ trên rơi xuống*

Thẩm Dục: Tự vả đau ghê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play