Lễ khai giảng diễn ra ở quảng trường trước khu dạy học phía đông, quảng trường cực to với sức chứa có thể lên đến mười nghìn người.
Từng khối dựa theo trình tự lớp xếp hàng, Kiều Điềm ngồi giữa các nữ sinh, thoạt nhìn có lẽ sự an tĩnh này của cô không hợp với không khi lớp cho lắm, nhưng khi người khác nói chuyện phiếm cô cũng hơi mỉm cười, mặc dù không nói gì nhưng lại cho người ta cái cảm giác dễ hòa nhập, cũng không ngại ngùng sợ hãi.
Từ sau khi ngồi xuống, Kiều Điềm liền cúi đầu xem một quyển sách luyện phát âm tiếng Anh trong tay, trầm ngâm đọc.
Lý Kiều Kiều ngồi sát bên hâm mộ nhìn học bá nỗ lực học tập, nhưng ngay khi cô lại gần nhìn qua mới thấy rõ ràng, bên trong quyển sách tiếng Anh còn kẹp thêm thứ khác, nói nghe hay thì là sách tiếng Anh nhưng thật ra chỉ là cái vỏ bọc.
Kiều Điềm ngẩng đầu nhìn cô, Lý Kiều Kiều tươi cười lại có chút khiếp sợ, "Không ngờ cậu cũng đọc truyện tranh đấy, mình còn tưởng rằng mấy học bá các cậu toàn là người luôn nỗ lực học tập."
"Đó là phương pháp học tập của mọt sách, bây giờ vừa lạnh vừa mệt như vậy, có đọc sách thật ra cũng không thể nâng cao học tập bao nhiêu, ngược lại nên thả lỏng thì tốt hơn."
Lý Kiều Kiều nghe xong cảm thấy bạn học mới nói rất có đạo lý, bản thân cũng không còn lời gì để nói.
Lễ khai giảng vừa dài dòng lại vừa nhàm chán, lúc này thời tiết đầu mùa xuân lại còn có chút lạnh buốt, đám học sinh đều chui đầu rúc cổ vào áo khoác, chỉ chực chờ được giải tán, đến cả việc lãnh đạo nhà trường ở trên đài nói cái gì cũng không ai để trong lòng.
Lúc này lại nói một tiếng, "Bây giờ, xin mời bạn học Kiều Điềm học năm hai lớp 24 của chúng ta lên đài phát biểu." Không khí xung quanh nháy mắt như lạnh thêm mấy độ.
Sau đó Lý Kiều Kiều kích động bắt lấy tay Kiều Điềm, "Kiều Điềm, nhà trường muốn gọi cậu lên đài phát biểu kia."
Cứ tưởng rằng Kiều Điềm sẽ e dè, nhưng cô chỉ giữ khuôn mặt bình tĩnh gật đầu, sửa sang lại trang phục rồi bước lên đài.
Người chủ trì nhìn một đám học sinh nâng lên đầu nhìn xung quanh, trêu ghẹo nói: "Các em biết Kiều Điềm là ai không?"
Dãy học sinh năm ba hàng đầu tiên lắc đầu, chỉ thấy một nữ sinh diện mạo xinh xắn bước lên, khe khẽ bàn tán nói nhỏ vài câu, cô bạn này lớn lên chân chính là gu của tui đấy.
Người chủ trì cười nhẹ, "Em ấy là đối tượng mà các em nên học tập!"
Vẫn như cũ không ai có cảm giác gì đặc biệt, đối tượng học tập quá nhiều, mỗi năm đều có mười cái tên con nhà người ta được nêu lên đài để khen ngợi, không thể thiếu chuyện bị giáo viên dạy dỗ nói phải học theo bọn họ, nếu vẫn là đối tượng học tập thì mọi người cũng không có hào hứng gì mấy.
Người chủ trì không vội, hơi hơi mỉm cười nhìn Kiều Điềm, để cô đứng một bên sau đó tiếp tục nói: "Năm ngoái, đạt giải ba cả nước kỳ thi vật lý, đồng thời cũng đạt được hạng nhất thi giữa học kỳ, trong chín môn đã có sáu môn dẫn đầu, sáu môn lân đó, có biết vì sao kỳ thi cuối kỳ em ấy không được hạng nhất không? Bởi vì người ta không tham gia thi đó! Hơn nữa các em có biết em ấy học lớp nào không? Lớp 24, lớp nghệ thuật! Bạn học lớp vẽ tranh nỗ lực đến như thế, lại đứng đầu cả khối, chẳng lẽ không đáng để các em học tập theo sao?"
Người chủ trì nhịp điệu nói như trống, thực sự làm Kiều Điềm ở một bên mặt đỏ lên, vốn dĩ cảm thấy không có gì nhiều, được thầy ấy khen như vậy cảm giác như thực sự cao siêu đến thế.
Mà bọn học sinh dưới sân, từ khi nghe người chủ trì nói liền tỉnh ngộ, vỗ đùi cái đét, đù, hóa ra vị học bá trâu bò cao cấp kia, chính là Tiểu Điềm nhỏ nhỏ xinh xinh này sao?
Lập tức, có người nhỏ giọng chép miệng, lớn lên xinh đẹp lại còn học giỏi như vậy, đây là không cho bọn họ đường sống đấy.
"Rồi, bây giờ chúng ta cho mời bạn học Kiều Điềm lên tiếng, nghe cho kỹ nha, đều là lời vàng ngọc hết đấy."
Kiều Điềm cảm thấy da mặt cô cũng tương đối rồi, nhưng khi gặp gỡ vị giáo viên này hình như phát hiện da mặt thầy ấy so với cô còn dày hơn, lập tức xấu hổ nhận lấy microphone: "Thưa các thầy cô, các bạn học, chào mọi người, em là Kiều Điềm, hôm nay em rất hân hạnh được mời lên đài phát biểu......"
Thẩm Dục vốn dĩ đã không chịu nổi lễ khai giảng dông dài này, muốn thừa dịp đang ngồi bên cạnh gốc cây che canh cùng với hai người Liêu Bằng Đại Mao trốn đi, không nghĩ tới lại vừa lúc nghe được bạn ngồi cùng bàn lên đài phát biểu.
Lúc này đây anh híp mắt lại, nhìn học sinh mới ở phía xa xa trên đài cất tiếng nói.
Thanh âm cô ôn nhu, như đang ăn bánh gạo nếp mùa thu tháng chín, cắn vào một ngụm là cảm thấy ngọt ngào mềm mại.
Tuy vậy giọng cô lại không nhỏ, tuy rằng không theo kịp người chủ trì cao hứng, nhưng mỗi một câu nói ra đều nói đến trọng điểm, vốn dĩ quảng trường ồn ào lại bởi vì cô lên tiếng mà dần dần an tĩnh xuống.
Giờ phút này trên người Kiều Điềm, phảng phất như có hào quang chiếu rọi, nghe thanh âm của cô liền cảm giác giống như được học bá độ, ai cũng muốn thi đại học hàng đầu.
Dựa theo cách Liêu Bằng nói chính là, "Loại mỹ nữ học bá như này, kiếp trước cứu vớt cả dải ngân hà hay sao thế? Đời này sao ông trời hậu đãi cậu ấy như vậy? Lớn lên xinh đẹp, học hành lại giỏi, tại sao cái gì cũng đều tốt như vậy."
Thẩm Dục híp mắt nghe anh cảm thán, không chờ Liêu Bằng nói xong, cô gái nhỏ trên khán đài đột nhiên ho khan một trận.
Âm thanh của cô được microphone khuếch đại, đột nhiên ho một trận, hộc hộc một tiếng thật lớn vang lên, làm tất cả giáo viên học sinh dưới đài đều giật nảy mình.
Ở trước mặt tất cả mọi người, đột nhiên xuất hiện sự cố như vậy, mặc dù Kiều Điềm từ trước đến nay thanh đạm bình tĩnh, vừa rồi ho khù khụ một trận nên giờ phút này trên mặt cũng có chút xấu hổ.
Nhưng thật nhanh chóng, cô lại cười nói: "Nói đến vấn đề sức khỏe, mình chính là ví dụ của việc học hành quá độ gây ra mệt nhọc, đối với thân thể không tốt đâu, cái này các cậu không cần học mình."
Thẩm Dục thầm nghĩ: Chẳng lẽ không phải do cậu ăn kẹo quá nhiều sao?
Cô gái mỉm cười, giọng nói kia phảng phất như mang theo mê hoặc, mặc dù có chút sai lầm nhỏ cũng bị cô che giấu không còn một chút, mọi người chỉ có thể cười một tiếng tỏ vẻ hiểu ý.
Kiều Điềm sau một lần lộ mặt ở lễ khai giảng như vậy, tuy rằng thời gian không dài nhưng thanh danh mỹ nữ học bá của Nhất Trung rất mau chóng truyền khắp trường học. Tan học xong dắt xe đạp từ trong đi ra ngoài, một đám bạn học nhìn cô chằm chằm, có người lớn mật còn lại đây dò hỏi cô có phải Kiều Điềm hay không?
Từ trường học về đến nhà, Kiều Điềm liền ho vài lần nữa, tuy rằng bạn bè nhiệt tình cũng đã đưa cô đến phòng y tế uống siro giảm ho, Kiều Điềm một hai tiếng cảm ơn, trong lòng nghĩ, không thể để người trong nhà biết chuyện được.
Phía sau có xe đạp chạy lại, Kiều Điềm nhìn anh trai nhanh nhẹn đạp đến trước mặt mình, chân dài chống xuống phanh lại.
"Tan học à?" Kiều Chinh hỏi.
Kiều Điềm gật gật đầu, ánh mắt dừng trên giày anh, "Lát nữa mẹ lại mắng anh đem đôi giày mẹ thật vất vả mua được làm hỏng cho mà xem."
Anh trai cô thích chơi bóng, thường xuyên mài hỏng đế giày, bị mẹ mắng không ít lần.
Kiều Chinh cười cười, xuống xe, đem chân chống gạt xuống, khóa cổ xe lại, một bên còn nói: "Không sao đâu, chờ một thời gian nữa anh có tiền, tự mình mua một đôi giống y như vậy."
Kiều Điềm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh, "Đến lúc đó mẹ đã đánh chết anh rồi còn đâu."
"Không sao, em giúp anh cản lại." Kiều Chinh nhìn cô đem tay đặt trước miệng, nhịn không được ho nhẹ một cái, anh vội la lên: "Làm sao vậy? Lại phát bệnh rồi á?"
Kiều Điềm lắc đầu, "Không có việc gì, không đáng ngại, về nhà uống thuốc là ổn rồi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ ho đến đỏ lên, Kiều Chinh không đành lòng, duỗi tay ra sau lưng em gái nhẹ nhàng vỗ, "Sao lại ho nữa vậy, mới mấy ngày trước không phải còn khỏe mạnh sao?"
"Em ăn kẹo sữa thỏ trắng......"
"............" Kiều Chinh lạnh mặt nhìn cô, "Còn gì nữa?"
"Còn ăn bánh tart trứng của ba nướng......" Giọng Kiều Điềm ngày càng nhỏ xuống, nghe xong Kiều Chinh hận không thể vung tay lên đánh con nhóc này.
"Bảo sao bánh tart trứng thiếu một cái, mẹ còn nói anh ăn, anh đã nghi là con nhóc em ăn rồi, thế mà còn giả vờ mình vô tội như con thỏ nhỏ, hại anh mày bị mẹ đánh!"
Kiều Điềm vội cầm lấy cặp sách trốn tránh, "Em biết sai rồi, biết sai rồi mà, tại em thèm quá thôi, nên định nếm thử, nếm thử......"
Kiều Chinh buông tay xuống, hận sắt không thành thép, "Em nói xem, sao cái miệng em mà cũng không tự quản được vậy."
"Do ba làm bánh tart trứng quá ngon chứ bộ?"
Nhìn bộ dáng mảnh mai đáng thương này của em gái, mặc dù biết là giả vờ Kiều Chinh cũng không tức giận được, "Được được được, em là nhất, anh đây hỏi cái này, ngày đầu tiên học kỳ mới, ở trường học không bị ai khi dễ chứ?"
Kiều Điềm gượng một nụ cười khó coi, "Trong đầu anh ngày nào cũng nghĩ chuyện anh trai nghĩa hiệp cứu em gái, thật mong muốn được ra tay làm anh hùng một lần lắm rồi đấy à?"
Tính tình anh cô đương nhiên cô biết rõ, cả ngày đều cho rằng em gái là cô đây lúc nào cũng bị người ta bắt nạt.
Cũng ngược ngạo là mặt cô thật có vẻ nhu nhược tùy ý cho người ta bắt nạt, mặc dù anh biết, em gái anh cũng không phải là cừu non, nếu thật sự bị khi dễ cũng sẽ không ngây ngốc ở đó chờ người ta làm càn.
Hai anh em cười đùa trở về nhà, gặp không ít hàng xóm trong tiểu khu, hai anh em từ trước đến nay chính là ánh mặt trời, là hạt dẻ cười của tiểu khu, thấy hai đứa nhóc đi tới ai cũng đều cười ha hả nói: "Điềm Điềm, Tiểu Chinh tan học về rồi đấy à."
Hai anh em lễ phép chào hỏi, sau đó lên tầng vào nhà mình.
Trong nhà, mẹ Kiều còn chưa tan làm, ba Kiều thì đang ở trong phòng thiết kế bản vẽ, nghe được tiếng mở cửa liền thoáng ngẩng đầu, "Đại Kiều, Tiểu Kiều về rồi à, chiều nay ba làm chút điểm tâm cho các con, còn đang nóng hổi Điềm Điềm mau nếm thử đi, ở bên cạnh lò nướng, hai đứa ăn trước chút đi."
Hai anh em đối với xưng hô này vốn từ sớm đã tập mãi thành quen, đáp lời, bỏ cặp sách xuống đi lấy đồ ăn.
Mới vừa tan học, bụng đã thầm thì kêu đói rồi, vội vàng đến cầm bánh quy ăn.
Chỉ thấy bên cạnh mấy cái bánh quy tím còn có ba cái bánh nướng trứng chảy, Kiều Điềm liền nhìn thẳng đến đó.
Tay mới vừa vươn tới liền bị một bàn tay khác nhanh hơn duỗi lại.
Kiều Điềm nhỏ yếu bất lực lại đáng thương, đành phải đổi tay qua hướng khác.
Ba Kiều cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế, từ thư phòng đi ra, hỏi hai đứa con vừa ăn vừa xem TV: "Hai đứa hôm nay đi học thế nào?"
"Cũng được ạ!" Kiều Điềm nói, "Lớp mới rất tốt."
Kiều Điềm người cũng như tên, cơ bản là không ai lại không thích, học giỏi, người lớn lên cũng đẹp, tính cách lại mềm mại, ai lại không thích, điều này ba Kiều có thể cam đoan.
Nhưng còn thằng con trai này......
Ba Kiều thật đau đầu nhìn anh.
Đừng chỉ nhìn thấy bộ dáng tên nhóc này có chút văn nhã, theo lời bà xã nói chính là cái loại văn nhã nhưng bại hoại, vẻ ngoài thì là cừu con, tâm địa chính như con sói xám nhỏ vậy.
Ba Kiều khẽ nâng cằm, hỏi: "Con thì sao, Đại Kiều?"
"Con ạ?" Kiều Chinh nhướng mày, "Cũng được ạ, dù sao cũng không ai khi dễ con."
Kiều ba ba: "............" Thằng nhóc con không khi dễ người ta là mừng lắm rồi.
Dù sao thì nói tóm lại, hai anh em này đi học ngày đầu tiên học kỳ mới có vẻ như cũng không tồi.
- -------------------------------------
( づ ̄3 ̄) づ╭~
Tác giả: Cuối cùng cũng viết xong ba chương rồi, hôm nay tranh thủ đăng sớm một chút cho mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT