Bạn cùng bàn mới lấy hơi thở bá đạo trực tiếp chiếm cứ chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Dục, hơn nữa tốc độ hướng tới bên chỗ này của anh, rõ ràng một giây trước vẫn là cái bàn yên ắng trống trãi, giờ đây lại nhiều thêm một cái cặp sách, mang theo vài cuốn sách vở, đặt thêm vài cái bút, còn thêm cả một bạn học nhìn anh cười khúc khích.

Lúc này cả người Thẩm Dục đều thanh tỉnh lại, nhìn cô gái nhỏ trước mắt cười với anh có đôi chút mê hoặc. Cao một mét sáu, người nhỏ bé mà trông mặt cũng như trẻ con, còn gầy như vậy, trên má không được mấy lạng thịt. Nhưng nhìn vẻ tươi cười của cô, anh cũng không hề bài xích.

"Cho cậu ăn." Bàn tay trắng nõn lại có chút thon gầy đưa lại đây, trên đó có một chiếc kẹo sữa thỏ trắng.

Thẩm Dục hiển nhiên không ngờ bạn cùng bàn mới lại tự nhiên như vậy, chẳng lẽ anh thoạt nhìn có vẻ dễ gần à? Chẳng lẽ khi cô nhảy lớp, không hỏi thăm qua thanh danh Thẩm Dục anh à?

Chàng trai thổi thổi tóc rũ trên trán mình, trên mặt nhìn bất thường lại còn mang theo vài phần khinh thường, "Một cái kẹo thỏ trắng, cậu đùa tôi à?"

"Vậy thì hai cái nha?" Kiều Điềm nói, một cái tay khác lại lấy một cái kẹo thỏ trắng nữa từ cặp sách ra.

Thẩm Dục: "............"

"Thế thôi mình lại cho cậu thêm một cái nữa vậy, dù sao mình cũng có sáu cái."

"......???" anh hoài nghi học bá cùng bàn này hình như đầu óc không được tốt, anh thèm khát ăn mấy cái kẹo sữa của cô sao?

Anh đây không cần!

Nhưng anh vừa mới chuẩn bị mở miệng, trên gương mặt tròn nhỏ kia là một bộ dáng đáng thương tủi thân, đã ai khi dễ cậu đâu mà trưng ra cái mặt sắp khóc đó.

Từ trước đến nay Thẩm Dục vốn không kiên nhẫn đối phó với con gái khóc sướt mướt, làm sao chịu được vẻ mặt này.

"Cậu không ăn thì mình......" ăn một mình.

Kiều Điềm nói còn chưa xong, giây tiếp theo, một bàn tay duỗi đến cướp đi ba viên kẹo của cô.

"Ai, rồi, rồi, đưa tôi! Sợ cậu thật."

Coi như anh bố thí học sinh mới tới này đi!

Nói rồi thuận tay mở một cái kẹo bỏ vào trong miệng, ngẫm lại một chút, anh dứt khoát nhét cả ba cái vào luôn, nhai nhai nhai, một sau đã ăn xong rồi.

Kẹo ngọt dính răng, vị giác anh như đang bị xâm lược, cả người đều khó chịu. Nhưng nhìn lại vẻ mặt bạn cùng bàn đáng thương lấy lòng anh, thôi vẫn nhịn đi.

Kiều Điềm nuốt nuốt nước miếng, có chút kinh sợ tốc độ nhai kẹo của thiếu niên lưu manh này, thế này là thích ăn kẹo sữa thỏ trắng đến mức nào vậy.

Từ khi ngạc nhiên thấy anh đòi thêm hai viên kẹo, đến bây giờ một hơi ăn cả ba viên, có thể thấy được anh thích kẹo ngọt đến cỡ nào, nhìn dáng vẻ này chắc là chưa từng nếm được mỹ vị kẹo sữa thỏ trắng này chứ gì!

Kiều Điềm cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, có nên cho bạn cùng bàn này thêm một viên nữa không ta? Nhưng cô tổng cộng chỉ có sáu viên, ba mẹ từ trước đến giờ quản miệng cô nghiêm khắc lắm đấy.

Nội tâm như rối rắm hết cả thế kỷ, Kiều Điềm rốt cuộc lại lần nữa gian nan vươn tay, "Bạn học, mình cho cậu thêm một viên đấy, mình là con gái, ăn hai viên là được rồi, con trai các cậu tương đối cần được bổ sung năng lượng."

Thẩm Dục cảm giác vị ngọt còn tắc nghẹn lại chỗ yết hầu, lại thêm một cái kẹo sữa nữa á.

Lúc này anh thật sự chịu không nổi, trực tiếp xua tay, "Không ăn, cậu ăn đi!"

Kiều Điềm cảm thấy có vẻ bạn cùng bàn này ngượng ngùng. Cũng đúng, một lúc muốn ba viên kẹo, lại đưa một viên nữa, nếu có muốn ăn, cũng phải nhịn xuống đúng chứ?

Nghĩ như vậy, Kiều Điềm yên tâm thoải mái đem viên kẹo đó chậm rãi bỏ vào miệng, chỉ sợ ăn quá nhanh sẽ giống cảnh Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả.

Thẩm Dục cảm thấy mình ăn quá nhiều cái loại đồ vật ngọt ngấy này rồi, sau khi uống nửa bình nước, tính toán định ngủ một giấc để quên đi buổi sáng đầy vị ngọt này.

Nhìn tên bất lương kia đã ngủ, Kiều Điềm cũng không lo lắng anh còn muốn ăn cái gì nữa. An tâm lấy cuốn sách hôm qua mua dọc đường ra định xem qua.

Bất quá cô không thấy có người đến đây chào hỏi.

"Kiều Điềm, chào cậu, mình là Lý Kiều Kiều."

Kiều Điềm ngước mặt mỉm cười, "Chào cậu."

Cô gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn luôn làm người ta nảy lòng muốn bảo hộ, mặc dù bản thân mình cũng là con gái thì cũng sẽ có loại xúc động này.

Lý Kiều Kiều tỏ vẻ kích động, "Chuyện đó, mình muốn hỏi cậu, cậu thật sự ở nhà tự học rồi nhảy lớp sao? Còn nữa còn nữa, cậu thi vật lý nghe nói đạt hạng ba cả nước hả?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ phấn khích của cô gái, Kiều Điềm không nghĩ tới mị lực của mình đã lớn đến thế.

Cô cười gật đầu, "Là hạng ba cả nước, nhưng mà cũng hên xui thôi."

"Hên xui?"

"À thì, một giáo viên của mình cho mình ôn tập một cái đề, mà đề đó có rất nhiều phần giống với đề thi, thế nên mới miễn cưỡng cầm được cái giải ba, ha ha, không đáng nói, không đáng nói."

"............" Cỡ này mà còn không đáng nhắc đến hả?

"Vậy cậu nhảy lớp......"

"Mình một nửa tự học, một nửa thì do mời gia sư, gia sư đặc biệt rất nghiêm khắc, cho nên có khả năng nhờ đó mà thành tích tốt lên như vậy!"

Kiều Điềm khiêm tốn cũng không làm đánh mất sự sùng bái này, như thể là một ánh mắt đang nhìn thần tượng, Kiều Điềm cảm giác trên đầu mình phảng phất thêm vài vòng hào quang, ngay lập tức sẽ thăng thành tiên.

Lý Kiều Kiều còn đang si mê, thân là anh em tốt của Thẩm Dục, Liêu Bằng cùng Đại Mao từ WC trở về, cũng vội vàng tiến lên góp nhiệt.

"Học sinh mới, cậu tên Kiều Điềm đúng không?"

Nhìn hai bạn học một đen một trắng mang hai cái đầu đinh, Kiều Điềm lại mỉm cười, "Mình là Kiều Điềm, các cậu...... xưng hô như thế nào?"

"Mình là Liêu Bằng, gọi mình Đại Bằng là được." Người đen đen nói.

Chuồng lớn* hả?

*Bằng 棚 còn có nghĩa là cái chuồng

Vậy trong nhà cậu ấy bán rau nuôi động vật này nọ sao? Bảo sao cậu ấy da ngăm như vậy.

"Mình tên Mao Kiến Lâm, cậu gọi mình Đại Mao là được." Người trắng trắng nói.

Sao không phải là Vương Kiện Lâm* nhỉ?

*Tỷ phú người Trung Quốc

Dù sao thì hai bạn học này thật sự vô cùng thú vị, một đen một trắng, Hắc Bạch Vô Thường, hơn nữa tên gọi đặc sắc như vậy, ấn tượng của Kiều Điềm từ cái nhìn đầu tiên thật vô cùng sâu sắc.

Nhìn các bạn học thú vị như vậy, cô nghĩ lớp học mới này hẳn là sẽ rất vui vẻ.

......

"Dục ca, lão Phật gia......"

Thẩm Dục vốn dĩ chưa ngủ được, giọng Liêu Bằng đang trong giai đoạn vỡ giọng, ồm ồm khó nghe!

Thẩm Dục không kiên nhẫn quăng cái vở về phía anh, "Cút đi, quấy rầy mình ngủ, cậu thiếu đòn nhỉ?"

Nói xong, Thẩm Dục lại càng tức giận, một miệng đầy mùi sữa bò, vị ngọt đến ớn cả người.

Liêu Bằng còn cố tình không sợ chết dựa lại đây, "Dục ca đừng động thủ, đêm nay mời cậu ăn gà được không nào?"

Thẩm Dục thả sách vở trong tay xuống, "Có chuyện thì nói, không có việc gì cút đi!"

Liêu Bằng vừa nghe liền biết anh xem như nguôi giận, cười lại gần, tay còn đưa đến trên cổ Thẩm Dục, mới vừa chạm vào đã bị Thẩm Dục đánh một cái, uy hiếp nói: "Muốn động tay động chân à?"

Liêu Bằng nào dám nói ừ, cái tên gia hỏa này mỗi lần cùng anh và Đại Mao tỉ thí, đều là hai người bọn họ ngã xuống xin tha, ngu gì lại ra ứng chiến.

"Dục ca, mình không có ý gì khác, chỉ hỏi cậu một chút, thấy bạn học mới thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

Liêu Bằng đưa mắt nhìn Kiều Điềm bị Lý Kiều Kiều kéo đi rót nước, anh uốn éo mông trực tiếp ngồi xuống, mí mắt chớp chớp, "Dục ca, thấy học sinh mới này thế nào, có phải nhìn giống thần tiên muội muội không?"

Lúc trước anh nói chuyện, Dục ca vạn lần cũng không tin, mới vừa rồi anh cùng Đại Mao quay trở về liền phát hiện, không khí giữa Dục ca với bạn học mới hình như cũng khá tốt, ánh mắt tuy rằng không giao lưu, nhưng nhìn mỗi cái ót thôi cũng đều có thể cảm giác được Dục ca không bài xích bạn học này.

(Kiều Điềm khẳng định lại một chút: Rõ ràng là rất bài xích mình đấy không phải sao? Cậu còn trẻ tuổi mà sao mắt lại mù sớm thế?)

Thẩm Dục vứt cho anh một cái nhìn xem thường, lại đá chân một cái, rốt cuộc cũng làm cho cái tên điên này cút đi được.

Kiều Điềm quay lại, bạn cùng bàn của cô đã an tĩnh như gà ngủ thiếp đi.

Lớp trưởng còn đang giao phó phân chia sách giáo khoa, cô lại dứt khoát tiếp tục đọc sách.

Trình độ viết văn của cô từ trước đến nay không tốt lắm, lại thích xem sách ngoài chuyên ngành này, Tôn nữ sĩ nói, xem thể loại sách này cũng rất hữu dụng, có thể kích thích năng lực học tập của đại não.

Mỗi một lát lật sách đều phát ra tiếng trang giấy soàn soạt, giữa khung cảnh ồn ào nơi đây giống như đá rơi vào trong biển rộng mênh mông, nhưng Thẩm Dục bên cạnh nằm bò ra bàn ngủ lại nghe rõ ràng, ngay cả tiếng đối phương hít thở nhẹ nhàng, dường như như cũng có thể quấy nhiễu đến anh.

Chàng trai từ hai cánh tay đang khoanh lại ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy học sinh mới đang cúi đầu cười.

Vẻ mặt cô thuần khiết, trên mặt không có nửa dấu vết trang điểm, lông mày cũng không chỉnh sửa qua, nhưng trong mắt Thẩm Dục thế này lại là vẻ mặt đẹp nhất.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, vừa vặn rơi xuống trên mặt cô, tựa như vây quanh một tầng kính ở trên người cô, sườn mặt nhu hòa mỹ lệ, trong ngơ ngẩn Thẩm Dục liền nhịn không được mà nhìn lâu thêm một chút.

Học sinh ban nghệ thuật, không phải học mỹ thuật thì là học âm nhạc, đặc biệt là học âm nhạc, đại đa số đều chú trọng mặt mũi, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu học tập cách trang điểm, mặc dù quy định của trường học ghi trong văn bản rõ ràng là học sinh không thể trang điểm, vẫn có không ít học sinh vụng trộm trưng diện, gọi đó là chú trọng giá trị nhan sắc.

Vốn dĩ ban đầu cũng một vài học sinh âm nhạc nghệ thuật đi học thích chăm chút bề ngoài, đến sau lại có không ít nữ sinh bắt đầu tranh nhau so nhan sắc. Bởi vậy, Kiều Điềm với khuôn mặt trong trẻo sạch sẽ này ngược lại ở trong lớp có vẻ như hơi khác biệt một chút.

Ánh mắt Thẩm Dục có chút thẳng thừng quá, Kiều Điềm cảm giác được tầm mắt quay đầu nhìn lại.

Cô nhìn sang, tuy rằng tóc mái che khuất phần lớn đôi mắt anh, nhưng vẫn là có thể từ sâu trong ánh mắt ấy nhìn ra được khát vọng của anh.

Anh ở khát vọng kiến thức!

Có vẻ ngược đời nhưng càng là học sinh cá biệt, kỳ thật lại càng để ý học thức của bản thân, chỉ là bọn họ cứ làm bộ coi thường chuyện học tập, vì vậy lại tạo thành vòng tuần hoàn chết như thế này.

Mang theo suy nghĩ mọi người đều là bạn học, Kiều Điềm hơi hơi đẩy cuốn sách qua một chút, "Cậu muốn cùng nhau xem không?"

Thẩm Dục sửng sốt, hiển nhiên không hiểu được mạch não nào của cô lại muốn anh đọc sách, anh nhìn giống như kiểu người thích xem mấy loại sách này sao? Lập tức nghiêm khắc cự tuyệt, "Không xem!"

"À." Xem ra vẫn cảm thấy học tập tri thức là chuyện mất mặt, ngượng ngùng chứ gì!

Đang nói, lớp trưởng Lâm Sở Dương đột nhiên đi đến trước mặt Kiều Điềm, gọi Kiều Điềm đến văn phòng giáo viên một chuyến, nói là có việc tìm cô.

Kiều Điềm gật đầu, để nguyên trang sách úp lên bàn, lúc này mới đi ra ngoài. Trước khi đi cô còn nhìn thoáng qua tên bạn bất lương ngồi cùng bàn, vừa rồi cô cố ý đem sách vở đặt trên bàn, nếu mình không có ở đây chắc cậu ấy sẽ trộm đọc một chút không nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play