Lạc Diêu từ Đại học Thiên Nhất trở về, liền một mực bế quan.
Cô còn đặc biệt nhờ Đặng Giai Văn giúp cô mua một ít tài liệu ôn tập.
Đặng Giai Văn lúc đầu còn tưởng rằng là mua cho con của hàng xóm cô.
Khá lắm, cư nhiên là tự mình dùng!
Quả thực khiến Đặng Giai Văn sợ tới mức không nhẹ, liên tục khuyên cô vài lần suy nghĩ hai lần rồi mới đi.
Thật ra Đặng Giai Văn cũng nói quả thật không phải không có đạo lý, dù sao cô cũng đã làm việc được ba năm, cách lớp học rất xa.
Rất nhiều kiến thức đã bị lãng quên.
Huống chi bên cô cũng chưa chấm dứt hợp đồng thành công, mặc kệ công ty cho công việc như thế nào, cô vẫn phải nhận một ít thông báo của công ty, trải nghiệm này cũng vô cùng có hạn.
So với các thí sinh khác mà nói, Lạc Diêu quả thật đã chịu thiệt rất nhiều.
Huống chi cô tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, bất quá những tri thức này rốt cuộc không phải Lạc Diêu tự mình học, cũng giống như một quyển sách không quá quen thuộc.
Ngay cả khi mở bài kiểm tra, lật sách không quen thuộc, có thể không thể tìm thấy câu trả lời tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại Học.
Bởi vì cho dù là nàng hay nguyên chủ, đi thi cử đều là nguyện vọng của bọn họ.
Nguyên chủ sau khi bị lừa ký hợp đồng, rất nhiều đêm đều rớt nước mắt khóc rống.
Một lần nữa và một lần nữa tưởng tượng nếu cô đã đi học Đại Học, kết quả sẽ hoàn toàn khác nhau.
Nếu như có thể đi học Đại Học, coi như là hoàn thành một nguyện vọng của nguyên chủ tiếc nuối đi!
Hơn nữa, cô chính là tự tin mình nhất định có thể làm được!
Cô cũng có thể đọc nhanh mười dòng, xem qua là thuộc.
Từ nhỏ, cô được gọi là thần đồng.
Không có đạo lý cô sẽ thua!
Cô không tin, cô nhất định phải đi thử một chút, chứng minh thân thể nữ nhi cũng có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi khoa cử!
Lạc Diêu một bên ôn tập kiến thức cấp 3, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh Đại Học sau này.
Một bên tích lũy kiến thức cho chương trình này, nguyên chủ dù sao cũng là một sinh viên khoa học, trí nhớ đối với những văn hóa truyền thống này cũng có rất ít liên quan.
Mà cô tuy nói là xuyên qua tới, rốt cuộc Đại Nghiệp cùng lịch sử thời không này có khác nhau, rất nhiều thứ cũng không hoàn toàn giống nhau.
Cho nên Lạc Diêu tra cứu rất nhiều kiến thức liên quan đến chương trình này, để đến lúc đó vạn nhất muốn hỏi cô, không đến mức không có lời nào để nói, có vẻ quá mức ngu dốt.
Về phần lúc không hỏi cô, Lạc Diêu cũng tính toán xong tận lực không nói chuyện.
Đóng cửa như vậy, mãi cho đến một ngày trước khi chương trình ghi hình, Lạc Diêu mới đi ra, trong lúc đó đều là gọi đồ ăn ngoài về nhà.
....
Đại Bàng một ngày đồng phong nổi lên, phù diêu thẳng tắp chín vạn dặm.
Con quái vật khổng lồ màu bạc này quả thật lợi hại hơn Đại Bàng, cư nhiên có thể vững vàng chở người!
Nhìn ra cửa sổ, đập vào mắt đều là màu xanh biếc, lam ngay cả một tia nổi cũng không có, trong trong suốt suốt.
Nhìn xuống phía dưới, những đám mây lăn, giống như chạy trên không trung, nhấc lên hàng ngàn bông hoa bạc.
Nhìn xuống là muôn ngàn sông núi của đất mẹ, với đồi núi trập trùng, đồng bằng trải dài.
Lạc Diêu nhìn thực sự ngạc nhiên.
Khi máy bay hạ cánh, hai người vội vã đến địa điểm ghi hình chương trình.
Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt quá quen thuộc kia, Lạc Diêu sửng sốt trong chớp mắt.
Dịch Trạch Ngôn cũng sửng sốt.
Rõ ràng là anh nhận ra cô.
Lạc Diêu có chút xấu hổ giải thích, "Tôi đến ghi hình chương trình."
"Lúc trước không phải là sắp xếp Bạch Thấm sao?" Ánh mắt Dịch Trạch Ngôn mang theo ý tứ thẩm vấn.
Dịch Trạch Ngôn có chút kinh ngạc, nữ sinh gặp ở trường ngày đó cư nhiên là một minh tinh nhỏ.
Anh thật không ngờ cô sẽ quấn quýt đuổi theo tới nơi này.
"Lãnh đạo công ty tạm thời nảy sinh ý định đổi tôi." Lạc Diêu cho biết là do công ty sắp xếp.
Dịch Trạch Ngôn thoáng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chỉ là trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Lạc Diêu này cư nhiên lợi dụng thân phận liền quấn quýt lấy anh, cư nhiên còn mua chuộc lãnh đạo đổi thành cô tham gia chương trình.
Nhưng có một điều anh không thể nghĩ ra.
Lần này anh chấp nhận lời mời của lão Hoàng, hoàn toàn là nảy sinh ý định tạm thời.
Ngay cả tổ tiết mục cũng không có mấy người biết anh sắp tới.
Lạc Diêu không có khả năng cùng lão Hoàng giao tiếp, hai người cũng là bắn đại bác cũng không tới.
Chẳng lẽ là công ty của anh xảy ra nội ứng?
Lạc Diêu cũng không biết những suy nghĩ kỳ diệu này trong lòng Dịch Trạch Ngôn, nếu biết thì khẳng định kêu oan.
Lạc Diêu chào hỏi nhân viên tổ tiết mục và khách mời.
Trong này ngoại trừ Dịch Trạch Ngôn, cô còn từng có giao tiếp ra, những người khác đều không biết.
"Diêu Diêu, cậu và Dịch tổng quen nhau à? Tớ thấy hai người vừa nói chuyện." Đặng Giai Văn cố ý hạ thấp thanh âm thập phần kinh ngạc hỏi.
"Từng có duyên gặp mặt, không tính là quen biết." Lạc Diêu nói thật.
"Có một chuyện tớ muốn hỏi cậu." Lạc Diêu cau mày. Đặng Giai Văn lộ vẻ nghi hoặc, "Được, cậu nói xem."
"Tớ cùng mấy tiền bối đều chào hỏi, nhưng lão Phí này là từng có qua lại với tớ sao? Tớ cảm thấy như thể ông ta đặc biệt khó chịu với tớ vậy."
Đặng Giai Văn cũng nhìn thấy, lúc Lạc Diêu đi chào hỏi, lão Phí ánh mắt cũng không cho cô một cái. Lười biếng liếc mắt nhìn cô một cái, từ trong mũi phát ra một tiếng 'Hừ'.
Muốn nói lão Phí này đối với Lạc Diêu một chút ý kiến cũng không có, vậy đánh chết Đặng Giai Văn cô cũng không tin.
"Trước kia cậu và ông ta cũng không có gì tiếp xúc nha." Đặng Giai Văn cũng nghĩ không ra, "Có lẽ cũng là bị tin đồn ảnh hưởng, đối với cậu có hiểu lầm chứ?"
"Hơn nữa lão Phí là một người kiêu ngạo, không thích một ít minh tinh trẻ tuổi." Đặng Giai Văn khoa trương, "Lần trước Đàm Uyển Nhi chết trong tay lão Phí này."
Nghe Đặng Giai Văn nói như vậy, nghi hoặc trong lòng Lạc Diêu đã được cởi bỏ hoàn toàn.
Những lão tiền bối này đều có vài phần ngạo mạn, Lạc Diêu cho rằng dựa vào những lời đồn đại về cô từ thế giới bên ngoài, tự nhiên mọi người đều không có ấn tượng tốt về cô.
Trên thực tế, lão Phí quả thật không thích nữ minh tinh họ Lạc này.
Ông cảm thấy rằng chương trình nên tập trung vào nghiên cứu và phát huy văn hóa truyền thống, thay vì làm một cái gì đó hoa mỹ.
Ông không đồng ý với cách sắp xếp một bình hoa cho mỗi tập của chương trình.
Huống chi nữ minh tinh họ Lạc này danh tiếng cũng không tốt.
Hơn nữa vừa rồi nghe thấy cô và Dịch Trạch Ngôn nói chuyện, biết được cô nhảy dù là lãnh đạo công ty tạm thời nảy sinh ý định thay thế.
Những chuyện tình xuyên thấu trong giới giải trí ông cũng có nghe qua, Lạc Diêu này dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để lên ngôi, ông trong lòng liền xem thường.
Ông cư nhiên cũng không muốn cho cô sắc mặt tốt.
Bất quá khúc nhạc nho nhỏ này, Lạc Diêu vẫn chưa để ở trong lòng.
Tất cả mọi thứ vẫn đang diễn ra từng ngày.
Cô không hoàn toàn theo nguyên tác, cũng không theo bộ người mà Đường Thiện lập ra, ngược lại không ngừng giả vờ minh bạch một chút..
Không nói đến cô, cô cũng không mở miệng, vô cùng yên tĩnh.
Nhưng đạo diễn kỳ vọng Lạc Diêu tạo ra đề tài thì nóng lòng, nhưng lại không có biện pháp gì.
Lạc Diêu chính là an an tĩnh lặng, ngẫu nhiên gật gật đầu phụ họa một chút.
Nhưng chương trình không được ghi hình bao lâu, đạo diễn cuối cùng đã tìm thấy một điều hạnh phúc.
Lạc Diêu này rốt cục bắt đầu làm yêu.
Đạo diễn vui vẻ rạng rỡ, vội vàng bảo tổ làm phim cho Lạc Diêu thêm vài cảnh quay, không thể bỏ qua một biểu tình. Hắn còn tưởng rằng Lạc Diêu này thay đổi tính tình, thì ra thật sự nghẹn đại chiêu!
....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @NinhTich1314]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT