Ngày mười sáu tháng năm, sinh nhật Kiều Tòng An, là Sở Diệc Dao đặc biệt yêu cầu làm, mời không ít khách nhân, sau khi Đại ca qua đời Sở phủ chưa từng được náo nhiệt như hôm nay. Một ngày trước bữa tiệc, công việc trong nhà lu bù lên, sáng sớm ngày mười sáu, Tần Mãn Thu tới từ sớm, không bao lâu sau Vương Gửi Đình cũng mang theo Vương Gửi Lâm đến, Sở Diệc Dao đã quen thuộc bọn họ, liền để cho bọn họ tự hành tùy ý, Sở Diệc Dao thì đứng ở đại sảnh cùng đại tẩu đón khách.

Không bao lâu khách nhân đều lục tục đến đây, Sở Diệc Dao chịu trách nhiệm tiếp đãi lớp thanh thiếu niên, Kiều Tòng An thì mang theo mấy vị phu nhân đến vườn hoa xem diễn.

"Diệc Dao, muội xem." Tần Mãn Thu chỉ vào xa xa, Sở Diệu Lạc cùng Trình Thiệu Bằng tản bộ, trong giọng nói lộ vẻ khinh thường, "Tháng sau sẽ cưới bình thê, hắn thật đúng là có số hưởng tề nhân chi phúc*."

*Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang suиɠ sướиɠ, nhiều thê thiếp.

Một bên Vương Gửi Lâm ăn trái cây, nói chen vào. "Mãn Thu tỷ, tỷ là đang châm chọc Trình đại ca."

"Tiểu tử, đệ đúng là hiểu ta, gần đây thông minh a." Tần Mãn Thu một chưởng chụp lấy trái cây trong tay hắn, Vương Gửi Lâm nói không lại nàng, lập tức hướng Nhị ca cáo trạng, "Nhị ca, huynh xem tỷ ấy không dịu dàng một chút nào, đệ muốn đi nói với nương, nàng đều là giả bộ."

Tần Mãn Thu trực tiếp cướp mâm đựng trái cây trước mặt mình uy hiếp nói. "Nếu như đệ dám đi, ta liền đem một lu rùa đen đệ nuôi đi hầm cách thủy làm canh đại bổ."

"Mãn Thu, chú ý chút." Vương Gửi Đình làm bộ trầm mặt khẽ quát, "Sao nàng có thể uy hiếp Tam đệ, còn nói muốn hầm cách thủy rùa đen của đệ ấy."

Tần Mãn Thu liền buông tay, ngẩng đầu thấy có trưởng bối đi đến, rất nhanh ngay ngắn ngồi dậy, đặt mâm đựng trái cây trên đầu gối, vẻ mặt cười khanh khách nhìn Vương Gửi Lâm. "Vậy thì lại nuôi thêm hai năm đi."

Vương Gửi Lâm vừa muốn phản bác, sau lưng truyền đến âm thanh của Trương phu nhân, "Đều ở đây a, Tử Lăng, con ở nơi này cùng mọi người vui đùa, nương đi tìm Tần đại phu nhân các nàng nói chuyện một lát."

Trở lại một chuyến, lúc này Trương Tử Lăng nồng đậm phong độ người trí thức, ngồi xuống, Vương Gửi Lâm vừa bị Tần Mãn Thu trêu trọc, tới cùng với hắn hỏi chuyện Lạc Dương, Sở Diệc Dao thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ đứng dậy đi tiền viện, Nhị cữu mẫu Dương thị vừa mang theo hai biểu tỷ đến.

"Bình Nhi, ngươi mang cữu phu nhân đến chỗ các vị phu nhân, biểu tỷ, các tỷ đi theo ta ra vườn sau ngồi đi." Sở Diệc Dao mang theo Hình Tử Thù và Hình Tử Ngữ vừa đi qua hành lang tiền viện, liền thấy Tiêu thị mang theo hai nữ nhi đi tới, vừa nhìn thấy Sở Diệc Dao, nụ cười trên mặt Tiêu thị tràn ra vài phân.

"Diệc Dao, tìm được ngươi a, Diệu Phỉ, các con theo Diệc Dao qua bên kia, người trẻ tuổi nên ở một chỗ với nhau, quen biết nhiều một chút." Sau khi rời Sở phủ Tiêu thị cũng có giao tiếp thê tử các vị quản sự quen biết Sở Hàn Lâm, nhưng từ trong đáy lòng Tiêu thị xem thường bọn họ, chớ nói chi là gả con gái cho con trai họ, cho nên lần này trở lại đây, bà ta dùng hết sức xem hôm nay có ai thích hợp.

Sở Diệc Dao đành phải bọn họ theo cùng, đến vườn sau, Tần Mãn Thu đã đi dạo ở trong vườn, trong đình chỉ còn lại Vương Gửi Lâm cùng Trương Tử Lăng thân thiệt nói chuyện về Lạc Dương.

Tỷ muội Hình Tử Ngữ chưa từng gặp qua Trương Tử Lăng, Sở Diệc Dao giới thiệu cho các nàng, tỷ muội Sở Diệu Phỉ cũng ngồi xuống theo. "Biểu tỷ, đây là Trương công tử."

"Trương công tử, thành Lạc Dương có phải là rất đẹp hay không." Sở Diệu Phỉ vừa thấy bộ dáng Trương Tử Lăng hào hoa phong nhã liền bị hấp dẫn, nghe bọn họ nói chuyện liên quan đến Lạc Dương, chen vào một cách tự nhiên, Sở Diệc Dao một bên nhìn, mấy người này, chỉ cần gặp được người ưu tú, các nàng đều không quên biểu hiện mình.

"Mỗi nơi mỗi vẻ, vẻ đẹp thành Lạc Dương và Kim Lăng không giống nhau." Trương Tử Lăng lễ phép cười trả lời Sở Diệu Phỉ, tiện đà nhìn về phía Sở Diệc Dao, "Sở tiểu thư, nghe mẹ ta nói lần trước ngươi bị thương, hôm nay thân thể đã khá hơn chưa?"

"Đa tạ Trương công tử quan tâm, đã tốt hơn nhiều." Sở Diệc Dao cũng cười, cảm thấy trong đình vô cùng chật chội bí bách, vì vậy nói với Hình Tử Thù, "Biểu tỷ, nếu không chúng ta ra đi dạo chút."

Vừa nghe Sở Diệc Dao muốn đi ra ngoài vườn, trên mặt Sở Diệu Phỉ quẹt một vẻ vui mừng, bất quá ngay một khắc sau, Vương Gửi Lâm liền gào to lên tiếng, "Ta cũng ngồi mệt mỏi, cùng nhau đi đi Tử Lăng."

Vương Gửi Lâm luôn dễ dàng quen thân, mới chỉ tán gẫu trong chốc lát như vậy liền trực tiếp kêu tên thân cận, Trương Tử Lăng cười cười gật đầu đồng ý.

"Nhị tỷ, chúng ta cũng đi dạo một chút đi." Sở Diệu Lam nhìn ra quẫn bách trên mặt tỷ tỷ, mở miệng đề nghị, lôi kéo tay tỷ tỷ đứng lên, tự nhiên đi theo phía sau Vương Gửi Lâm ra ngoài.

Trong vườn rộng rãi hơn, mọi người cũng không cần phải ngây ngốc ở một chỗ, Vương Gửi Lâm cùng Trương Tử Lăng tán gẫu suиɠ sướиɠ, hai người làm bạn vừa đi vừa nói vòng quanh ao nhỏ, Sở Diệu Phỉ ở sau lưng khẽ dậm chân, phun một tiếng, "Vương tam thiếu gia này, sao lại như vậy!"

"Nhị tỷ, tỷ thích người như Trương công tử làm vị hôn phu?" Sở Diệu Lam hỏi, lập tức mặt Sở Diệu Phỉ liền đỏ, xấu hổ mắng Sở Diệu Lam nói bậy, trong lòng lại đối với hôn sự của mình có chút ít mơ màng.

Đại tỷ gả vào Trình gia, nàng cũng muốn tìm một nhân tài ưu tú, gia thế bối cảnh đồng dạng đại tỷ phu, Trương công tử này, đầy bụng kinh luân có thể so với thương nhân chỉ biết chuyện làm ăn văn nhã hơn nhiều.

Nếu là có thể lấy hắn, vậy cũng khá tốt.

Sở Diệu Lam nhìn mặt Nhị tỷ ửng đỏ, tiến đến cạnh tai nàng nhẹ nhàng nói, "Nhị tỷ, muội có cách này..."

Sở Diệu Phỉ càng nghe càng cảm thấy xấu hổ muốn chết, trực tiếp bấm cánh tay Sở Diệu Lam một cái, "Muội đang nói bậy bạ gì a, mắc cỡ chết người!"

"Qua hôm nay tỷ không còn được thấy hắn đâu." Sở Diệu Lam ở một bên nhắc nhở.

"Muội không nên nói nữa!" Sở Diệu Phỉ bụm mặt dậm chân một cái, lập tức đi ra ngoài, khóe miệng Sở Diệu Lam cong lên cười một cái, Nhị tỷ chính là nghe lọt rồi.

...

Đối với Sở Diệc Dao mà nói đây có lẽ là oan gia ngõ hẹp, đi quanh hòn non bộ nàng còn có thể gặp được Sở Diệu Lạc, hơn nữa không có Trình Thiệu Bằng bên cạnh làm bạn, bụng bầu ba tháng đã lộ một chút, sắc mặt phụ nữ có thai thường hồng nhuận, Sở Diệu Lạc ngược lại không phải rất tốt, lộ ra chút mệt mỏi.

Hai người biết rõ lòng dạ nhau, bên cạnh đều không có người ngoài, trên mặt cũng không cần tiếp tục giả bộ, Sở Diệc Dao trực tiếp đi qua nàng ta, mới đi qua vài bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng Sở Diệu Lạc kêu gào.

Vốn là còn hảo hảo đi đường, Sở Diệu Lạc một tay đỡ bụng, một tay vịn trên núi giả, hơi cong thân thể thần sắc thống khổ, nàng ta dần dần ngồi xuống.

Không đợi Sở Diệc Dao quay đầu lại, Trình Thiệu Bằng ở bên kia núi giả vội vã chạy tới, lúc chứng kiến Sở Diệc Dao trên mặt ngẩn ra, rất nhanh chạy qua nàng đến bên cạnh Sở Diệu Lạc đỡ nàng ta dậy, "Không phải bảo nàng ở đó chờ ta sao, như thế nào tự mình đi lung tung, không thoải mái ở đâu?"

"Ta không sao, vừa rồi Diệc Dao đi vội vàng, không cẩn thận đụng một chút, chàng đỡ ta đứng lên để cho ta dựa một hồi liền không sao." Sở Diệc Dao chậm rãi xoay người nhìn Sở Diệu Lạc thần sắc khổ sở được Trình Thiệu Bằng ôm vào trong ngực, khinh thường cười một tiếng, nàng ta thật sự không làm nàng thất vọng, sợ nàng nói với Trình Thiệu Bằng gì đó, lập tức cáo trạng trước.

"Diệc Dao, vẻ mặt của muội là thế nào, đụng phải Diệu Lạc cũng không đỡ nàng, nàng đang mang thai đấy." Trình Thiệu Bằng ngẩng đầu nói với Sở Diệc Dao.

Sở Diệc Dao hừ cười một tiếng, "Sở Diệu Lạc, đừng giả bộ, sao tỷ không trực tiếp dập đầu vào núi giả nói ta đẩy tỷ đi, như vậy còn giống như thật một chút."

"Thiệu Bằng, ta không sao, đừng nói nữa." Sở Diệu Lạc trực tiếp vùi đầu vào trong ngực Trình Thiệu Bằng, thân thể khẽ phát run, so với Sở Diệc Dao hung hăng vênh váo, người trong ngực mới là người làm hắn thương tiếc.

"Diệc Dao, ta vẫn không tin người ta nói muội đuổi Mộ Viễn ra ngoài, hiện tại thấy muội đối với đường tỷ như vậy, muội quá nhẫn tâm, hoàn toàn biến thành người khác trước kia!" Vẻ mặt Trình Thiệu Bằng vô cùng đau đớn, xem ra chuyện bên ngoài đồn đãi Diệc Dao đuổi Mộ Viễn ra ngoài là sự thật.

"Xem ra Trình đại ca huynh không hiểu rõ ta lắm, huynh cứ tin tưởng, là ta đuổi Nhị ca ra ngoài, bất quá đây cũng là chuyện Sở gia chúng ta, huynh là con rể Sở nhị phu nhân, cùng Sở gia chúng ta một chút quan hệ cũng không có, cho nên những chuyện này không mượn huynh xen vào." Dứt lời Sở Diệc Dao từ từ đi đến bên cạnh bọn họ, tầm mắt rơi vào trên người Sở Diệu Lạc, khóe miệng giương cao một nụ cười giả tạo, nghiêng người nói, "Còn có, nếu ta muốn cho tỷ không dễ chịu, ta sẽ không chỉ đụng tỷ một chút, ta sẽ trực tiếp đẩy tỷ xuống ao đi, tỷ biết này gọi là gì không, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông."

Vừa dứt lời, không đợi Sở Diệu Lạc và Trình Thiệu Bằng có phản ứng gì, hồ nước sau hòn non bộ truyền đến thanh âm có vật rơi xuống nước, tiếp đó vang lên tiếng thét chói tai, "Có người rơi xuống nước!"

Sở Diệc Dao không tiếp tục để ý bọn họ bước nhanh tới, thời điểm đuổi tới liền thấy Vương Gửi Lâm và Trương Tử Lăng đồng thời nhảy xuống nước, trên mặt nước còn có hai thân ảnh vùng vẫy, một người là Hình Tử Thù, một người là Sở Diệu Phỉ.

Sở Diệu Lam trên bờ sợ hãi hô Trương công tử đi cứu tỷ tỷ, Sở Diệc Dao lại trông thấy là Vương Gửi Lâm bơi về phía tương đối gần Sở Diệu Phỉ, kéo nàng vào trong lòng bơi vào bờ.

Giờ khắc này Sở Diệu Phỉ đâu còn để ý ai cứu mình, bản năng muốn sống làm cho nàng ta bám chặt lấy Vương Gửi Lâm không buông, mà Trương Tử Lăng cũng đem Hình Tử Thù lên bờ.

Âm thanh ồn ào bên này rất nhanh kéo mấy vị phu nhân tới, Trương phu nhân chứng kiến con trai một thân ướt đẫm ôm một cô nương lên bờ cũng sợ hết hồn, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Một bên Vương Gửi Lâm thật vất vả ôm Sở Diệu Phỉ lên bờ, kết quả không đợi hắn kịp thở một hơi, Sở Diệu Phỉ mở mắt thấy rõ người cứu mình thì hét lên một tiếng đẩy hắn ra, Vương Gửi Lâm đứng không vững, lại ngã ngược xuống hồ!

Tất cả mọi người bị một màn này làm cho ngẩn người, Sở Diệu Phỉ hai tay ôm vai vẫn còn ở đó khóc, Sở Diệc Dao cho người mau chóng kéo Vương Gửi Lâm lên, Tiền má má cũng rất nhanh lấy y phục đến cho bọn họ phủ thêm.

Vương Gửi Lâm rơi xuống nước hai lần, khí lực cũng mất, ôm y phục dồn sức hắt hơi một cái, bất mãn nói với Sở Diệu Phỉ. "Uy, ta cứu ngươi, ngươi không cám ơn còn chưa tính, như thế nào trực tiếp đẩy ta xuống, ngươi thật là quá đáng!"

"Ta không cố ý, ta không cố ý." Sở Diệu Phỉ vừa nói vừa khóc, nàng vừa mở mắt phát hiện không phải là Trương công tử, tự nhiên bị hù sợ, theo bản năng liền đẩy hắn ra.

"Tốt lắm, Tiền má má, đưa đường tiểu thư cùng biểu tiểu thư đến Trân Bảo các đổi một bộ quần áo, đừng ngây ngô ở đây đợi lát nữa sẽ cảm lạnh, Gửi Lâm, Trương công tử, hai người đến chỗ buồng lò sưởi bên kia chờ một lát, ta phái người đi lấy hai bộ y phục của Nhị ca cho các ngươi thay." Sở Diệc Dao nhìn vẻ mặt phẫn uất của Vương Gửi Lâm, đột nhiên rất muốn cười, đây là lần thứ hai hắn phá hư chuyện tốt của người ta rồi!!

===============

Tác giả có lời muốn nói: tiểu bằng hữu Vương Gửi Lâm không cố ý đâu, hắn là tốt bụng mà thôi....

===============

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play