Tháng bảy tại Kim Lăng rất nóng, nóng đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng lười, sau giờ ngọ trời không một chút gió, trong hoa viên Nghiêm gia - một trong tứ đại hào môn thành Kim Lăng, bà tử giữ cửa miễn cưỡng ngồi dưới bóng cây tránh nắng, tay cầm khăn lau cái trán không ngừng chảy mồ hôi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời than thở.

Đột nhiên trong hoa viên truyền đến một tiếng thét chói tai, ngay sau đó là âm thanh chén đĩa bị ném vỡ, sau đó là âm thanh thiếu phu nhân Nghiêm gia vang lên, bà tử kia nghe không rõ, tò mò đi vài bước vào bên trong, nhìn vào cửa phòng mở toang từ xa.

Trong phòng, Sở Diệc Dao gắt gao trừng mắt nhìn hai người đang ôm chăn mền co lại trong góc giường, trên người chỉ còn lại một cái yếm, khuôn mặt thất kinh.

"Nghiêm Thành Chí! Tên súc sinh nhà ngươi! Ngươi... Ngươi làm ra loại chuyện không bằng heo chó như vậy! Sao ngươi phụ lòng ta!" Đôi môi Sở Diệc Dao run rẩy mắng bọn họ, Nghiêm Thành Chí rất nhanh mặc xong quần áo, còn cố gắng đi đến kéo tay nàng, "Diệc Dao, nàng hãy nghe ta nói, đây hết thảy đều là hiểu lầm."

Sở Diệc Dao hung hăng hất tay hắn ra, mượn lực tựa vào cạnh cửa, nàng vẻ mặt bi thương nhìn hắn, "Hiểu lầm? Nghiêm Thành Chí, ngươi nói ta đang hiểu lầm?"

Không đợi nàng nói tiếp, người trên giường kia cứ mặc cái yếm như vậy, quần ngắn vọt xuống quỳ gối trước mặt nàng, khóc cầu khẩn nàng, "Đường tỷ, đường tỷ, muội và Thành Chí là thật tâm yêu nhau, cầu xin tỷ thành toàn cho chúng ta, van cầu tỷ, đường tỷ."

Trong lòng Sở Diệc Dao buồn bực, giơ tay lên hung hăng cho nàng ta một cái tát, ánh mắt lóe lên tia ác độc nhìn hai người bọn họ, "Ta thành toàn cho các ngươi, người nào đến thành toàn cho ta, ta lại càng muốn để cho người thiên hạ xem một chút, Nghiêm gia đại thiếu gia lại cùng em vợ cẩu thả!"

Nói xong Sở Diệc Dao liền xoay người đi ra ngoài, Nghiêm Thành Chí đỡ Sở Diệu Lam vội vàng đuổi theo, bà tử kia chứng kiến thiếu phu nhân từ trong phòng chạy vọt ra, Đại thiếu gia vừa sửa sang y phục vừa chạy đuổi theo phía sau, hai người giằng co đến gần hồ nước, trong nháy mắt, thiếu phu nhân cứ như thế ngã xuống.

"A! ! !" Sở Diệu Lam ăn mặc gọn gàng chạy ra vừa lúc nhìn thấy một màn này lập tức thét lên, phá tan sự yên lặng giữa trưa, mọi người nghe động tĩnh chạy đến, nhìn thấy thiếu phu nhân rơi xuống nước, vội vàng gọi người vớt lên.

Nghiêm Thành Chí ngơ ngác nhìn tay của mình, vừa rồi, vừa rồi là hắn dùng hai tay đẩy nàng, đẩy nàng vào trong hồ.

Thời điểm Nghiêm lão phu nhân chạy tới người đã được mang về phòng, vỗ mặt liên tục Sở Diệc Dao cũng không tỉnh lại, phái người mời đại phu, Nghiêm lão phu nhân liếc nhìn cháu trai, lại nhìn Sở Diệu Lam bên cạnh hắn, cầm quải trượng hung hăng đánh lên người Nghiêm Thành Chí, "Đồ hỗn trướng này, nhìn xem cháu đã làm chuyện vô liêm sỉ gì!"

Nghiêm Thành Chí im lặng cam chịu, Nghiêm phu nhân chạy tới vội vàng đem con trai che chở sau lưng, cầu đạo, "Nương a, người muốn đánh chết Chí Nhi sao."

"Là do ngươi làm mẹ không biết dạy dỗ, nó mới không có tiền đồ như vậy!" Nghiêm lão phu nhân nặng nề gõ quải trượng một cái, trong phòng liền truyền đến tiếng nha hoàn khóc, "Lão phu nhân, không xong, thiếu phu nhân chảy máu."

Cả đám chạy vào phòng, chỉ thấy đại phu một mặt thi châm, chậu đồng bên giường tràn đầy máu loãng, Sở Diệc Dao còn đang hôn mê nằm đó, Nghiêm lão phu nhân vội vàng đi mời bà đỡ đến, qua nửa canh giờ, một cái thai lưu lớn chừng quả đấm được bọc trong tã lót ôm ra.

Nghiêm lão phu nhân vừa nhìn qua liền ngất đi, cục diện lại lần nữa hỗn loạn.

Tựa hồ bị tiếng ồn ào đánh thức, Sở Diệc Dao chậm rãi mở mắt ra, bụng dưới một hồi đau đớn, nàng vô ý thức đưa tay sờ, bụng bằng phẳng, bên tai truyền đến âm thanh của đại phu, "Thiếu phu nhân xin nén bi thương, ta đang thi châm cầm máu cho thiếu phu nhân."

Ngân châm đâm vào làm toàn thân ê ẩm không còn cảm giác gì khác, Sở Diệc Dao kinh ngạc nhìn đỉnh giường, nàng còn cần nén bi thương cái gì, đã sớm bi thương đến chết tâm rồi.

Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi non nớt, "Nương, nương."

Sở Diệc Dao nghiêng đầu nhìn, một nữ hài không đến ba tuổi, trên đầu buộc tết tóc nhỏ, mặc một thân váy nhỏ màu lam, chạy về phía nàng.

"Vi Nhi." Sở Diệc Dao đưa tay ra, Nghiêm Giai Vi nhu thuận nằm sấp ở mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Diệc Dao, đưa tay nắm nắm lòng bàn tay của nàng, nhu nhu nói, "Nương, nương không đau, Vi Nhi thổi cho nương."

"Vi Nhi ngoan, Thái Ly, mang đại tiểu thư đi nghỉ ngơi." Sở Diệc Dao không đành lòng để bé nhìn thấy bộ dáng thê thảm hiền giờ của mình, phân phó nha hoàn mang nữ nhi rời đi, Nghiêm Giai Vi nhìn nàng không thôi, lôi kéo tay của nàng làm nũng nói, "Nương, con muốn cùng nương ngủ."

"Chờ nương khỏe, nương sẽ ngủ cùng Vi Nhi, ngoan ngoãn, đi theo Thái Ly ra ngoài." Sở Diệc Dao nhìn các nàng rời đi, lại quay đầu nhìn đỉnh giường, suy nghĩ loạn thành một đoàn.

Rất nhanh lại có người bưng thuốc mới sắc đến cho nàng uống, nói đây là thuốc cầm máu, nha hoàn đỡ nàng uống xong hai chén thuốc, lại để nàng nghỉ ngơi thật tốt, trong lúc đó Nghiêm phu nhân có sang xem nàng một hồi, về phần những gì bà ấy nói, nàng không nhớ rõ, đại khái là con trai không hiểu chuyện, khiến cho nàng thành thế này.

...

Sở Diệc Dao mơ màng tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã một mảnh tối đen, bụng đau đớn không thấy đỡ, ngược lại càng lúc càng đau mãnh liệt, Sở Diệc Dao muốn mở miệng gọi người, cửa bỗng nhiên mở ra.

Một thân ảnh từ từ đi đến, đèn ở trên bàn thắp sáng lên, vẻ mặt Sở Diệu Lam e sợ đi đến bên giường cúi đầu nhìn nàng, Sở Diệc Dao bị ánh sáng chiếu khó chịu, nhắm mắt lạnh giọng nói, "Ngươi tới đây làm gì."

"Ta tới nghe di ngôn trước lúc lâm chung của đường tỷ đây." Sở Diệu Lam thản nhiên cười, bộ dáng nhát gan trước kia hoàn toàn biến mất, ngồi xuống mép giường, ánh mắt của nàng ta lộ ra hồng quang rất quỷ dị.

Trong nội tâm quýnh lên, Sở Diệc Dao cảm giác được dưới thân có một dòng nhiệt chảy xuống, như là sinh mệnh đang chảy đi vậy, trước mắt nàng càng ngày càng mơ hồ.

Sở Diệu Lam cười rất vui vẻ, nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn vài phần. "Sở Diệc Dao a Sở Diệc Dao, ngươi cả đời này sống có cái gì đặc sắc? Từ đích nữ Sở gia cao cao tại thượng biến thành thiếu phu nhân muốn dựa vào Nghiêm gia, không có tôn nghiêm sống đến hôm nay, những thứ trước đây ngươi có, về sau đều là của ta, có phải ngươi thấy rất không cam lòng hay không?" 

"Đường tỷ a đường tỷ, ngươi không cần phải gấp gáp, rất nhanh ngươi có thể gặp lại ca ca thân ái của ngươi, còn đứa cháu nhỏ kia cũng sẽ đi cùng ngươi, làm bạn với ngươi trên đường xuống hoàng tuyền, cũng không tính là tịch mịch đi." 

Âm thanh của Sở Diệu Lam truyền vào trong tai nàng càng ngày càng nhỏ, nàng muốn phản kháng nhưng lại không có một chút khí lực, giống như đang chìm vào một cái vực sâu vô hạn, chìm dần chìm dần, từng khuôn mặt mơ hồ lần lượt hiện ra trước mắt nàng, phụ mẫu, ca ca, đại tẩu, còn có Vi Nhi.......

==================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play