*Bạch Liên hoa: hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

"Trung thúc, Diệc Dao trẻ người non dạ, lúc trước nói lời không nên nói, chọc Trung thúc cùng các vị quản sự thúc thúc thương tâm, ngài cùng cha quen biết nhiều năm, ngày thường đối với cháu cùng các ca ca đều coi như con của mình, đại ca rời đi trong lòng ngài khổ không kém phần chúng cháu, là Diệc Dao lúc trước không hiểu chuyện, nói nhiều lời chọc ngài khổ sở như vậy, Diệc Dao ở chỗ này chịu tội với ngài!" Sở Trung vừa nghe dứt lời liền chứng kiến Sở Diệc Dao đi tới trước mặt ông trực tiếp quỳ xuống.

"Đại tiểu thư, tuyệt đối không được!" Sở Trung vội vàng đỡ nàng lên, Sở Diệc Dao không chịu, lôi kéo ông ủy khuất nói, "Trung thúc không chịu tha thứ cho Diệc Dao, không chịu cùng Diệc Dao trở về, Diệc Dao không đứng dậy."

"Đại tiểu thư." Sở Trung bất đắc dĩ hô một tiếng, "Ngài hà tất phải làm đây."

"Trung thúc, Sở gia bây giờ không còn yên ổn như lúc ngài rời đi, Nhị ca và cháu không thể nhúng tay vào chuyện cửa hàng, Ứng Trúc tuổi còn nhỏ, các quản sự cậy già lên mặt không nói, bí mật độc chiếm không ít chỗ tốt cũng không rõ ràng lắm, nếu ngài không trở lại, cái nhà này chỉ sợ là không chống đỡ được đến lúc Ứng Trúc trưởng thành." Sở Diệc Dao khó chịu nói, nước mắt không ngừng rớt xuống, vừa nghĩ tới kết cục kiếp trước, trong lòng nàng vạn phần hối hận, vạn phần đau lòng.

Sở Trung thở dài một hơi, có một số việc, hỏi thăm một chút sẽ biết liền, chỉ là lúc trước ông đã hạ quyết tâm không trở về nữa, cho nên mới tình nguyện mở một con mắt nhắm một con mắt không quản.

Tuyệt đối không nghĩ tới chính là, đại tiểu thư sẽ đích thân đến cầu xin ông, lúc trước thời điểm đại thiếu gia gặp chuyện không may, đại tiểu thư vừa khóc vừa nháo, trách mình không đi cùng.

"Đại tiểu thư, ngài trước đứng lên." Sở Diệc Dao thấy ông nhả ra, đỡ tay Bảo Sênh đứng lên, lau nước mắt đi theo ông vào nhà, trong nhà bày đầy thuyền gỗ lớn nhỏ, có cái đã mài bóng loáng phủ một lớp nước sơn, tản một hương vị nhàn nhạt.

"Đại tiểu thư, ngài uống trà." Sở Trung pha một bình trà đi ra, Sở Diệc Dao không ngồi xuống, đứng ở chỗ bày các mô hình, duỗi tay sờ mép thuyền nhỏ nhắn kia, nhớ đến thương thuyền to lớn trên bến cảng đến nơi này lại có vài phần đáng yêu.

Tay nghề làm mộc của Sở Trung rất tốt, khi còn bé ở nhà nàng rất nhiều đồ chơi kể cả tiểu ngựa gỗ đều là một tay Trung thúc làm, mà số đồ này đều thực đẹp mắt, đem bán ở trong cửa hàng rất được hoan nghênh.

"Trung thúc, ngài còn làm cái này sao." Sở Diệc Dao từ trên giá tìm được một con chim gỗ nhỏ đáng yêu, giống như đúc con nàng có lúc nhỏ, về sau bị Ứng Trúc cầm đi chơi, rơi hai cái liền hư.

"Cửa hàng đầu phố kia nói muốn, còn dư lại một cái như vậy." Sở Trung nhìn khuôn mặt nàng cười lúm đồng tiền, nhớ tới năm sáu năm trước lão gia phu nhân vẫn còn sống bận chuyện cửa hàng, không có người chơi cùng tiểu thư, nàng ngồi ở trong hoa viên khóc, bọn nha hoàn dụ dỗ như thế nào đều không nín, lúc ấy ông làm một cái cũng tương tự cái này cho nàng, nàng cầm trong tay nhu nhu nói cám ơn với ông, lúc này mới ngưng khóc cười rộ lên lúm đồng tiền.

Sở Diệc Dao giật mình, Trung thúc bởi vì áy náy rời đi không mang theo cái gì, bây giờ còn phải dựa vào cái này duy trì sinh kế, nhìn xem mái tóc Sở Trung tái nhợt, nàng khẽ run tay đặt khối gỗ xuống, đầu hơi rũ, "Trung thúc, đợi lát nữa ngài liền theo cháu trở về Sở gia đi, những thứ này cũng có thể cho người tới thu thập.

Trầm mặc thật lâu, Sở Diệc Dao nghe được Sở Trung thở dài một hơi, ngẩng đầu, "Đại tiểu thư, ta thật sự không thể buông xuống a." Sở Trung mang một mặt hối hận, "Nếu ngày đó ta đi cùng đại thiếu gia, sẽ không phát sinh chuyện như vậy, dù như thế nào, ít nhất cũng có thể giữ được mạng sống."

"Nếu ngày đó Trung thúc ngài cũng đi, như vậy hôm nay, Diệc Dao cũng không biết đến tìm ai hỗ trợ." Sống lại một đời, nàng cũng suy nghĩ thông suốt, Kim Lăng này còn thiếu thương thuyền gặp chuyện không may sao, trên biển gió lốc nếu có thể tránh hết, những thương gia kia cũng không dễ chết như vậy.

"Trung thúc, trước đó vài ngày cháu có mơ thấy ác mộng." Sở Diệc Dao thả tượng điêu khắc gỗ trong tay ra, "Cháu mơ thấy Ứng Trúc còn chưa lớn lên, nhị ca chẳng quan tâm tới cửa hàng, Sở gia bị nhị thúc chiếm lấy, tất cả quản sự đều không nghe lời của chúng ta, về sau, nhị ca mất tích, đại tẩu cùng Ứng Trúc bị đuổi ra khỏi Sở phủ, những người kia trước mặt cháu xông vào Sở gia, đánh đổ bài vị của cha và nương, đem Sở gia cướp sạch."

Sở Trung vừa nghe nàng nói, đáy mắt hiện tia kinh ngạc, rơi vào trầm tư, trong phòng yên lặng một mảnh, Sở Diệc Dao không tiếp tục nói nữa, nàng có thể tỏ ra thành thục trưởng thành nhưng lại không thể thể hiện quá nhiều, vượt quá một hài tử mười mấy tuổi nên có sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.

...

Buổi chiều xe ngựa mới trở về Sở phủ, vừa vào cửa liền chạm mặt nhị thúc đang vội vàng ra ngoài, Sở Diệc Dao ngọt ngào chào hỏi, Sở Hàn Lâm tựa hồ không có dự liệu được nàng trở lại nhanh như vậy, vẻ mặt ngẩn ra, hướng phía sau của nàng nhếch lên, lập tức cười nói, "Là Diệc Dao a."

"Nhị thúc vội vàng muốn đi đâu vậy."

"Hàng vừa về bến cảng, nhị thúc đi xem một chút, nhị thẩm ngươi vừa mới nhắc tới ngươi, các nàng mới đến, đối với Kim Lăng còn chưa quen thuộc, còn muốn ngươi mang mẹ con nàng ra cửa nhiều một chút." Sở Hàn Lâm đi qua sờ sờ đầu của nàng vòng ra cửa chính.

Sở Diệc Dao trở lại Di Phong viện, bất quá ngắn ngủi nửa ngày, Khổng Tước đã hai lần cản Trân Bảo các đến tìm nàng, Sở Diệc Dao rửa sạch mặt, sai Bảo Thiềm đem đồ thuận đường mua về đưa cho đại tẩu, mới nghỉ tạm một hồi, bên ngoài liền truyền đến âm thanh Sở Diệu Lam tinh tế nhu nhu, "Nhị tỷ đã trở lại?"

Ngoài cửa xuất hiện thân ảnh Sở Diệu Lam, cô nương bảy tám tuổi còn chưa nẩy nở, sinh ra không giống nhị thẩm lắm, luôn lộ ra một cổ trời sinh nhu nhược, mặc một thân hồng phấn, nhút nhát đi đến.

Sở Diệc Dao nhíu mày nhìn trang phục nàng ta, không phải hôm qua còn nói thân thể khó chịu sao, mặc ít như thế đến đây, trở về lại bị bệnh chẳng phải sẽ thành lỗi của nàng.

"Bảo Sênh, đi tìm áo choàng thích hợp cho Diệu Lam tiểu thư." Bảo Sênh rời đi, Sở Diệu Lam đứng đối diện với nàng, hướng về phía nàng cười cười, "Nhị tỷ, muội không lạnh."

"Sở Diệu Phỉ mới là nhị tỷ của muội, Diệu Lam đường muội gọi sai rồi." Sở Diệc Dao thấy Bảo Sênh đem áo choàng tới, ra hiệu nha hoàn Sở Diệu Lam phủ thêm cho nàng, "Trong Di Phong viện lạnh, muội cứ mặc vào đi, miễn cho thân thể yếu đuối bị phong hàn nhị thẩm lại nói ta không tốt."

Sở Diệu Lam vốn muốn từ chối nghe vậy đành thôi, cuối cùng để chén trà trên bàn xuống, cái miệng nhỏ mím môi, tầm mắt ngẫu nhiên ở trong phòng đi một vòng.

"Diệc Dao tỷ, đó là cái gì?" Hồi lâu, Sở Diệu Lam đưa ngón tay hướng về phía bình phong khác lạ, quay đầu lại nhìn Sở Diệc Dao, đáy mắt mang theo một tia hiếu kỳ.

"Cái giá mà thôi, đường muội sẽ không phải cái này cũng không nhận ra?" Sở Diệc Dao hừ lạnh trong lòng một tiếng, ngoài miệng lạnh nhạt nói, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt cái ly, Sở Diệu Lam trực tiếp đi tới cái giá bên cạnh.

Người nàng ta thấp không với tới các ngăn bên trên, hết sức tò mò nói với Sở Diệc Dao, "Diệc Dao tỷ tỷ, nơi này bày cái gì, có thể cho muội nhìn một chút không?"

Sở Diệc Dao nhìn theo tầm mắt của nàng ta, quả nhiên dù có thay đổi chỗ để trên cao cũng không lọt qua mắt nàng ta, đó chính là cái hộp đựng viên đá phỉ thúy lớn, màu sắc cái hộp trên kệ cũng rất đỗi tầm thường lại bị nàng ta liếc nhanh chọn trúng.

"Không có gì, vật nhỏ không đáng giá tiền thôi." Sở Diệc Dao khoát khoát tay, bàn tay Sở Diệu Lam dưới tay áo lặng lẽ nắm chặt vài phần, trên mặt vài phần trắng bệch hiện ra một nụ cười vô hại, có chút ủy khuất nói, "Muội chỉ là muốn xem một chút, không phải đòi hỏi Diệc Dao tỷ."

Chính vẻ mặt vô hại này luôn biến Sở Diệc Dao thành tội nhân, chỉ cần hơi nói hai ba câu nặng lời nàng chính là tội đáng chết vạn lần, Sở Diệc Dao ngồi ở đó không cử động, nàng không mở miệng, Bảo Sênh bên cạnh càng không tự tiện lấy cái hộp cho nàng ta xem, Sở Diệu Lam da mặt dày cũng không thể tự mình động thủ.

"Đường muội đứng như vậy không mệt sao?" Thật lâu, Sở Diệc Dao uống xong chén trà thứ hai, hảo tâm mở miệng, "Nếu không ta phái người kêu nhị thẩm tới đón muội, Di Phong viện cách bên kia cũng không gần chút nào."

Lúc này, Sở Diệu Lam khóc không ra nước mắt, không hỏi được trên kệ là gì, nàng ta quả thực chân đứng lâu có chút mỏi nhừ, Sở Diệc Dao thấy vậy, cũng không còn đợi nàng ta nói gì, trực tiếp phân phó Khổng Tước đi Trân Bảo các thông báo, đứng lên kéo Sở Diệu Lam đến ghế ngồi.

Không bao lâu Sở Diệu Phỉ được Tiêu thị sai đến đón muội muội, nàng tỏ rõ khó chịu rất nhiều, thời điểm gặp mặt Sở Diệc Dao ở Huy Châu cũng không có nhiều cảm tình, huống chi ở chỗ này.

Sở Diệc Dao hôm nay nhớ lại, đại đường tỷ ngược lại có vẻ khả ái hơn, kiếp trước những ngày cùng sống ở Sở phủ, nàng tùy hứng, Sở Diệu Phỉ cũng tùy hứng, hai người cơ hồ đến trông thấy nhau cũng không vừa mắt.

"Nhị tỷ, tỷ đến rồi." Sở Diệu Lam nhìn thấy Sở Diệu Phỉ phảng phất một chút tức giận, gương mặt Sở Diệu Phỉ cùng Tiêu thị rất giống nhau, cái bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến cũng rất giống, "Ai bảo muội chạy tới đây, muốn uống thuốc cũng tìm không thấy muội."

"Muội tới nơi này xem Diệc Dao tỷ một chút, muội nghĩ nàng ở nhà một mình nhất định sẽ nhàm chán, muội cũng có được hai tỷ chơi cùng đâu." Sở Diệu Lam bỏ qua ủy khuất vừa rồi nói vô cùng tri kỷ, một tay lôi kéo Sở Diệu Phỉ, mười phần biểu đạt đối với Sở Diệc Dao ân cần thăm hỏi.

Cơ hồ là đồng thời vang lên một tiếng hừ lạnh, bất quá Sở Diệc Dao hừ lạnh ở trong lòng, Sở Diệu Phỉ hừ lên tiếng, cúi đầu nhìn Sở Diệu Lam, "Tỷ thấy nàng mới không cần chúng ta tới chỗ này, đi." Nói xong lôi kéo Sở Diệu Lam đi tới cửa.

"Bảo Sênh, tiễn các đường tiểu thư ra ngoài, đi đường cẩn thận." Sở Diệc Dao đứng dậy, theo các nàng đi đến cửa, nhìn xem các nàng vòng qua hành lang gấp khúc biến mất tại nơi khúc quanh, nụ cười trên mặt nhạt xuống.

Trời chiều ánh chiều tà rải xuống hành lang, mang theo màu vàng óng ánh, miễn cưỡng chiếu rọi, vài tiếng chim kêu to đầu xuân, Sở Diệc Dao đứng ở hành lang một hồi, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

Bảo Thiềm đưa xong đồ đã trở lại, Sở Diệc Dao lại cho nàng đến Ngô Đồng viện của nhị ca một chuyến, trong dự liệu, nhị ca không ở nhà, Sở Diệc Dao đi vào trong thư phòng, cầm bút nhìn giấy viết thư một hồi, chấm mực bắt đầu viết.

Không tốn nhiều công phu, nàng đem thư đưa cho Bảo Thiềm, "Đến Tần gia đưa cho Tần tiểu thư."

Nhị ca xưa nay cùng Vương nhị thiếu gia quan hệ không tồi, nàng mới không tin chuyện Xuân Mãn lâu không có Vương Gửi Đình ở giữa chu toàn, nếu nàng đã không tiện ra mặt, cũng chỉ còn cách nhờ Tần tỷ tỷ hỗ trợ.

===============

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play