Tiểu Thỏ Tinh Có Một Ý Tưởng Lớn MậtTác giả: Hạt Ảnh Thiên Thanh
Edit: Sặc Fructose
____________
Phiên ngoại: Gà Rừng TinhGà Rừng Tinh là một con gà đẹp đẽ nhưng ngớ ngẩn. Nếu không phải trên đường đi hắn chỉ chọn lúc thời tiết đẹp mới đi, thì cũng không đến nỗi đi nhiều năm như vậy mới đến. Bây giờ mặt của Xà Tinh cũng không thấy thì chưa nói, còn phải phí công chạy về nhà...
Nhớ đến một đường đi vất vả, Gà Rừng Tinh liền muốn ăn vạ ở núi của Đại Xà Tinh không chịu đi: Này tiểu huynh đệ, ngọn núi này bây giờ thuộc về ai rồi?
Yêu quái nọ còn chưa có bản lĩnh hóa hình người, hai cái móng vuốt chắp lại chỉ chỉ trên núi, nói: "Tất nhiên là con nối dõi của Xà Đại Vương quá cố rồi."
Gà Rừng Tinh cảm thấy kì quái: "Thì ra Đại Xà Tinh còn có lưu lại huyết mạch?"
"Đương nhiên rồi, Xà Đại Vương của bọn ta vừa đi, không ít yêu quái muốn chiếm lấy bảo điện của Đại Vương, lại không ngờ tiểu vương tử đã sớm canh giữ trong điện, cái đuôi vung lên, liền vứt hết bọn yêu quái có mưu đồ gây rối ra khỏi núi..."
Tiểu vương tử....
Gà Rừng Tinh dừng một lát, lại hỏi: "Nhưng từ trước tới giờ chưa nghe nói Đại Xà Tinh có con nối dõi nha?"
Tiểu yêu quái cào cào cái ót, cũng không rõ: ".... Có lẽ là Đại Vương của bọn ta dự đoán được có chuyến này, nên chưa báo cho chúng ta biết trước, như vậy có thể khiến bọn chúng trở tay không kịp?"
Gà Rừng Tinh thấy nó cũng không rõ nội tình, tâm tư xoay chuyển, nghĩ nếu tiểu vương tử này là con của Đại Xà Tinh, chắc là tướng mạo cũng sẽ anh tuấn, tu vi bất phàm, hơn nữa tuổi cũng còn nhỏ, dù cho có hai cái..... thì một mình hắn ứng phó cũng không đến nỗi nào đâu.... Hắn cười phong tao, nói: "Đến cũng đến rồi, ta muốn bái kiến đại vương của các người."
Con Gà Rừng Tinh này từ khi biết hóa hình vẫn luôn muốn càng lúc càng đẹp hơn, cách mười ngày nửa tháng lại biến ảo ngoại hình chỉnh lại một lần. Hiện giờ khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ lại tinh xảo, mỗi một ánh mắt nụ cười đều làm cho người ta cảm thấy lẳng lơ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy là cố tình khiêu khích, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy cả tâm hồn, nhưng vẫn phải chịu đựng ra vẻ đạo mạo đối với hắn.
Đối phương dĩ nhiên đã bị nụ cười của hắn chọc đến rồi, xung phong nhận việc: "Ta biết đường, để ta dẫn ngươi đi!"
"Như thế thì làm phiền tiểu huynh đệ vậy."
Hai yêu quái đi lên núi, đi tầm nửa ngày cuối cùng dừng lại ở một sơn động.
Trước giờ Gà Rừng Tinh cứ nghe yêu quái này nói bảo điện bảo điện, còn tưởng rằng chỗ ở của Đại Xà Tinh xa hoa lắm, cho đến khi đi thẳng vào trong động, đập vào trong mắt ngoại trừ một vài bàn ghế đá thì chả còn vật gì khác, ngay cả tiểu yêu bưng trà rót nước cũng không có.
Yêu quái mấy người ngây thơ chưa trải việc đời đến đâu mới cho rằng nơi này là bảo điện vậy......
Đang âm thầm ghét bỏ, tiểu yêu quái cúi đầu bẩm báo: "Đại vương, Gà Rừng đã đến rồi."
Không phản ứng.
Chờ mãi không thấy có tiếng động gì, tiểu yêu quái bèn mang Gà Rừng Tinh ra ngoài.
"Tân Đại Vương của bọn ta thích ngủ, chờ một chút nữa ta lại mang ngươi tới."
Gà Rừng Tinh tỏ vẻ không ngại, cảm ơn nó, nói: "Phong cảnh nơi này rất là tú lệ, ngươi cứ bận việc của mình đi, ta tản bộ một mình, chờ đến giờ rồi lại đến tìm ngươi."
Hắn nói xong lại cười, tiểu yêu quái bị hắn cười đến tim đập bịch bịch bịch muốn xỉu, lập tức che ngực lại chạy đi mất.
Chờ yêu quái kia đi xa, hắn mới thu lại nụ cười, nhìn trái nhìn phải, như ăn trộm mà trở vào sơn động.
Một vài tia nắng chiếu vào cửa động, toàn bộ sơn động chắc là lâu rồi không được quét dọn, trông rất bừa bộn bẩn thỉu. Gà Rừng Tinh thu lại phép hóa hình, nhẹ vỗ hai cánh bay vào sâu trong hang của Đại Xà Tinh.
Bên trong có vẻ sạch sẽ hơn một chút, Gà Rừng Tinh xem qua mọi nơi, tầm mắt nhìn xuống một bảo tọa bằng ngọc thạch, trên đó có một con rắn nhỏ trong suốt như pha lê.
Nói nó là rắn, vẫn hơi khuếch đại chiều dài của nó quá -- Con rắn kia chỉ to tầm hai ngón tay của Gà Rừng Tinh sau khi hóa hình người, tinh tế, vô cùng xinh đẹp.
Đối phương có vẻ ngủ rất sâu, thân hình lả lướt nhấp nhô lên xuống, quả thực như một khối ngọc thành tinh.
Gà Rừng Tinh bay qua chỗ nó, đậu trên bảo tọa.
Nhìn gần, nhóc này càng thêm không giống rắn......
Gà Rừng Tinh nhịn không được lấy móng vuốt của mình khảy khảy nó.
Con rắn nhỏ bị khảy tỉnh, đôi mắt xanh biếc trừng đến tròn xoe, so với phỉ thúy còn sáng hơn: "Ngươi là ai?"
Gà Rừng Tinh thấy mình dọa đến người ta, biến ra hình người, cầm con rắn vào lòng bàn tay nhẹ nhàng thổi thổi: "Ngươi chính là con của Đại Xà Tinh kia sao?"
Con rắn nhỏ bò cuộn cuộn một vòng trong lòng bàn tay hắn, gật gật đầu.
Gà Rừng Tinh yên lặng nhìn hắn một lát, nói: "Ngươi nhìn không giống rắn, giống con sâu hơn."
"......"
Cả buổi sau, Gà Rừng Tinh nghe đối phương thở ra một câu: "Ta là Tằm Vô Sắc, không phải sâu gì cả."
"Tằm không phải là con sâu sao?" Gà Rừng Tinh tiến lên ngửi ngửi, hương vị đối phương rất sạch sẽ, còn có một mùi hương mê người không rõ như mùi quả dại hắn thường ăn.
"Ngươi là chim tinh sao?"
Gà Rừng Tinh muốn đưa lưỡi liếm hắn, lại nhịn xuống, đáp: "Ta là Gà Rừng Tinh."
"À." Tằm Tinh trong tay hắn giật giật, "Ngươi chảy nước miếng kìa, muốn ăn ta?"
Làm một con Gà Rừng Tinh tinh tế, từ khi hắn sinh ra cũng chỉ ăn quả dại, thậm chí khi mổ đất cũng phải mổ ra kim sa thượng đẳng...... Chuyện đáng sợ như ăn sâu, hắn sẽ làm sao?
Đổi lại là trước đây, chắc chắn hắn sẽ dùng lời lẽ chính đáng mà từ chối, nhưng hôm nay hắn dao động.
"Có hơi muốn."
Tằm Tinh trong tay hắn lại giật giật, nói: "Ngươi liếm trước một ngụm xem có thích ăn hay không, lỡ như không hợp khẩu vị của ngươi thì sao?"
Gà Rừng Tinh ngẫm lại thấy có lý, hơn nữa hắn vốn dĩ cũng muốn liếm nó.
Vì thế hắn thè đầu lưỡi, thử liếm một miếng nhỏ trên người Tằm Tinh: "Ưm... lạnh lạnh, tê..."
Gà Rừng Tinh nói một nửa liền dừng lại, hắn phát hiện tay chân của mình không động đậy được!
"Tê tê, đúng không nha?" -Tằm Tinh vẫy vẫy cái đuôi vỗ vào lòng bàn tay của Gà Rừng Tinh, biến thành một mỹ thiếu niên trần truồng xuất hiện trước mặt Gà Rừng Tinh.
Đôi mắt của hắn vẫn xanh biếc trong vắt, có vẻ đơn thuần xinh đẹp. Gà Rừng Tinh có hơi hoảng hốt, hỏi: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Đương nhiên là ăn ngươi nha." Mỹ thiếu niên cười tủm tỉm.
"Ăn ta?" Gà Rừng Tinh sợ hãi, "Ta ăn không được đâu.".
Đam Mỹ Sắc"Ăn được hay không, phải thử qua mới biết được." Đối phương nói, tay đặt trên ngực hắn.
Gà Rừng Tinh ăn mặc phong phanh, vạt áo vốn dĩ chỉ buộc một nửa, đối phương chỉ nhẹ nhàng phất một cái, lập tức lộ ra một khoảng ngực trắng nõn.
Hai viên trước ngực đỏ tươi xinh đẹp, mỹ thiếu niên nhíu mày, không vui lắm hỏi: "Ai hút đỏ?"
Gà Rừng Tinh lo lắng mình sẽ bị ăn, hỏi gì đáp đó: "Ta tự mình làm cho đỏ."
"Tự mình làm?"
"Bình thường sẽ dùng quả đỏ để dưỡng ẩm dễ chịu, biến thành như hiện tại."
Mỹ thiếu niên hừ một tiếng, hai ngón tay kẹp lấy vân vê: "Vừa nhìn thấy đã biết ngươi là kẻ dâm dãng, quả nhiên như vậy."
Cũng không biết hắn hạ độc gì, mà cả người Gà Rừng Tinh không thể cử động, nhưng cảm giác còn đó, bị vân vê vài cái như vậy, hai viên đó lập tức trở nên cứng rắn. Phía trên cũng phát ra âm thanh thở dốc hoang mang rối loạn.
"Chỉ như vậy đã thoải mái rồi sao?"
Đối phương thu tay lại sờ xuống, ái muội vỗ vỗ nơi bụng nhỏ mềm mại của Gà Rừng Tinh.
Từ nhỏ Gà Rừng Tinh đã tràn đầy nghiên cứu với chuyện ấy, tuy chưa làm qua nhưng hiểu được khá nhiều. Thấy đối phương sờ tới sờ lui lại không chân chính hạ khẩu, nghĩ hắn nói "ăn" chính là cái loại "ăn" kia, nhất thời thả lỏng lại, mềm giọng nói: "Quan nhân......"
Mỹ thiếu niên bị hắn gọi ra phản ứng, hừ hừ nói: "Không sợ ta ăn ngươi?"
Mất zin so với mất mạng vẫn tốt hơn, Gà Rừng Tinh đáp: "Dạ sợ, dù sao cũng là lần đầu..., sợ quan nhân quá lớn quá mạnh..."
Gà Rừng Tinh trêu chọc đến không tệ, quả nhiên vừa to vừa mạnh, thiếu chút nữa khiến hắn mất luôn nửa cái mạng.
Toàn bộ eo đều có cảm giác muốn gãy đôi, làm đến sau đó Gà Rừng Tinh lẳng lơ hết nổi nữa, chỉ có thể khóc lóc xin hắn tha cho: "Không được, để dành tối làm tiếp được không?... Thật sự chịu hết nổi rồi... Lớn quá to quá..."
Loại xin tha này căn bản là lửa cháy đổ thêm dầu, cuối cùng Gà Rừng Tinh bị làm đến không giữ được hình người, trực tiếp biến về một con gà rừng te tua tơi tả.
"......"
Cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Chờ ngày hôm sau Gà Rừng Tinh tỉnh lại, nhìn đến Tằm Tinh được một bữa chịch sung sướng trần truồng nằm nghiêng trên bảo tọa, hai chân trắng như tuyết gác lên tay vịn. Thứ to lớn kia đã gục đầu, rũ xuống.
Gà Rừng Tinh nhìn đến mông đau xót, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, muốn lén trốn đi.
"Tỉnh rồi?"
Gà Rừng Tinh quay đầu nhìn lại, đối phương thay đổi tư thế ngồi trên bảo tọa, hai chân hơi mở ra, thứ kia dựng thẳng đối mặt với hắn.
"Khụ... " Gà Rừng Tinh gom lại quần áo, "Ta... ta vội ra ngoài, củ cải trong nhà quên tưới nước, phải chạy nhanh về nhà."
Tằm Tinh khẽ cười, vẫy tay với hắn: "Lại gần đây nói chuyện."
Gà Rừng Tinh nào dám, đứng đực ra đó không dám động.
"Không qua đây?"
Một câu bâng quơ lại có vẻ tức giận trấn trụ Gà Rừng Tinh, Gà Rừng Tinh suy nghĩ một chút, lại ngoan ngoãn đi qua bên hắn.
Bước đến trước mặt đối phương rồi, bị người ta ôm qua đặt hắn ngồi lên đùi, đồng thời một bàn tay cũng với vào trong vạt áo, xoa xoa ngực, đi kiếm chuyện với thứ đã bị tàn phá cả đêm qua kia.
"Bây giờ mới ngoan......"
Gà Rừng Tinh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhỏ giọng làm nũng: "Đau..."
Lại không ngờ hắn vừa nũng nịu nói xong từ này, liền cảm giác được có một cây gậy to chọt vào mông mình.
Gà Rừng Tinh mất bò mới lo làm chuồng: "Không đau, không đau."
"Không đau là được rồi." Tằm Tinh cười ra tiếng, xoay người áp người lên bảo tọa "Đây là chính ngươi nói không đau đấy nhé."
........
Như trong dự kiến, Gà Rừng Tinh lại bị làm thành một con gà rừng te tua tơi tả.
Những ngày sau đó, hai con yêu quái mỗi ngày làm bậy làm bạ trong hang động, kỹ thuật của Tằm Tinh càng ngày càng tốt, Gà Rừng Tinh cũng không đến mức không chịu nổi như trước.
Chẳng qua vẫn là không phải thật lòng tình nguyện, nên Gà Rừng Tinh bắt đầu tính toán, ngóng trông ngày nào đó thừa dịp người kia ngủ mà trộm bỏ trốn.
Cứ ngóng trông ngóng trông như thế, Gà Rừng Tinh ngóng hơn nửa năm vẫn không tìm được cơ hội, ngẫm lại trời càng ngày càng lạnh, nếu không xuất phát đường núi càng lúc càng khó đi, Gà Rừng Tinh thật sự nôn nóng.
Vì thế đêm đó Gà Rừng Tinh chịu không được nửa buổi tối đã bị chịch biến về nguyên hình.
Tằm Tinh rất tức giận: "Biến trở về cho ta!"
Gà Rừng Tinh ú ớ thút thít, tỏ vẻ bản thân sắp không xong rồi, thật sự chịu hết nổi rồi.
"Lông cổ của ngươi còn có thể xù lên, căn bản là còn sức lực! Mau biến lại cho ta!"
Sơ ý rồi...... Gà Rừng Tinh chỉ có thể ngoan ngoãn biến lại hình người cho đối phương làm.
Trong sơn động truyền ra âm thanh bạch bạch càng kịch liệt hơn nữa, Tằm Tinh vô cùng nghị lực chất vấn: "Về sau còn dám giở trò nữa không?"
Hắn một bên hỏi một bên vẫn cày cấy, càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
"Không dám, không dám! Không bao giờ nữa!" Ruộng bị cày đến nát bấy lầy lội, Gà Rừng Tinh ú ớ thút thít mà bảo đảm: "Cũng không dám nữa......"