Tiểu Thỏ Tinh Có Một Ý Tưởng Lớn Mật

Tác giả: Hạt Ảnh Thiên Thanh

Edit: Sặc Fructose

____________

Chương 1: Nuôi con

Nhưng Tiểu Thỏ Tinh không biết nuôi em bé!

Tiểu Thỏ Tinh nghĩ, không biết thì học. Nuôi bé ngàn ngày, dùng bé một đời, đây chính là đứa bé giữ tính phúc của đời mình. Dù khổ dù mệt cũng phải học được cách nuôi!

Tiểu Thỏ Tinh biến ra nguyên hình dựng thẳng hai cái lỗ tai lên, bắt đầu nghe tiếng động trong phạm vi trăm dặm xung quanh.

Nhưng mà nghe cả ngày, Tiểu Thỏ Tinh chỉ nghe được trong phạm vi trăm dặm toàn là mấy con thỏ con hở chút làm chuyện không thể miêu tả, chả nghe được tí gì về chuyện nuôi em bé...

Lòng Tiểu Thỏ Tinh vừa xao động vừa cảm thương...

Nó nghĩ nghĩ, em bé là hình người, nên xuống núi tìm các người phàm lấy kinh nghiệm mới đúng. Nó biến thành một cậu nhóc, cõng bé con xuống núi.

Chân núi có một thôn trang nhỏ, Tiểu Thỏ Tinh dùng thuật ẩn thân đi vào nhìn lén nghe trộm.

--Ồ, hóa ra nuôi em bé phải cho uống sữa.

Tiểu Thỏ Tinh nhìn nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, không có sữa phải làm sao đây?

--Ồ, còn phải kể chuyện cổ tích cho dỗ bé ngủ.

Cái này thì dễ thôi, Tiểu Thỏ Tinh ở trong thôn nghe xong hai câu chuyện, ghi nhớ chặt chẽ trong lòng.

Thỉnh được chân kinh, Tiểu Thỏ Tinh cõng em bé con đến ngọn núi kế bên, tìm Gà Rừng Tinh hỏi cách: "Làm sao mới có thể có sữa nhỉ?"

Gà Rừng Tinh bảo nó về tìm con thỏ đực giao phối, chờ khi có thai rồi tự dưng có sữa thôi.

Tiểu Thỏ Tinh giận: "Ta muốn tìm thỏ đực giao phối còn cần phải nuôi thằng nhóc này sao?"

Gà Rừng Tinh mổ mổ chải vuốt bản thân một tí để trông phong tao đẹp đẽ một tí.

Tiểu Thỏ Tinh bắt chước làm theo, trong đầu lóe lên sáng kiến, nói: "Ta đây biến ra một đôi bầu ngực cho mình, chẳng phải sẽ có sữa rồi sao?"

Gà Rừng Tinh còn muốn nói nữa, Tiểu Thỏ Tinh cảm thấy mình đã get được phương pháp chính xác để nuôi em bé, ném xuống một củ cà rốt vô cùng vui vẻ nhảy nhảy đi xuống núi.

Gà Rừng Tinh:......

Tiểu Thỏ Tinh trở về sơn động của mình, vén lông thỏ màu trắng của mình ra, đưa bé con đến gần ngực mình.

Bé con đen thùi lùi này có vẻ xấu, nhưng không khóc không quậy, theo Tiểu Thỏ Tinh ăn vài bữa cà rốt rồi, bây giờ đổi thành đầu nhũ nhỏ xinh hồng phấn, ngoan ngoãn hé miệng bú.

"Ý?"

Tiểu Thỏ Tinh nửa người toàn là mồ hôi, thiếu chút nữa không ôm nổi bé.

Bé con nghiêm túc bú một hồi lâu, không bú ra được tí gì, càng bú càng đói, càng đói bú càng hăng, càng hăng,... Tiểu Thỏ Tinh chịu không nổi nữa, nhanh chóng đổi bên cho bé bú.

"Ai, nhẹ chút coi..."

Tiểu Thỏ Tinh cau mày, chờ vú bên này cũng đau rồi, lại đổi bên. Cứ thế mà luân phiên thay đổi cho bú cả buổi trưa.

Đến buổi tối, trời đã tối sầm, Tiểu Thỏ Tinh lập tức ôm bé lên giường, kể chuyện cổ tích cho bé nghe.

"Ngày xưa, trên trời có chín mặt trời..."

Bé con dùng hết sức bình sinh đi bú sữa cả ngày trời, mà chả bú được tí gì, vừa mệt vừa đói, giờ phút này chỉ muốn ngủ.

"Bé cưng ngoan nào, chưa có kể hết đâu". Tiểu Thỏ Tinh lay tỉnh bé, tiếp tục kể: "Những mặt trời đó, nướng mọi người đến bốc khói luôn, mọi người đều nói nóng chịu hết nổi..."

Bé: "..."

Cứ như vậy nuôi hai ba ngày sau, đứa bé đáng thương nguyên bản vừa đen vừa xấu, nhưng mà lại cứng cáp ngoan ngoãn; bây giờ tuy rằng vẫn đen vẫn xấu, lại gầy bẹp đi rất nhiều, trước kia không hé răng bây giờ lại luôn gào khóc.

"Đói bụng sao, bé đáng thương của ta". Tiểu Thỏ Tinh tiếp tục sự nghiệp cho bú vĩ đại của nó.

Bé biết làm sao bây giờ, bé cũng tuyệt vọng lắm chứ... Bé chỉ có thể hữu khí vô lực mà bú sữa.

May mà đứa nhỏ này bị bỏ rơi ở nơi hoang vu dã ngoại, chịu qua gió thổi mưa xối mà không tắt thở, còn có thể để Tiểu Thỏ Tinh nhặt ôm về sơn động, ước chừng bản thân cũng là hậu đại của thần tiên tinh quái gì đó, cũng coi như là có chút pháp lực, tốt xấu gì cũng sẽ không đói chết.

Lại 2 - 3 ngày trôi qua, bé con mỗi ngày mút, mỗi ngày mút, thật đúng là mút ra được sữa từ người Tiểu Thỏ Tinh!

Sữa tươi thơm ngào ngạt, nóng hầm hập an ủi tâm linh bị thương tổn của bé con, vốn Tiểu Thỏ Tinh thấy mình chảy ra sữa cũng rất kinh dị, nhưng thấy bé con ôm mình bú ực ực ực, cũng kệ để bé uống đi.

Tới buổi tối, lại là phân đoạn kể chuyện xưa như thường lệ...

"Ngày xưa, có một người tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt trong một vỏ trứng..." Tiểu Thỏ Tinh búng trán bé, đánh thức bé, "Nghe xong mới có thể ngủ".

Bé con mếu máo, nhưng cũng khóc không ra, vẻ mặt không còn thiết sống mà nghe nó tiếp tục kể chuyện.

"Hắn cảm thấy quá tối, ngồi xổm cũng không thoải mái, liền đứng lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, vỏ trứng bị hắn làm nứt vỡ rồi..."

Hè đi đông tới, ba năm qua đi, bé con uống sữa của Tiểu Thỏ Tinh từ từ lớn lên, đã là một bé con có thể bò.

Tiểu Thỏ Tinh là một con thỏ vô cùng tiết kiệm. Mỗi năm đến thời gian chuyển mùa thu đông, lông trắng trên người nó phải rụng, nó đều nghĩ cách thu thập lông trắng, bây giờ vừa lúc làm một cái áo lông cho bé.

Nhờ sự phụ trợ của chiếc áo lông trắng như tuyết, bé con có vẻ càng đen, đen như bị hun khói luôn.

"Cho ngươi uống nhiều sữa như vậy sao không thấy trắng lên được miếng nào vậy?" Tiểu Thỏ Tinh hóa thành một thiếu niên xinh đẹp sờ sờ đầu bé con, nghĩ đến nên đặt tên: "Sau này cứ gọi ngươi là Tiểu Hắc đi".

Từ đây bé con có tên, trong sơn động cũng từ từ có nhiều tiếng Thỏ Tinh kêu gọi:

"Tiểu Hắc, tới bú sữa~"

"Tiểu Hắc, tới bú sữa~"

Tiểu Hắc yên lặng bò lên giường đá, giúp Thỏ Tinh cởi áo, bú sữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play