Edit: Cháo
Lục Đồ nằm trên giường, trợn tròn mắt trong đêm đen đến khi rạng sáng, nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, xác nhận Lục Nhất Thịnh đã về nhà rồi mới yên tâm thiếp đi. Hôm sau đúng giờ thức dậy, rửa mặt xong, phát hiện Lục tiên sinh để lại lời nhắn trên bảng trắng, nói muốn ra ngoài sớm, bảo cậu chuẩn bị bữa sáng. Lục Đồ nhảy nhót một vòng tại chỗ, bắt đầu ngày mới với tâm trạng vui vẻ.
Nướng bánh mỳ gối phết mứt quả, thêm salad rau trái cây. Làm được một nửa thì Lục tiên sinh cũng rời giường, đang lướt laptop xem email. Lục Đồ ló nửa người ra từ sau cửa kính phòng bếp, “Lục tiên sinh, có muốn thêm trứng chiên không?”
Lục Đồ chiên trứng ốp la cho vào bánh mỳ rồi cắt làm bốn phần để Lục tiên sinh dùng dĩa ăn cho tiện. Nói một cách công bằng, Lục Nhất Thịnh quả thật rất thích Lục Đồ, cậu làm việc chu đáo ân cần, ngốc đến độ khiến người ta tức cười, giống như giờ phút này đây, cậu chắp hai tay sau lưng, câu nệ đứng bên cạnh bàn, giống như một đứa trẻ làm sai bị phạt đứng vậy. Lục Nhất Thịnh bảo cậu ngồi xuống cùng ăn, cậu ngồi thì ngồi đấy nhưng chỉ dám bưng cốc kề miệng uống nước mà thôi.
“Tôi đáng sợ vậy à?”
Lục Đồ không trả lời thẳng, “Hôm qua em phạm lỗi.”
Lục Nhất Thịnh nhớ tới ngày hôm qua sắc mặt anh đích xác không tốt, một là vì Lục Đồ không nghiêm túc làm việc, hai là bởi anh thấy bực bội vì trên người dính đầy lông nhung. Anh vốn không định mất công về nhà chỉ để đổi một bộ quần áo thôi đâu.
“Hôm nay còn chạy lung tung không?”
Lục Đồ lắc đầu liên tục, “Em thôi việc rồi, chỉ ở nhà, không đi đâu cả.”
Lục Nhất Thịnh đưa dao dĩa cho Lục Đồ, “Tại sao lại làm thêm công việc nữa? Lương tháng tôi đưa không đủ dùng?”
Lần này Lục Đồ không chỉ lắc đầu mà tay cũng giơ lên vẫy, “Đương nhiên không phải!”
“Vậy tại sao?”
Lục Đồ xoắn xuýt, “Em nói thì ngài không được cười em đâu đấy.”
“Không cười.”
“Em…” Lục Đồ hạ giọng nói, “Em sợ ở nhà một mình.”
Nếu những lời này do người khác nói, Lục Nhất Thịnh khẳng định sẽ không tin, một người hơn hai mươi tuổi rồi sao có thể ngây thơ thế được? Nhưng đây là Lục Đồ, là Lục Đồ ngu ngốc sẽ ngồi ở cửa cả đêm chờ anh về, anh không thể không tin được, “Đi làm thêm là vì ở nhà buồn?”
Lục Đồ gật đầu, bất an siết chặt dao nĩa trong tay, cúi đầu trông ngoan ơi là ngoan. Lục Nhất Thịnh mềm lòng. Thực ra một tháng Lục Đồ làm việc ở đây cũng không xảy ra vấn đề gì cả. Cậu nhóc này vốn đã ngốc lắm rồi, còn ở nhà quanh quẩn cả ngày sợ rằng tự kỷ mất thôi. “Có thể tiếp tục làm ở đó, nhưng không được chểnh mảng công việc ở đây.”
Lục Đồ sững người, giống như không hiểu anh vừa nói gì.
Lục Nhất Thịnh lặp lại: “Tiếp tục làm ở đó. Chủ cửa hàng là bạn cậu, sẽ không để ý chuyện cậu vừa xin thôi việc đâu.”
Lục Đồ cảm động đến độ tai thỏ suýt bật ra, vội vàng xoa xoa đầu ép bọn chúng lại. Lục Nhất Thịnh buồn cười nhìn dáng vẻ vừa mừng vừa lo của cậu, đẩy đĩa sanwich ra, “Có thể yên tâm ăn sáng chưa?”
“Rồi ạ rồi ạ!” Lục Đồ nhét bánh vào miệng, lúng búng nói không rõ, “Em nhất định sẽ làm tốt!”
Lục Nhất Thịnh đi rồi Lục Đồ dọn dẹp các thứ xong, mười giờ ba mươi phút hớn hở như được mùa đúng giờ đến cửa hàng đồ chơi đi làm. Tô Trác đang tiễn khách, quay đầu thì thấy Lục Đồ với bảng tên nhân viên trên quần áo, kinh ngạc hỏi sao cậu tới đây được. Lục Đồ thuật lại đối thoại với Lục tiên sinh ban sáng, cuối cùng còn vui vẻ nói: “Lục tiên sinh thật tốt bụng!”
Tô Trác nhéo mặt thỏ con, “Đúng là tốt thật.”
Trần Giản Phồn và Tô Trác là thanh mai trúc mã, cũng là bạn thân nhất của Lục Đồ, là hai người duy nhất biết thân phận của cậu. Lục Đồ chăm chỉ lại có thể nói chuyện với đồ chơi, lúc trưng bày đồ hay nhập hàng mà có cậu ở đây, dù có bận thế nào cũng gửi gắm cửa hàng lại cho cậu được. Thỏ bông vốn đã đáng yêu, biến thành người rồi lại càng khiến người ta thích, da trắng nõn, hai mắt sáng ngời, cười lên là ngọt xỉu. Có cậu trong cửa hàng, việc làm ăn luôn tấp nập hơn bình thường. Chào khách đến chào khách về, một ngày vừa náo nhiệt vừa vui vẻ.
Bình thường về đến nhà cậu cũng luôn tay luôn chân, xắn tay áo vừa hát vừa làm việc. Trên thực tế ngày nào cậu cũng dọn dẹp sạch sẽ nên gần như chẳng có gì cần phải làm cả, không muốn ngồi yên cũng không được. Có lúc nghĩ thầm, nếu Lục tiên sinh về thấy cậu đang làm việc, chẳng phải sẽ tuyệt vời biết bao sao. Nhưng khoảng thời gian này Lục tiên sinh mới quen với cô Lâm, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Lục Đồ cũng không thể lau cửa sổ đến mười một giờ đêm được, đêm tối mịt mùng thấy mà hoảng.
Nhưng cơ hội luôn sẽ đến với người có chuẩn bị, tối nay Lục tiên sinh tan làm sớm cũng không đi hẹn hò, sáu giờ xe đã lái vào gara. Lục Đồ từ cửa sổ tầng hai nhìn ra, thấy chiếc Infiniti của anh còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, đến khi nghe thấy tiếng cửa nhà bị đẩy ra, cậu mới hưng phấn chạy xuống cầu thang, trong tay vẫn còn cầm giẻ lau, “Lục tiên sinh!”
Tốc độ chạy xuống của cậu khiến Lục Nhất Thịnh kinh hãi, vội hô một tiếng từ từ thôi. Anh không biết bình thường Lục Đồ vẫn hay nhảy tưng tưng trong nhà, còn ngồi lên tay vịn cầu thang trượt xuống. Lục Đồ nghe vậy thì thả chậm bước chân, giọng nói vẫn rất kích động, “Ngài đã ăn chưa?”
Mau nói chưa ăn đi! Để em thể hiện tay nghề!
Nhưng câu trả lời của Lục tiên sinh khiến cậu rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan: “Không có khẩu vị gì.”
Vậy mình có nên nấu hay không đây?
Lục tiên sinh thấy cậu vệ sinh nhà cửa đến toát cả mồ hôi, mở ngăn kéo tủ giầy lấy điều khiển ra, “Trời nóng thế sao không bật điều hòa lên?”
“Không sao ạ, tai thỏ có thể giải nhiệt.”
Lục Nhất Thịnh nghĩ có phải cậu nhóc này bị nóng đến lú lẫn rồi hay không, tự dưng lại nói đến thỏ, “Tôi đang hỏi cậu ấy.”
“Em em… em cầm tinh con thỏ!”
Lục tiên tinh cười hỏi: “Cho nên tên cậu là Lục Đồ, Đồ, Thố?”
*Đồ 途 và Thố (thỏ) 兔 đọc gần giống nhau.
“Vâng vâng vâng!” Lục Đồ nghĩ có thể đừng tiếp tục đề tài khó xử này hay không, cố gắng chuyển hướng, “Không có khẩu vị thì ăn chút đồ ngọt nhé? Trong tủ lạnh hình như có đậu xanh, ngài uống cháo đậu xanh không?”
“Anh.”
“Em? Em không đói, em ăn ở cửa hàng rồi.” Cải trắng tươi non đó.
“Ý tôi là, không cần gọi là ngài, anh là được rồi.”
Lục Đồ ‘Ồ’ một tiếng, dường như rất quen miệng hỏi: “Vậy anh có uống không?”
“Cứ nấu một ít đi.”
Lục Đồ vui cực kỳ, tung tăng đi vào phòng bếp. Khi Lục Nhất Thịnh tắm xong đi ra, cháo cũng đã nấu xong rồi, từ phòng tắm tầng hai nhìn xuống, cậu nhóc đang giơ cao bát cháo bên dưới gió điều hòa. Anh nghĩ chẳng lẽ đang thổi nguội cho cháo, trông rõ là nghiêm túc. Mắt Lục Đồ sáng lấp lánh, còn nở nụ cười ngọt ngào như trêu ghẹo người ta, “Anh chờ em chút nhé, ăn mát ngon hơn!”
Lục Nhất Thịnh dựa vào ưu thế trời sinh, đoạt lấy bát cháo dễ như trở bàn tay, “Không cần vội, cứ đặt lên bàn chờ nguội là được.”
Lục Đồ nghĩ thầm ‘Nhưng em vội á, muốn anh nhanh nhanh ăn xong rồi khen em’.
Lục Nhất Thịnh cúi người ngửi bên vai cậu một cái, “Cả người toàn mồ hôi, nhanh đi tắm đi.”
Lục Đồ lập tức ném chuyện cháo đậu xanh ra sau gáy, tự ngửi mình một cái, quả nhiên cả người đầy mùi mồ hôi, vội vàng nhanh nhẩu đi tắm. Tắm sạch sẽ thơm ngát đi ra, Lục tiên sinh không chỉ ăn xong cháo, còn rửa luôn cả bát rồi. Cậu thất vọng, “Để em rửa cho mà.”
Lục Đồ thật đúng là lạ, trên đời này thế mà lại có người thích rửa bát như vậy. Lục Nhất Thịnh nhìn vẻ mặt tiếc nuối của cậu, cười ra tiếng, chỉ bát cháo đậu xanh trên bàn, “Uống bát của mình thì có cái để rửa ngay.”
Lục Đồ muốn nói ‘Em không thích ăn cái này’, nhưng bát cháo này do chính tay Lục tiên sinh múc cho cậu, cậu không thể không ăn được. Lục tiên sinh không đi mà khoanh tay tựa vào ghế nhìn cậu uống cháo, không biết đang nghĩ cái gì. Lục Đồ uống được nửa bát, rốt cục lấy can đảm hỏi anh: “Trên mặt em dính nhọ ạ?”
Lục Nhất Thịnh không trả lời, hỏi ngược lại: “Cậu vẫn luôn như thế này sao?”
“Như thế nào ạ?”
Lục Nhất Thịnh muốn nói ‘Ngốc’, nhưng lời đến bên miệng đổi thành: “Luôn tốt với người khác như vậy.”
Tối nay Lục Đồ rất vui, nói chuyện cũng không giấu giếm gì, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Em chỉ tốt với anh thôi.”
“Vậy sao?”
Thì ra cậu không chỉ muốn làm một trợ lý gia đình. Lục Nhất Thịnh phát hiện anh cảm thấy vô cùng mất mát, anh cho rằng Lục Đồ không phải người như vậy. Nhưng rồi cậu lại bỗng nhiên lắc đầu, nói: “Không phải không phải, còn cả Trần Giản Phồn và Tô Trác nữa, em cũng đối xử rất tốt với bọn họ.”
Lục Nhất Thịnh cười lên, “Tiểu Đồ à, cậu đúng thật là…”
Anh không nói thẳng ra hết câu, nhưng Lục Đồ lại nói thay anh: “Ngốc, đúng không? Mọi người đều nói em không thông minh, em biết mà.”
Lục Nhất Thịnh ngồi thẳng dậy, “Không đúng, là đáng yêu.”
Đồ chơi luôn muốn được khen là đáng yêu nhất, vẻ mặt Lục tiên sinh còn nghiêm túc như vậy. Lục Đồ không chịu nổi nữa, đuôi lộ ra rồi, cậu sợ hết hồn, mau thu lại đi, “Không được dùng từ đáng yêu khen loạn như thế!”
“Đâu có dùng lung tung, tiểu Đồ ngốc nghếch đáng yêu.” Lục Nhất Thịnh thấy hai má cậu nhuộm màu đỏ, trong lòng nổi ý xấu tiếp tục nói, “Rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu, đáng yêu nhất thế giới —“
“A a a Lục tiên sinh!” Lục Đồ đẩy bát cháo ra, gục xuống bàn, dúi đầu vào giữa cánh tay, ngăn tai thỏ muốn bật ra, “Không được nói nữa!”
Lục Nhất Thịnh xoa xoa đầu cậu, vừa mới tắm xong tóc vẫn còn hơi ẩm, ươn ướt dính vào giữa những kẽ ngón tay.
Tai đỏ thấu.
Thế này thì trong sáng quá mức rồi, nhưng Lục Nhất Thịnh muốn quá mức hơn một chút, “Có muốn làm công việc mới không?”
Lục Đồ vốn đang vì được sờ mà trong lòng bay bổng, nghe vậy chợt lạnh từ đầu tới chân, cứng đờ cầm lấy cổ tay Lục Nhất Thịnh, ngẩng đầu ngây ngô hỏi: “Không phải đã nói sẽ không đuổi em đi sao?”
Trong lòng cậu khó chịu muốn chết, nhưng Lục Nhất Thịnh lại bật cười, “Cậu muốn đi đâu? Tôi muốn cậu làm trợ lý công việc cho tôi.”
Cậu vẫn ngơ ngác nhìn Lục Nhất Thịnh.
“Tối nay tôi về sớm là vì trợ lý hiện tại làm sai việc, buổi chụp hình ầm ĩ không vui.” Lục Nhất Thịnh bóp má cậu muốn cậu tỉnh hồn lại, “Cậu sợ ở nhà một mình, vậy tôi dẫn cậu đến công ty của tôi. Xin nghỉ ở cửa hàng đồ chơi đi, tôi cho cậu tiền lương gấp đôi, được nghỉ lễ và nghỉ cuối tuần, vẫn bao ăn bao ở… Che đầu làm gì?”
Tai, tai muốn bật ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT