Edit: Cháo

Lúc Lâm Tuyền kéo Lục Nhất Thịnh vào cửa hàng đồ chơi Mùa Xuân, Lục Đồ đang nằm bò trên quầy thu ngân giải toán tiểu học. Chuông gió giữa cửa kính rung lên chạm vào thỏ sứ trắng mập, vang lên tiếng đinh đang. Lục Đồ vừa viết số vừa nói ‘Chào mừng ghé chơi’, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gò má của Lục Nhất Thịnh, tim đánh ‘thịch’ một cái, vội kéo con thỏ bông bự màu hồng phấn bên cạnh ra che lấy mình. Phản ứng quá rõ ràng, Lục Nhất Thịnh khẽ cau mày, buông tay Lâm Tuyền đi tới.

Không gian chỗ quầy thu ngân nhỏ hẹp, Lục Đồ có dính lấy tường cũng không tránh được, cậu nắm lấy hai cái tay thỏ đong đưa, giả giọng trẻ con: “Tui không biết anh nha!” Đúng là giấu đầu hở đuôi mà.

Lâm Tuyền đuổi theo bám lấy cánh tay Lục Nhất Thịnh, õng ẹo nói: “Con thỏ này đáng yêu quá, Nhất Thịnh, em muốn con này.”

Lục Đồ quơ tay con thỏ vẽ hình trái tim giữa không trung, “Cám ơn chị gái, em siêu đáng —“

Lục Nhất Thịnh đè đầu con thỏ xuống, lộ ra Lục Đồ trốn đằng sau, cậu chớp đôi mắt ậng nước, vô tội nói nốt câu, “yêu.”

Bên cạnh có người, Lục Nhất Thịnh không tiện truy hỏi, ngược lại người bên cạnh lại không khống chế được sự tò mò, “Ai thế? Nhất Thịnh, anh quen à?”

Nào chỉ quen, nhưng anh chỉ cười với Lâm Tuyền một cái, nói từng gặp qua, rồi hỏi cô muốn cái gì. Lâm Tuyền nhìn thỏ bông màu hồng trong tay Lục Đồ, lại quay đầu nhìn chằm chằm gấu teddy màu nâu bày trong tủ, môi mím chặt ra chiều khó chọn lựa. Lục Nhất Thịnh xoa mái tóc quăn của Lâm Tuyền, “Không bằng mua cả hai đi.”

Lục Đồ rũ mắt thầm chua xót, cậu cũng muốn được Lục tiên sinh sờ đầu.

Nhưng đấy là chuyện không thể, Lục tiên sinh chỉ nhắn một tin wechat lạnh băng cho cậu: Về nhà, giải thích rõ.

Lục Đồ là trợ lý gia đình của Lục Nhất Thịnh, đương nhiên đây chỉ là cách gọi hoa mỹ mà thôi, trên thực tế cậu chính là người giúp việc. Ba tháng trước trợ lý gia đình xin nghỉ về nhà sinh con, trước khi đi có nói sẽ tìm người tới thay. Hôm sau mở cửa anh nhìn thấy Lục Đồ, cậu mặc một chiếc áo hoodie màu gạo, nở nụ cười ngọt ngào quá đáng, trông y như một cậu nhóc con.

Nhà Lục Nhất Thịnh vốn là một xưởng chụp ảnh, sau khi anh tiếp quản thì ngày càng phát triển ăn nên làm ra, anh còn mở một studio chuyên chụp ảnh cho những người nổi tiếng, tuấn nam mỹ nữ ngày nào cũng nhìn đến chán rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy cậu rất đặc biệt. Không phải vì cậu chăm chỉ làm việc, dọn dẹp tủ quần áo không dính chút bụi nào, thật ra bàn về năng lực nghiệp vụ, khả năng nấu nướng của Lục Đồ là một khuyết điểm. Nhưng Lục Nhất Thịnh lưu tình khắp nơi, rất ít khi ăn cơm nhà, hoàn toàn không thèm để ý thức ăn có ngon hay không.

Rất ít khi ở nhà, không có nghĩa là cậu được làm thêm công việc khác. Trên hợp đồng giấy trắng mực đen đã nói rõ, đây là công việc toàn thời gian.

Lục Đồ làm việc ở cửa hàng đồ chơi năm ngày, từ mười một giờ sáng đến bốn giờ chiều, vừa vặn là thời gian làm việc của Lục Nhất Thịnh. Cậu đã lén làm thêm được một tháng rồi, ai ngờ hôm nay Lục tiên sinh lại đột nhiên dẫn bạn gái tới mua thú bông, bắt cậu ngay tại trận. Lục Đồ đá cục đá đi về nhà, trong đầu đang soạn đủ loại lý do nói dối, nói mình cần tiền gấp? Nhưng Lục tiên sinh trả lương hào phóng lắm. Nói mình ở nhà chán? Vậy không được nghiêm túc. Nói… nói là giúp bạn bè?

“Bạn em gọi em tới làm, tại cửa hàng đang thiếu nhân viên.”

Lục Nhất Thịnh nhìn ánh mắt tránh né của cậu, cái tay nhỏ trốn dưới bàn ăn không biết đang làm cái gì. Anh nghiêng người về phía trước, gia tăng cảm giác áp bức, “Thật không?”

Đương nhiên là giả rồi, Lục Đồ nghĩ thầm. Nhưng cậu không thể nói thật ra được, nín một lúc lâu chỉ khạc ra được một câu: “Đừng đuổi việc em.” Trong đầu nghĩ đến bộ phim đã từng xem qua, những lúc thế này có nên khai ra hoàn cảnh đáng thương của mình không? “Từ nhỏ em đã không cha không mẹ, vất vả lắm mới tìm được việc làm, có nơi để ở, ngài đừng đuổi em đi.”

“Tôi mời cậu về để trông nhà, kết quả lúc tôi vắng mặt, cậu cũng không ở nhà.”

Mắt Lục Đồ đỏ cả lên, “Em sai rồi, ngài phạt em thế nào cũng được, nhưng đừng đuổi em đi.”

Đúng là nhóc con, mới hơi nghiêm mặt thôi đã muốn khóc rồi. Lục Nhất Thịnh thở dài, “Tôi sẽ không đuổi cậu đi, nhưng cậu nên làm gì đây?”

“Em sẽ thôi việc ở bên kia!”

Lục Nhất Thịnh đang nhận quay MV của ca sĩ đang hot nào đó, chọn được vài nhân vật nữ chính rồi buổi tối quay thử cảnh đêm. Về nhà chủ yếu để thay quần áo, thuận tiên thảo luận với Lục Đồ về vấn đề của cậu. Nhưng Lục Đồ lại tưởng anh sẽ ở lại dùng bữa, nguyên liệu đã rửa xong hết rồi. Mấy tháng nay cậu ngâm cứu rất nhiều chương trình nấu ăn ngon, tự nhận khả năng nấu nướng của mình đã tiến bộ, muốn trổ tài làm Lục tiên sinh vui vẻ. Nhưng đeo tạp dề lên rồi, đi ra ngoài thì lại thấy anh cầm chìa khóa xe đứng ở huyền quan, “Tiểu Đồ, bộ quần áo kia dính lông, cậu giặt xong thì dùng chải bụi chải đi nhé.”

Lục Đồ trơ mắt nhìn anh đóng cửa rời đi, trở lại phòng bếp, nhìn cải ngồng còn đang ngâm trong bồn rửa, cầm lên rũ nước, cho thẳng vào miệng nhai ăn. Vốn nên ăn như thế này mà, cần gì nấu đâu. Cậu cởi tạp dề ra, thu dọn đồ gia vị.

Lục tiên sinh mà đi vào buổi tối, vậy thì phải rất khuya mới về, có lúc ngủ đêm ở ngoài luôn. Lúc cậu mới tới không biết nên ngồi ở cạnh huyền quan chờ anh, tựa vào tủ giày ngủ một đêm, nghe tiếng cửa mở thì tỉnh lại, hóa ra trời đã sáng rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Thịnh đứng ngược sáng ở cạnh cửa, hoảng hốt cho rằng mọi thứ là mơ. Năm tháng chia xa không hề tồn tại cậu vẫn là con thỏ bông trắng nhỏ kia, chờ chủ nhân của cậu trở lại.

Lục Nhất Thịnh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu, hỏi: “Chờ cả đêm sao?”. truyện tiên hiệp hay

Lục Đồ gật đầu.

“Tại sao?”

Nào có tại sao chứ, đồ chơi chờ chủ nhân trở lại, “Thiên kinh… thiên kinh…”

“Thiên kinh địa nghĩa.”

“Đúng đúng, là thiên kinh địa nghĩa.”

Cho nên Lục Nhất Thịnh cảm thấy cậu đặc biệt, đặc biệt ngu ngốc, “Trong hợp đồng có điều kiện nào bảo cậu chờ tôi về à?”

Liên quan gì đến hợp đồng đâu, Lục Đồ không lên tiếng. Trước giờ Lục tiên sinh công tư phân minh, làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, cấp dưới bạn bè người tình, phân ra rất rõ. Yêu cầu của anh cao như vậy, nhưng mình lại chạy đi làm thêm, khó trách anh lại tức giận.

Nhưng Lục Đồ thật sự rất sợ cứ phải quanh quẩn ở nhà một mình.

Cuộc sống của Lục tiên sinh ngoài công việc ra thì chính là đi tán gái, nhà giống như khách sạn chỉ dùng để nghỉ ngơi vậy. Phần lớn thời gian chỉ có mình Lục Đồ ở trong căn biệt thự trống rỗng, ngồi trên ghế sofa nhìn sắc trời dần tối, giống như trở lại hồi xưa vậy.

Ở trong cửa hàng vẫn tốt hơn. Cậu ngồi cạnh bồn rửa dùng bữa, bật chế độ rảnh tay gọi cho Tô Trác. Chị nhận điện thoại rất nhanh: “Tiểu Đồ?”

“Sau này em không đến chỗ chị được nữa.”

“Ừ, chị biết.”

Trong miệng là nước cải ngồng ngọt ngào, tâm trạng Lục Đồ tốt hơn một chút. “Nhưng Chủ nhật em vẫn đến, em được nghỉ.”

Tô Trác nhắc, “Chủ nhật anh ta cũng nghỉ.”

“Nghỉ nhưng không ở nhà.” Bận bịu hẹn hò ấy.

Hai người im lặng chốc lát, Tô Trác gọi một tiếng: “Tiểu Đồ.”

Lục Đồ liếm môi, lại cầm rau lên vẩy nước, “Sao ạ?”

“Rốt cục em muốn gì?”

Muốn gì?

Ban đầu cậu nói, chỉ cần ở bên cạnh Lục Nhất Thịnh. Sau đó nữa thì chưa có. Cứ tưởng rằng chỉ cần vào ở nhà anh là tâm nguyện đã hoàn thành rồi, ai biết được lại vẫn như hồi xưa, làm thế nào cũng không đợi được. Lục Đồ thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, cảm thấy thế này không được, mình càng ngày càng tham lam, “Không muốn gì cả, có thể ở bên anh ấy là tốt rồi, chờ anh ấy nhớ ra em là ai.”

Tô Trác nghĩ, thỏ con có lẽ vẫn chưa tiến hóa ra não người. Có cho Lục Nhất Thịnh sống thêm mấy kiếp nữa, anh cũng không thể đoán được, Lục Đồ là món đồ chơi hồi nhỏ của anh, không hiểu sao lại thành tinh, chờ đợi anh mấy năm.

Sự cố chấp của đồ chơi với chủ nhân, chị có thể hiểu được. Nhưng sự cố chấp của Lục Đồ, lại có thêm mấy phần ngu ngốc. Lục Nhất Thịnh là người trong cái giới kia, vốn chẳng sạch sẽ gì, bản thân lại không có chừng mực, trai gái ăn hết, không kiêng tanh mặn, thật chẳng phải thứ gì tốt. Chồng chưa cưới của Tô Trác – Trần Giản Phồn dùng đủ mọi cách quấy nhiễu không cho Lục Đồ đi tìm tên cặn bã ấy, nhưng đứa nhỏ ngốc nghếch này đã nhận định chủ nhân rồi có đánh chết cũng không quay đầu lại, có thể làm gì được đây.

Tô Trác có việc nên cúp máy trước. Lục Đồ ăn hết rau xong thì đi giặt quần áo cho Lục Nhất Thịnh. Trên áo sơ mi được làm từ vải cotton linen quả nhiên dính đầy lông nhung màu hồng do hai người bạn kia để lại. Lại nói bọn họ vui lắm, được mua rồi, chủ nhân còn là một cô gái đáng yêu, nghĩ đến bọn họ sẽ được chăm sóc cẩn thận, cậu cảm thấy vui thay cho họ.

Cậu cầm bàn chải nhẹ nhàng chải đi đám lông nhỏ, nhớ tới Lục Nhất Thịnh khi còn bé, ngón tay mũm mĩm chỉ về phía Lục Đồ ở trong tủ trưng bày. Khi ấy cậu chưa gọi là Lục Đồ, nói chính xác hơn thì chưa có cả tên. Lục Nhất Thịnh bi bô nói bé muốn con thỏ này. Sau đó cậu vào cửa nhà họ Lục, trở thành người bên gối của Lục Nhất Thịnh.

À không phải, là thỏ bên gối của Lục Nhất Thịnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play